Vạn Đạo Long Hoàng

Chương 11: Chương 11: Lúc này quá cấp thấp




Thần Binh Các, địa phương mua sắm binh khí của phường thị Phong Hỏa Thành, bên trong không chỉ có Phàm Binh người bình thường dùng, còn có Linh Binh mà võ giả dùng.

Linh Binh, dùng tài liệu quý trọng chế tạo, vô cùng sắc bén, chém sắt như chém bùn, thậm chí còn tăng thêm chiến lực, cho nên Linh Binh mới là vũ khí tốt nhất của võ giả.

Như trước kia, phụ thân Lục Minh lưu lại thanh trường kiếm, sau bị Lục Xuyên cướp kia, chính là Linh Binh.

Linh Binh, chủ yếu chia làm chín cấp bậc, mỗi một cấp lại chia làm hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm.

Lúc này đây, Lục Minh muốn mua sắm một thanh Linh Binh, dùng để tu luyện kiếm pháp.

Lục Minh và Thu Nguyệt cùng tiến vào trong Thần Binh Các.

Trong Thần Binh Các đứng hai hàng nữ tử tuổi trẻ dung mạo xinh đẹp, là nữ nhân viên tiếp đãi khách nhân.

Nhưng thời điểm Lục Minh và Thu Nguyệt đi vào cửa hàng, những nữ nhân viên này đều nhíu mày, không có nữ nhân viên nào tiến lên tiếp đãi.

Lục Minh và Thu Nguyệt ăn mặc không quá tốt, Lục Minh mặc chỉ là vải thô đơn giản, mà Thu Nguyệt, càng ăn mặc quần áo thị nữ, những nhân viên cửa hàng này đều là người từng trải, xem xét đã biết hai người là loại không có tiền.

Tự nhiên không có người muốn tiếp đãi.

Lục Minh nhíu mày, nhưng không để ý, tự mình đi xem.

Trong Thần Binh Các, đại đa số là Phàm Binh, Linh Binh cấp một rất ít, hơn nữa đại bộ phận chỉ là Linh Binh cấp một hạ phẩm, Linh Binh trung phẩm cực ít, Lục Minh dạo qua một vòng, chỉ thấy ba Linh Binh trung phẩm.

Lục Minh không có nhìn trúng, muốn mua, hắn ý định mua một thanh tốt nhất.

- Vị công tử này, có gì cần giúp đỡ không? Ta có thể giúp ngươi giới thiệu.

Lúc này, một thanh âm e lệ nhút nhát vang lên.

Lục Minh quay đầu nhìn lại, là một nữ nhân viên trẻ tuổi, mặt tròn, sắc mặt ửng hồng nhìn Lục Minh, lộ ra có chút lo lắng.

Nàng là nhân viên mới tới, tính cách thẹn thùng, công trạng cũng kém, vừa rồi nhìn thấy không có người tiếp đãi Lục Minh, nàng liền đánh bạo đi lên.

- Tháng này nha đầu kia còn chưa có công trạng, thật sự là nóng nảy, dạng người gì nàng cũng tiếp đãi? Theo ta, tiểu tử này có thể mua một thanh thiết kiếm mươi lượng bạc đã xem như không tệ rồi.

- Phải phải, tiếp đãi nông dân như vậy, ta còn không bằng đứng ở chỗ này nghỉ ngơi?

Cách đó không xa, từng nữ nhân viên nhìn về phía Lục Minh, xì xào bàn tán.

Tuy thanh âm không lớn, nhưng một chữ không xót truyền vào lỗ tai đám người Lục Minh, Thu Nguyệt.

- Thiếu gia..

Thu Nguyệt kéo ống tay áo Lục Minh.

- Không có việc gì!

Lục Minh nhìn Thu Nguyệt cười cười, những nữ nhân này chỉ là người bình thường mà thôi, hắn cũng lười chấp nhặt.

Vừa muốn hỏi nữ nhân viên mặt tròn có Linh Binh càng cao cấp hay không, lại bị một thanh âm không hài hòa cắt đứt.

- Ô ô ôi!!! đây không phải Lục Minh Lục đại thiếu gia sao? Ngọn gió nào thổi ngươi đến nơi đây?

