Vạn Đạo Long Hoàng

Chương 42: Chương 42: Kích sát Viên Xung




Nhưng Lục Minh chỉ tùy ý quét ra một kiếm, kiếm quang như tia chớp lóe lên.

Phập!

Một kiếm này, quét qua cổ tay Viên Xung, huyết quang bắn ra, kinh mạch ở cổ tay Viên Xung bị chặt đứt.

- A.

Viên Xung kêu rên, thân thể điên cuồng lui về phía sau.

- Tại sao lại như vậy? Mới hơn mười ngày mà thôi, sao Lục Minh này lại mạnh như vậy? Vì sao?

- Không, không cam tâm, ta không thể chết được, ta nhất định phải chạy đi, nói tin tức này với cao thủ của Đoan Mộc gia tộc, để Đoan Mộc gia tộc phái cao thủ kích sát Lục Minh này, đến lúc đó ta sẽ tìm cơ hội, có được Phong Vũ tới tay, ta vẫn còn cơ hội.

Trong lòng Viên Xung điên cuồng chuyển động các loại ý tưởng.

- Ngươi không có cơ hội.

Theo thanh âm của Lục Minh vang lên, một đạo kiếm quang, sắc bén tuyệt thế, trực tiếp xuyên thủng tim Viên Xung.

Một kiếm, triệt để đoạn tuyệt các loại suy nghĩ của Viên Xung.

- Lục Minh, ngươi sẽ không được chết tử tế.

Viên Xung gầm lên, đầy không cam tâm, Lục Minh quá quả quyết, không cho hắn một chút cơ hội.

Rất nhanh, khí tức sinh mệnh của Viên Xung biến mất, Thôn phệ chi lực phát động, Lục Minh lặng lẽ hấp thu tinh huyết của Viên Xung.

Ở bên cạnh, Phong Vũ trợn mắt há hốc mồm mà nhìn.

Nàng thật sự quá kinh hãi.

Hơn mười ngày trước, Lục Minh đột nhiên biến mất, nàng còn tưởng rằng Lục Minh gặp phải bất trắc gì.

Đồng thời còn tìm kiếm mấy ngày, nhưng một mực không tìm được Lục Minh.

Vừa rồi, Lục Minh đột nhiên xuất hiện, khiến cho nàng rất kinh ngạc, nhưng sau đó, Lục Minh thể hiện ra ưu thế áp đảo, kích sát Viên Xung, khiến cái miệng há to của nàng cả nửa ngày vẫn khó có thể khép lại.

Chẳng lẽ trước kia Lục Minh một mực ẩn tàng thực lực?

Chỉ có khả năng này.

- Phong Vũ sư tỷ, ngươi không sao chứ?

Lục Minh bước về phía Phong Vũ, nhưng khi đến gần, nhãn quang của Lục Minh bỗng dưng nhìn tới trước ngực Phong Vũ.

Đó là một mảng da thịt trắng ngần, cùng với hơn nửa quả cầu thịt lộ ra bên ngoài, thật sự quá hấp dẫn ánh mắt.

Mắt của Lục Minh nhìn chằm chằm không chớp.

- Trắng quá.

Lục Minh theo bản năng thốt ra.

- Lục Minh, ngươi. . . Ngươi vô sỉ! Thì ra ngươi là người như vậy? Ngươi còn nhìn nữa? Ngươi mà nhìn nữa ta sẽ móc mắt ngươi xuống.

Nhìn thấy ánh mắt của Lục Minh, cùng với hai chữ 'trắng quá' đó, sắc mặt Phong Vũ lập tức trầm xuống, hung tợn quát.

Sao nữ nhân này trở mặt còn nhanh hơn lật sách thế?

Lục Minh nghẹn lời, sờ sờ mũi, sau đó xoay chuyển ánh mắt, khóe miệng lộ ra nụ cười trêu tức, bước về phía Phong Vũ, cười nói:

- Khà khà, Phong Vũ sư tỷ, ngươi nói đúng rồi, ta chính là người như vậy, hiện tại Viên Xung chết rồi, chỉ còn lại hai người chúng ta, ngươi nói đi, ta nên làm gì với ngươi?

Nói xong, mắt lại nhìn loạn cơ thể phát dục không tồi của Phong Vũ, đặc biệt là ở trước ngực, thời gian dừng lại lâu nhất.

- Không. . . Không, Lục Minh sư đệ, đừng, nếu như bị Mục Lan tỷ tỷ biết, nàng sẽ không bỏ qua cho ngươi, ta van cầu ngươi, nể tình lúc trước ta từng giúp ngươi, tha cho ta đi, ngươi muốn mỹ nữ, sau khi thí luyện kết thúc, ta nhất định sẽ tìm một người giúp ngươi.

Nhìn thấy biểu cảm của Lục Minh, Phong Vũ sợ tới sắc mặt trắng bệch, vội vàng kêu lên.

Làm gì còn biểu cảm hung tợn vừa rồi, mà giống như một con thỏ nhỏ đang sợ hãi.

Nước mắt đã ngân ngấn, nàng than thầm sao vận mệnh của mình lại xấu như vậy, vừa thoát móng vuốt sói, lại rơi vào miệng hổ.

- Giúp ta tìm một mỹ nữ? Không không, mỹ nữ khác sao xinh đẹp bằng Phong Vũ sư tỷ ngươi?

Lục Minh đứng ở bên cạnh Phong Vũ, cười dâm đãng nói, sau đó vươn một tay ra, ôm lấy eo nhỏ của Phong Vũ.

Phong Vũ chảy nước mắt, tuyệt vọng nhắm hai mắt lại.

