Thời điểm Lục Xuyên sắp tới gần, Lục Minh bước ra một bước, sàn sân vang lên tiếng nổ vang, một cỗ khí tức cường đại từ trên người Lục Minh bộc phát ra.
Oanh!
Lục Minh oanh ra một quyền, nhưng một quyền này nhanh hơn Lục Xuyên, phát sau mà đến trước, nhanh như thiểm điện.
Phanh!
Nắm đấm của Lục Minh rắn rắn chắc chắc oanh lên đan điền của Lục Xuyên, lực lượng mạnh mẽ phun trào.
Phanh!
Lục Xuyên lập tức bị đánh bay năm sáu mét, trùng trùng điệp điệp nện trên mặt đất, trong miệng cuồng phun tiên huyết.
- Đan điền của ta, tu vi của ta, Lục Minh, ngươi lại phế tu vi của ta.
Sau đó Lục Xuyên phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Tĩnh!
Hiện trường hoàn toàn yên tĩnh, ánh mắt mọi người đều cứng lại ở thời khắc này.
Lục Minh, một chiêu phế Lục Xuyên?
Không thể tưởng tượng nổi!
Oanh!
Trên chủ tọa, Đại Trưởng lão đột nhiên đứng lên, sát khí lạnh như băng, vẻ mặt dữ tợn nhìn chằm chằm Lục Minh, giận dữ hét:
- Lục Minh, ngươi cái tạp chủng này, ngươi làm trò gì? Ngươi làm trò gì? Ngươi lại dám phế tu vi của Xuyên Nhi, ta muốn nghiền xương ngươi thành tro.
Nói xong, Đại Trưởng lão từ trên chủ tọa nhảy xuống, như một viên đạn pháo đánh về phía Lục Minh.
- Lục Vân Hùng, ngươi muốn làm gì?
Trên bình đài, ánh mắt Lục Vân Phong lạnh lẽo, đánh ra một chưởng, đối chiêu với Đại Trưởng lão.
Thân thể Lục Vân Phong run lên, lùi lại năm bước, mà Đại Trưởng lão chỉ lui ba bước.
- Lục Vân Phong, ngươi dám ngăn ta?
Đại Trưởng lão gào thét.
- Lục Vân Hùng, bây giờ là tộc hội, ngươi muốn làm gì? Vi phạm tộc quy sao?
Lục Vân Phong không chút nhượng bộ.
Đại Trưởng lão, Nhị Trưởng lão thường hay bất hòa, hai mạch tranh chấp không phải một ngày hai ngày, lúc này có thể đả kích Đại Trưởng lão, Lục Vân Phong tự nhiên sẽ không để cho Đại Trưởng lão thực hiện được.
- Lục Vân Hùng, lui ra.
Trên chủ tọa, một trưởng lão hạch tâm quát.
Đại Trưởng lão diện mục dữ tợn, nhìn trưởng lão hạch tâm nói:
- Chư vị trưởng lão, các ngươi xem, Lục Minh này ra tay ngoan độc như thế, lại phế tu vi của Xuyên Nhi, nhất định phải nghiêm trị.
- Nghiêm trị? Lục Vân Hùng, ngươi là tới khôi hài sao?
Lục Minh cười lạnh nói:
- Vừa rồi rõ ràng là Lục Xuyên muốn phế tu vi của ta trước, chẳng lẽ ta không thể hoàn thủ? Hơn nữa luận võ, tự nhiên sẽ có tổn thương, không thể tránh được, đây là ngươi tự mình nói ra, quên nhanh vậy sao!
- Thằng chó con, ngươi... ngươi nói cái gì?
Đại Trưởng lão tức đến cơ bắp trên mặt run rẩy.
- Ngươi cái gì ngươi, còn không nhanh dẫn nhi tử phế vật của ngươi đi.
Lục Minh quát lớn.
Quá càn rỡ, bá đạo, Lục Minh lại dám ở trước mặt nhiều người quát lớn Đại Trưởng lão, quả thực là to gan lớn mật.
Nhưng đây là hắn cố ý.
Hắn liệu định, bây giờ là Lục gia tộc hội, nhiều người như vậy nhìn xem, trưởng lão hạch tâm của Trưởng Lão Viện tuyệt đối sẽ không để cho Đại Trưởng lão xằng bậy.
Hơn nữa hiện tại hắn biểu hiện, hơn phân nửa đã tiến vào pháp nhãn của mấy vị sứ giả Huyền Nguyên Kiếm Phái, cho dù Đại Trưởng lão thật muốn làm gì hắn, mấy sứ giả kia cũng chưa chắc đáp ứng.
Cho nên Lục Minh không kiêng nể gì cả.