Theo thanh âm rơi xuống, hai người trẻ tuổi một nam một nữ đi đến.

Nam mặt rỗ, dáng người không cao, hết lần này tới lần khác mặc một áo bào hoa lệ.

Nữ ngược lại có mấy phần tư sắc, nhưng lỗ mũi chỉ lên trời, bộ dạng cao ngạo.

- Lục Binh, Lục Mai.

Lục Minh giật mình.

Lục gia, chia làm nhất chủ bảy chi, chung bát mạch.

Hai người này, Lục Minh đều biết, một cái là nhi tử mạch chủ của chi mạch thứ năm Lục gia, một cái là con gái mạch chủ thứ sáu.

Mới vừa rồi nói là Lục Binh.

Lục Binh đánh giá Lục Minh, có chút xem thường nói:

- Như thế nào? Lục Minh, nghe nói huyết mạch ngươi thức tỉnh thất bại, chân khí không thể cô đọng, lại học người khác tới mua binh khí? Có phải muốn mua một thanh dao phay trở về giết gà hay không? Ha ha ha.

- Lục mặt rỗ, tránh ra, ngươi cản đường rồi.

Lục Minh không vội không chậm trả lời.

- Lục Minh, ngươi.. ngươi nói cái gì?

Lục Binh bình sinh ghét nhất người khác gọi hắn mặt rỗ, hiện tại Lục Minh ở trước mặt mỹ nữ, đặc biệt là ở trước mặt Lục Mai gọi hắn như vậy, lập tức để cho hắn nổi trận lôi đình.

- Vương mặt rỗ, ta bảo ngươi tránh ra!

Lục Minh quát lạnh.

- Lục Minh, ngươi muốn chết, ngươi còn nghĩ ngươi là thiếu gia chủ mạch sao? Đợi tộc hội thoáng qua, Dao tiểu thư leo lên vị trí gia chủ, ngươi cái gì cũng không phải, ngươi hiểu chưa? Ngươi còn dám đắc tội ta? Nhanh, hiện tại ngươi mau tới nịnh bợ ta, dập đầu xin lỗi, đến lúc đó ta còn có thể thưởng ngươi một chén cơm ăn.

Lục Binh giống như chó hoang bị kích thích kêu lên.

Nhưng Lục Minh âm lãnh nhìn hắn, giống như nhìn một người ngu ngốc.

- Lục Minh, ngươi chờ đó cho ta.

Trong mắt Lục Binh hiện lên hàn ý, hít sâu một hơi, để cho mình tỉnh táo lại.

Sau đó trào phúng nhìn Lục Minh, nói:

- Lục Minh, có phải bị ta nói trúng rồi, đến mua dao phay về giết gà hay không, cũng phải, bằng ngươi, có thể mua nổi vật gì tốt?

- Lục Binh công tử, chào mừng ngài đại giá quang lâm, xin hỏi ngươi cần gì, cứ việc mở miệng.

Từng nữ nhân viên đã sớm vây quanh ở trước người Lục Binh, trên mặt tràn đầy nịnh nọt.

- Hắc hắc!

Nhìn bên cạnh Lục Minh chỉ có một nữ nhân viên mặt tròn, Lục Binh đắc ý cười lạnh, cố ý lớn tiếng nói:

- Hôm nay là sinh nhật của Lục Mai muội muội, ta muốn vì nàng mua một thanh Linh Binh làm lễ vật, nói đi, có Linh Binh gì tốt cứ đề cử.

Cố ý cắn hai chữ “Linh Binh” rất mạnh.

- Lục Binh công tử muốn mua Linh Binh!

Những nữ nhân viên kia con mắt tỏa sáng, cả đám dùng sức đề cử.

- Lục Binh công tử ngươi xem thanh Thanh Tùng Kiếm này như thế nào? Linh Binh cấp một hạ phẩm, nội hàm khinh văn...

- Thanh Ngân Băng Kiếm này không tồi...

Nhưng Lục Mai nhìn nhìn những Linh Binh kia, đều lắc đầu, hiển nhiên là chướng mắt.

