Vạn Đạo Long Hoàng

Chương 39: Chương 39: Liên tục đột phá, phản sát




Lục Minh hành tẩu trong núi rừng, đột nhiên giật mình, nói nhỏ:

- Đúng là âm hồn bất tán, có điều, đến vừa hay.

Lúc này, xung quanh vang lên từng tiếng xé gió, một thoáng sau, ở phía trước, phía sau, bên trái Lục Minh, phân biệt xuất hiện bóng người.

Phía trước, Vệ Tử U và Vệ Tử Minh, phía sau, tổng cộng bốn người của Đoan Mộc gia tộc.

Trừ Võ Sư thanh niên đó ra, ngoài ra còn có ba thanh niên nữa.

Mà bên trái là một thanh niên cẩm y, khí tức trên người vô cùng cường đại, cũng là cao thủ Võ Sư cảnh.

Người của ba phương, vừa nhìn thấy Lục Minh, liền tản ra thành vòng tròn, bao vây Lục Minh ở giữa.

Ba Võ Sư nhất trọng, ba Võ Sĩ cửu trọng.

Về phần Vệ Tử Minh, có thể bỏ qua.

- Lục Minh, lần này, xem ngươi chạy đi đâu?

Vệ Tử Minh âm độc nhìn chằm chằm Lục Minh nói.

Lục Minh cười, tùy ý liếc Vệ Tử Minh một cái, nói:

- Tên rác rưởi ngươi, có bản lĩnh thì tự mình đến đánh với ta một trận.

- Lục Minh, ngươi sắp thành người chết rồi, ta sẽ không tính toán với một người chết.

Vệ Tử Minh âm độc nói.

- Lục Minh, không ngờ ngươi dám giết đệ tử của Đoan Mộc gia tộc ta, tội đáng chết vạn lần.

Võ Sư thanh niên của Đoan Mộc gia tộc quát lạnh.

- Ta tội đáng chết vạn lần? Người của Đoan Mộc gia tộc ngươi muốn giết ta trước, theo như ngươi nói, ta chỉ có thể bị giết, chứ không được hoàn thủ?

Lục Minh nói.

- Không sai, người Đoan Mộc gia tộc ta muốn giết, ngươi chỉ có thể đứng yên nhận lấy cái chết, cái mạng rẻ mạt đê tiện này của ngươi, sao có thể so sánh với tính mạng của đệ tử Đoan Mộc gia tộc ta?

Thanh niên của Đoan Mộc gia tộc quát lạnh, bá đạo, tự tin, ngang ngược không giảng đạo lý.

Ha ha.

Lục Minh cười khẽ, đối với người như vậy, hắn căn bản không muốn nhiều lời, lập tức hướng ánh mắt tới thanh niên cẩm y đó, nói:

- Ngươi thì sao? Hình như ta không nhận ra ngươi? Ngươi cũng là người của Đoan Mộc gia tộc à?

- Ha ha, Lục Minh, ngươi đã muốn chết, ta sẽ cho ngươi được chết minh bạch, là Ninh Phong sư huynh bảo ta tới, ngươi đúng là to gan lớn mật, mới nhập môn, không ngờ ngay cả Ninh Phong sư huynh cũng dám đắc tội, không phải chán sống rồi sao?

Thanh niên cẩm y thản nhiên cười nói.

- Được rồi, đừng nhiều lời với hắn, trước tiên giết hắn đã, ta cũng không có nhiều thời gian để nhiều lời với hắn.

Thanh niên của Đoan Mộc gia tộc đó tên là Đoan Mộc Phi, lúc này lạnh lùng nói, vừa dứt lời, thân hình hắn giống như cuồng phong đánh tới Lục Minh, kiếm khí xanh lá, cắt qua không khí, phát ra tiếng rít bén nhọn.

Mà Vệ Tử U và thanh niên cẩm y không xuất thủ, theo bọn họ, kích sát một Lục Minh, một người là đủ rồi.

Khi kiếm khí của Đoan Mộc Phi sắp chém đến Lục Minh, hai chân Lục Minh giẫm mạnh xuống đất, Long Xà Bộ bạo phát, né qua kiếm khí, thân hình hắn giống như tia chớp lao ra.

Mục tiêu của hắn là một thanh niên Võ Sĩ cửu trọng của Đoan Mộc gia tộc.

Chiến kiếm vang khẽ, một đạo kiếm quang lóe lên.

Với tu vi Võ Sĩ bát trọng đỉnh phong hiện tại của hắn, cho dù thanh niên của Đoan Mộc gia tộc này đề phòng với toàn bộ tinh thần, căn bản cũng không tránh được kiếm quang của Lục Minh.

Phập.

Trường kiếm trực tiếp đâm xuyên qua tim của thanh niên.

Nhất kích tất sát!

- Cắn nuốt cho ta.

Tâm niệm Lục Minh khẽ động, bàn tay bộc phát ra một cỗ lực hút, trong vết thương của đối phương, chín giọt tinh huyết đều bị hút ra, dọc theo cánh tay của Lục Minh, bị Phệ Linh Trùng Huyết Mạch cắn nuốt.

Đây là một loại cách dùng Phệ Linh Trùng Huyết Mạch mấy ngày nay, Lục Minh lần mò ra.

Có thể tác dụng Thôn phệ chi lực ở trong tay, vô thanh vô tức cắn nuốt tinh huyết của người khác.

- A, Lục Minh, ngươi tự tìm chết.

Đoan Mộc Phi phát ra tiếng gầm tức giận, thân hình nhấp nhoáng, lại giết tới Lục Minh.