Đại Trưởng lão thiếu chút nữa thổ huyết, cuối cùng vẫn bất đắc dĩ, mang theo Lục Xuyên bị phế đi xuống bình đài.
- Thằng chó con, chờ qua tộc hội, ta muốn ngươi bầm thây vạn đoạn, còn mẫu thân ngươi nữa.
Nội tâm Đại Trưởng lão rống to, trong mắt không che dấu sát cơ chút nào.
Lục Minh quay người, nhìn về phía Lục Dao, thản nhiên nói:
- Hiện tại, tới phiên ngươi.
Lục Dao nhíu mày, không nói gì, chỉ là ánh mắt vô cùng âm trầm.
Chiến lực của Lục Minh vượt quá dự liệu của nàng, bỗng nhiên nàng có một loại cảm giác, chuyện ngày hôm nay, có chút không ở trong lòng bàn tay của mình.
Hai người bốn mắt tương đối, đại chiến hết sức căng thẳng.
Bốn phía Diễn Võ Trường, ánh mắt mọi người đều nhìn chằm chằm hai thân ảnh trên chiến đài.
Lục Dao, thức tỉnh huyết mạch cấp năm, mười lăm tuổi, đả thông hai Thần mạch, tứ đại viện của Huyền Nguyên Kiếm Phái vì nàng mà đến, trên người nàng có quá nhiều vầng sáng, có thể nói là lịch sử đầu tiên của Phong Hỏa Thành cũng không đủ.
Mà Lục Minh, từng là phế vật Lục gia, nhưng hôm nay liên tục làm người khiếp sợ, rung động.
Khảo thí ý chí, du ngoạn sơn thuỷ Liệt Diễm Thê, như nhàn nhã dạo chơi, thậm chí đả thông ba đường Thần mạch, cũng có thể nói lần đầu tiên trong lịch sử Phong Hỏa Thành.
Vừa rồi còn một chiêu đánh bại Lục Xuyên, chấn kinh tất cả mọi người.
Hai người này, rốt cục sắp giao thủ, thắng bại sẽ như thế nào đây?
Mọi người nhìn chằm chằm, kể cả sứ giả tứ đại viện, bảy vị trưởng lão hạch tâm Lục gia.
Mà Đại Trưởng lão càng mắt trừng tròn xoe, sát cơ trong mắt không ngừng lập loè.
Vù!
Trên chiến đài, Lục Dao dẫn đầu xuất thủ trước.
Thân hình nàng khẽ động, phiên trọng yếu hồng, vọt về phía Lục Minh, trên bàn tay tản ra hào quang màu đỏ rực, một chưởng kích xuống.
Oanh!
Thắt lưng Lục Minh uốn éo, Viêm Long Quyền oanh kích ra.
Phanh!
Quyền cùng chưởng tương giao, kình khí cường đại bắn ra bốn phía, thân hình Lục Minh và Lục Dao đều run lên, đều lùi lại ba bước.
Chiêu thứ nhất, cân sức ngang tài.
- Võ Sĩ tứ trọng! Xem ra hai tháng này, Đoan Mộc gia cho Lục Dao không ít tài nguyên.
Một phát tay, Lục Minh cũng cảm ứng ra tu vi của Lục Dao.
Võ Sĩ tứ trọng, chỉ hai tháng mà thôi, tu vi của Lục Dao liền tăng vọt đến Võ Sĩ tứ trọng.
Trong này ngoại trừ nàng có huyết mạch cấp năm, Đoan Mộc gia cho tài nguyên cũng tuyệt đối không nhỏ.
Nhưng lúc này, trong nội tâm Lục Dao càng kinh, bởi vì nàng phát hiện, tu vi của Lục Minh là Võ Sĩ tam trọng.
Ngắn ngủn hai tháng, Lục Minh rõ ràng từ một phế vật không thể cô đọng chân khí, tu luyện đến Võ Sĩ tam trọng, không thể tưởng tượng nổi.
- Không, ta phải nghiền ép hắn!
Trong nội tâm Lục Dao rống to, khanh… trường kiếm ra khỏi vỏ, kiếm quang hóa thành cầu vồng, đâm về phía Lục Minh.
- Võ kỹ Hoàng cấp hạ phẩm của Lục gia, Trường Hồng Kiếm Pháp, Lục Dao, đáng tiếc ngươi tu luyện không tới nơi tới chốn.
Thanh âm nhàn nhạt của Lục Minh vang lên.
Hắn sải bước ra, liền tránh khỏi kiếm quang của Lục Dao, lại oanh ra một quyền.
Quyền phong gào thét, dồn thẳng vào mặt Lục Dao.
Lục Dao bất đắc dĩ, chỉ có thể trở lại phòng thủ.
Oanh! Oanh...