Nàng cảm thấy một cánh tay cường tráng ôm lấy eo nàng, bàn tay cực nóng dí sát vào bụng nàng, khiến tim nàng run lên.

Nhưng tiếp theo, không có động tác khác, bên tai vang lên tiếng vù vù, gió đêm không ngừng thổi tới mặt.

Phong Vũ bỗng dưng mở mắt, lại phát hiện, Lục Minh đang ôm nàng chạy như điên trong núi rừng.

Lục Minh nhìn Phong Vũ, mỉm cười, nói:

- Mùi máu tươi nơi đó rất nhanh sẽ hấp dẫn yêu thú khác, chúng ta cần đổi một chỗ khác.

Có điều nụ cười này của Lục Minh rất đàng hoàng, nào còn vị đạo dâm tà, lập tức Phong Vũ biết rằng, vừa rồi Lục Minh là trêu nàng thôi.

- Lục Minh, ta chưa xong với ngươi đâu.

Phong Vũ nghiến răng nghiến lợi, trong lòng hung tợn nghĩ.

Nhớ tới vẻ quẫn bách của mình vừa rồi, mặt lại nóng lên.

Mỹ nhân trong lòng, mặt đỏ bừng, bộ dạng còn không hề có sức phản kháng, ở trong núi sâu rừng già này, bất kể là ai cũng sẽ nghĩ bậy nghĩ bạ.

Tim Lục Minh cũng đang đập nhanh, hít sâu một hơi, ép mình bình tĩnh lại, cấp tốc lao đi.

Rất nhanh, ở ngoài mười dặm, tìm được một sơn cốc u tĩnh, Lục Minh thả Phong Vũ xuống, sau đó cởi áo khoác, choàng lên trên người Phong Vũ, che đi da thịt trắng ngần trước ngực nàng.

Sau đó, Lục Minh khoanh chân ngồi sang một bên, nhắm mắt đả tọa.

Phong Vũ nhìn Lục Minh một cái rất sâu, lập tức vận công bức Vô Hương Nhuyễn Cân Tản ra.

Đến khi trời sắp sáng, Phong Vũ đã bức ra độc tính độc tính của Vô Hương Nhuyễn Cân Tản, khôi phục công lực.

Lúc này, Lục Minh cũng mở mắt.

- Lục Minh, lúc trước vì sao ngươi đột nhiên biến mất?

Phong Vũ đột nhiên hỏi.

- Còn không phải là vì Viên Xung à.

Lập tức, Lục Minh kể lại chuyện Viên Xung chặn hắn lại vào hơn mười ngày trước.

Đương nhiên, về huyết mạch của hắn, hắn không nhắc tới một chữ.

- Quả nhiên là tên súc sinh Viên Xung này, hắn không ngờ còn cấu kết với người của Đoan Mộc gia tộc.

Phong Vũ nghiến răng nghiến lợi nói.

-Được rồi, hiện tại độc của ngươi đã được bức ra, vậy ta cáo từ.

Lục Minh nói.

- Lục Minh, hay là chúng ta đi cùng nhau, hiện tại một số cường giả của các viện đã hội tụ lại với nhau, theo ta được biết, trong nhóm người này của Đoan Mộc gia tộc, có một thiên tài tuyệt đỉnh, tên là Đoan Mộc Tuyệt, là người mạnh nhất trong những người mới năm nay của Bạch Hổ Viện.

- Bên cạnh hắn hội tụ rất nhiều cao thủ của Đoan Mộc gia tộc và Bạch Hổ Viện, đang tìm kiếm tích phân thiết bài khắp nơi, mục đích là muốn đạt được tân nhân vương trong thí luyện lần này, nếu một mình ngươi gặp phải hắn, sợ rằng sẽ có nguy hiểm, hai người chúng ta đi cùng nhau, cũng dễ có thể chiếu ứng lẫn nhau.

Phong Vũ gọi Lục Minh lại, giải thích.

- Đoan Mộc gia tộc? Ngươi biết bọn họ ở đâu không?

Trong mắt Lục Minh chợt lóe tinh quang, hỏi.

- Ta biết thì biết, nhưng ngươi muốn biết làm gì?

- Đương nhiên là đi tìm bọn họ lấy tích phân thiết bài.

Khóe miệng Lục Minh lộ ra một nụ cười lạnh lùng, trong lòng lại bổ sung một câu, coi như là thu chút lợi tức trước.

- Ngươi muốn đánh cướp Đoan Mộc gia tộc? Vậy quá nguy hiểm.

Phong Vũ biến sắc nói.

- Không phải va chạm chính diện, sợ cái gì?

Lục Minh nói.

- Được, vậy chúng ta cùng đi.

Phong Vũ vung quyền đầu, đuôi ngựa lắc lư, ánh mắt lộ ra quang mang hưng phấn.

Phong Vũ này, cũng không phải loại an phận.

- Ha ha, vậy cùng đi.

Lục Minh cười.

- Chờ một chút.

Phong Vũ đột nhiên nói to, sau đó xoay người chạy vào trong rừng cây, một lát sau, khi Phong Vũ đi ra, đã đổi một thân y phục.

- Giới chỉ trữ vật.

Vẻ mặt Lục Minh khẽ động.

Giới chỉ trữ vật, không gian bên trong có thể chứa đồ, là Minh Luyện Sư cường đại luyện chế ra, vô cùng quý giá, ngay cả Lục gia lớn như vậy cũng không có lấy một cái.

Phong Vũ, rất không đơn giản.

- Trả lại y phục cho ngươi!

Phong Vũ trả lại áo ngoài của Lục Minh cho hắn.

Sau đó, Phong Vũ dẫn đường, hai người đi tới chỗ sâu hơn của U Dạ Sơn Mạch.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.