Khóe miệng Lục Minh lộ ra một nụ cười lạnh lùng, không đối kháng với Đoan Mộc Phi, Long Xà Bộ thi triển ra, lại giết tới thanh niên Võ Sĩ cửu trọng còn lại.

Đồng thời, Phệ Linh Trùng Huyết Mạch không ngừng luyện hóa tinh huyết, từng cỗ năng lượng ùa vào trong cơ thể Lục Minh.

Năng lượng mà tinh huyết của Võ Sĩ cửu trọng ẩn chứa vô cùng khổng lồ, khiến tu vi của Lục Minh cấp tốc đề thăng.

Vốn đã là tu vi Võ Sĩ bát trọng đỉnh phong, không ngừng tới gần Võ Sĩ cửu trọng.

Kiếm quang chợt lóe, tuy thanh niên của Đoan Mộc gia tộc tận lực tránh lui, nhưng tốc độ làm sao so được với Lục Minh, lập tức bị kích sát.

Đồng thời, tinh huyết cũng bị Lục Minh hấp thu.

Rầm.

Chân khí cuồn cuộn, tinh huyết của hai cao thủ Võ Sĩ cửu trọng, cuối cùng cũng khiến Lục Minh đột phá xiềng xích, tu vi một phát bước vào Võ Sĩ cửu trọng.

- Đáng chết đáng chết, hai người các ngươi còn chờ gì nữa, cùng ra tay, diệt sát Lục Minh.

Đoan Mộc Phi gầm lên.

Mấy ngày nay tổng cộng đã có ba thanh niên Võ Sĩ cửu trọng của Đoan Mộc gia tộc chết trên tay Lục Minh, thanh niên Võ Sĩ cửu trọng mười tám tuổi trở xuống, cho dù ở Đoan Mộc gia tộc cũng được coi là tinh anh, một phát chết ba, hắn trở về, cũng không biết phải ăn nói với trưởng bối của Đoan Mộc gia tộc thế nào.

Cho nên, hắn đã hận Lục Minh đến cực điểm.

- Giết.

- Giết.

Vệ Tử U và thanh niên cẩm y hét lớn, cũng giết tới Lục Minh.

Lục Minh trong phút chốc đã kích sát hai cao thủ Võ Sĩ cửu trọng, chiến lực mạnh tới nằm ngoài dự đoán của bọn họ, lúc này, bọn họ nào còn cân nhắc tới thể diện, trực tiếp liên thủ.

Đoan Mộc Phi và Vệ Tử U chém ra một đạo kiếm khí, mà thanh niên cẩm y thì đánh ra một đạo chưởng lực màu vàng.

Ba người liên thủ, kèm theo tiếng rít chói tai, giết tới Lục Minh.

- Ha ha, đến hay lắm, để ta xem Võ Sư cảnh rốt cuộc là mạnh tới mức nào.

Lục Minh cười to, tu vi đột phá Võ Sĩ cửu trọng, khiến hắn lòng tin tăng mạnh.

Vặn người một cái, Lục Minh giết tới Đoan Mộc Phi, đối với công kích Vệ Tử U và thanh niên cẩm y phía sau, hắn không quan tâm

- Chết đi.

Ánh mắt ba người Vệ Tử U, Đoan Mộc Phi lộ ra sát cơ dữ tợn.

- Huyết mạch bạo phát.

Đúng lúc này, huyết mạch của Lục Minh bạo phát, một tầng quang mang màu đen lấp lánh tỏa ra.

Cũng đúng lúc này, công kích của ba người Vệ Tử U cũng hạ xuống trên người Lục Minh.

Không có cảnh tượng Lục Minh bị kích sát như trong tưởng tượng, thân thể của Lục Minh chỉ lảo đảo, nhưng trường kiếm trong tay không ngừng, giống như một đạo thiểm điện, đâm về phía tim Đoan Mộc Phi.

Đoan Mộc Phi nằm mơ cũng không ngờ, Lục Minh chịu một kích liên thủ của ba người, không những không chết, còn có thể phản kích, muốn tránh né căn bản là không kịp.

Phập một tiếng, ngực hắn bị Lục Minh đâm thủng, hắn cảm thấy trước mắt tối sầm, nặng nề ngã xuống đất.

Đoan Mộc Phi, chết rồi.

- Còn hai hô hấp nữa.

Tâm niệm Lục Minh xoay chuyển rất nhanh, trường kiếm quét một cái, chém tới thanh niên cẩm y.

- A! Chết đi.

Mắt thấy Đoan Mộc Phi bị kích sát, thanh niên cẩm y thiếu chút nữa thì sợ tới vỡ mật, lúc này liên tục đánh ra hai chưởng.

Nhưng Lục Minh không quan tâm, để mặc chưởng lực đánh lên trên người, trường kiếm trong tay không ngừng, chém qua cổ họng thanh niên cẩm y.

Huyết hoa văng khắp nơi, yết hầu thanh niên cẩm y bị chém đứt, hai tay hắn cố ôm lấy cổ họng, hai mắt trợn trừng, trong mắt toàn là những thần sắc như không cam tâm, cầu xin, oán độc.

- Lui, mau lui lại.

Bên kia, Vệ Tử U hoảng sợ gầm lên, Lục Minh giết liền hai cường giả Võ Sư cảnh, đã khiến hắn sợ tới vỡ mật, hắn điên cuồng chạy trốn.

- Hiện tại còn muốn chạy, không thấy quá muộn sao?

Khóe môi Lục Minh nhếch lên, nở nụ cười lạnh lùng, thân hình khẽ động, đuổi theo Vệ Tử U.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.