Lục Minh liên tục ra quyền, phát huy Viêm Long Quyền Pháp đến mức tận cùng.
Chân khí của Lục Minh, bất kể là hùng hậu hay cô đọng, đều gấp hai chân khí bình thường, thi triển Viêm Long Quyền, có một loại khí thế cứng rắn vô đối.
Vừa rồi chiêu thứ nhất, Lục Minh chỉ thi triển ra năm thành lực lượng mà thôi.
Mà lúc này, mười thành.
Trong lúc nhất thời, Lục Dao bị buộc liên tiếp lui về phía sau.
- Lục Dao, này là thực lực của ngươi sao? Thật để cho ta thất vọng.
- Vừa rồi, ngươi không phải nói muốn đánh ta lộ ra nguyên hình sao? Nguyên lai ngươi chỉ ngoài miệng nói mà thôi? Lấy ra thực lực của ngươi, thực lực như vậy, còn muốn chấp chưởng Lục gia? Ngươi xứng sao?
Ánh mắt Lục Minh như điện, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng truyền khắp nơi, khiến cho toàn trường sôi trào.
Lục Dao, thiên chi kiêu nữ, lại bị Lục Minh bức liên tục rút lui, hoàn toàn rơi vào hạ phong.
Lúc này nếu không phải tận mắt thấy, thật khó mà tin được.
Lục Dao cắn môi, ánh mắt càng ngày càng lạnh, khẽ kêu nói:
- Lục Minh, ta để cho ngươi nhìn thực lực chân chính của ta.
Ông!
Sau lưng Lục Dao, lóng lánh ra mảng lớn ánh sáng màu đỏ, sau đó một tiếng minh nhẹ, Vân Tước màu đỏ rực ngưng tụ ra, trên Vân Tước có năm mạch luân màu máu, đây là huyết mạch của nó, huyết mạch cấp năm.
Ngay sau đó, Vân Tước bay đến trên người Lục Dao, dung hợp với nàng, khí tức của Lục Dao lập tức tăng vọt.
Huyết mạch bộc phát, đây là một loại vận dụng huyết mạch, có thể làm cho thực lực võ giả lớn tăng, đẳng cấp huyết mạch càng cao, tăng thêm càng lớn.
Huyết mạch cấp năm, có thể tăng thêm năm thành thực lực.
Thử!
Thân hình Lục Dao khẽ động, như một tia chớp màu đỏ đánh về phía Lục Minh, kiếm quang trực chỉ chỗ hiểm.
- Vậy thì so kiếm pháp ai lợi hại hơn!
Lục Minh bình tĩnh cười, Hắc Phong Kiếm ra khỏi vỏ.
Hắc Phong Kiếm lập tức hóa thành từng sợi lưu quang, chém về phía Lục Dao.
Lưu Quang Kiếm Pháp.
Đ-A-N-G...G!
Hai kiếm chạm nhau, thế kiếm của Lục Dao bị đánh tan.
XÍU...UU!! XÍU...UU!!
Tùy theo mà đến, là kiếm quang không ngớt không dứt của Lục Minh, hoàn toàn bao phủ toàn thân.
Lục Dao chỉ có thể toàn lực ngăn cản.
Áp chế, hoàn toàn áp chế.
Tuy tu vi của Lục Dao cao hơn Lục Minh, còn bạo phát huyết mạch, nhưng ở trên lực lượng, vẫn bị Lục Minh hoàn toàn áp chế.
Ba đường Thần mạch, tăng thêm Chiến Long Chân Quyết, hoàn toàn nghiền ép Lục Dao.
Hơn mười chiêu sau.
Thử!
Kiếm quang của Lục Minh như tia chớp xuyên thấu qua, đâm thẳng cổ họng của Lục Dao.
Sắc mặt Lục Dao tái nhợt, căn bản vô lực trốn tránh.
Giờ khắc này, tất cả mọi người kinh hãi, Lục Dao, một đời thiên chi kiêu nữ, sẽ vẫn lạc sao?
Vù!
Đột nhiên, Lục Minh ngừng lại, mũi kiếm lạnh như băng điểm trên cổ họng của Lục Dao.
Cảm giác mũi kiếm lạnh như băng, cùng với sát ý lạnh lùng của Lục Minh, để cho trong mắt Lục Dao dần hiện ra vẻ sợ hãi.
Lúc này, đầu Lục Dao trống rỗng, nàng minh bạch mình thất bại.
- Lục Dao thất bại!
- Lục Minh toàn thắng, quá kinh người.
- Thật không nghĩ tới.
- Bị gạt, chúng ta đều bị Lục gia lừa, về sau ai còn nói Lục Minh là phế vật, ta liều với hắn.
Bốn phía xông xao.