Lục Binh cắn răng kêu lên:

- Đừng cầm những Linh Binh cấp một hạ phẩm kia đến lừa gạt ta, lấy Linh Binh cấp một trung phẩm của các ngươi ra.

- Lục Binh công tử ngươi muốn mua Linh Binh cấp một trung phẩm?

Những nữ nhân viên kia nghe xong, cả đám con mắt sáng lên, kích động thân thể phát run, như đánh máu gà vây quanh Lục Binh chào hàng.

Một thanh Linh Binh trung phẩm, giá trị ít nhất cũng tám trăm lượng bạc, bán đi các nàng trích phần trăm tuyệt đối không ít, không kích động mới là lạ?

Bên cạnh Lục Minh, nữ nhân viên mặt tròn hâm mộ nhìn xem, nàng trời sinh tính ngại ngùng, căn bản cạnh tranh không lại mấy nhân viên cửa hàng kia.

Trải qua một phen đề cử, Lục Binh chọn một thanh Linh Binh cấp một trung phẩm, Thanh Phong Kiếm.

Giá trị một ngàn lượng bạc.

Lục Binh có chút đau lòng thanh toán ngân phiếu, còn cố ý cầm trong tay quơ quơ, nhìn nhìn Lục Minh, vẻ mặt khinh miệt.

- Như thế nào? Lục Minh, ngươi còn không chọn lựa được binh khí ngươi muốn mua? Có phải binh khí ở đây quá cấp thấp, ngươi chướng mắt hay không? Ha ha ha!

Lục Binh hung hăng càn quấy cười to.

- Đó là đương nhiên, Lục Binh ca ca, người ta là đại thiếu gia chủ mạch, làm sao để ý Linh Binh cấp một trung phẩm?

Lục Mai khẽ cười nói, cầm Thanh Phong Kiếm, trái xem phải xem, yêu thích không buông tay.

- Các ngươi làm sao biết được? Ta là thực cảm thấy binh khí ở đây quá cấp thấp.

Bỗng nhiên Lục Minh ra vẻ kinh ngạc nói.

Sau đó nhìn nữ nhân viên mặt tròn nói:

- Cô nương, các ngươi có Linh Binh cấp một thượng phẩm hay không? Cầm cho ta xem một chút.

- Cái gì?

Toàn trường đột nhiên yên tĩnh, kể cả nữ nhân viên mặt tròn, Thu Nguyệt, còn có nữ nhân viên khác, Lục Binh, Lục Mai đều sững sờ nhìn Lục Minh.

- Gì đó? Lục Minh, ngươi muốn mua Linh Binh cấp một thượng phẩm? Ngươi có biết Linh Binh cấp một thượng phẩm muốn bao nhiêu lượng bạc hay không? Đây không phải dựa vào miệng nói, ngươi mua nổi sao?

Ánh mắt Lục Binh lấp lóe, nhìn Lục Minh kêu lên.

Một thanh Linh Binh cấp một thượng phẩm, giá cả tối thiểu là gấp bội Linh Binh cấp một trung phẩm, đánh chết hắn cũng không tin Lục Minh có thể mua nổi.

- Công tử, ngươi nói ngươi muốn mua Linh Binh cấp một thượng phẩm?

Nữ nhân viên mặt tròn có chút không dám tin hỏi.

- Như thế nào? Các ngươi không có Linh Binh cấp một thượng phẩm? Có phải sợ ta mang ngân lượng không đủ không?

Lục Minh cười cười, từ trong lòng ngực lấy ra một chồng ngân phiếu, đều là mệnh giá năm trăm lượng, khoảng chừng hơn mười tờ.

- Ngươi... ngươi làm sao có nhiều ngân phiếu như vậy?

Nhìn ngân phiếu trong tay Lục Minh, tròng mắt Lục Binh thiếu chút nữa trừng ra.

Lục Mai, còn có những nữ nhân viên khác cũng thiếu chút nữa trừng tròng mắt ra.

Thu Nguyệt đã giương cái miệng nhỏ nhắn, sững sờ nhìn Lục Minh.

- Xem ra thiếu gia thật đạt được kỳ ngộ?

Trong lòng Thu Nguyệt nghĩ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.