Vấn Đề Cá Nhân

Chương 1: Chương 1




EDIT: Phương Sehunnie

Edit còn nhiều chỗ chưa rõ. Mong các bạn có thể góp ý giúp mình.

Phạm Kiến nằm úp sấp ở trên bàn làm việc vô lực lôi kéo tóc của chính mình, trước một trời xế chiều suy nghĩ, bản word vẫn như cũ trống rỗng, đồng hồ máy vi tính dưới góc phải vô tình hiện lên thời gian –04:02.

Hít sâu một hơi, hắn mở ra cửa sổ Weibo xem người liên lạc gần nhất, mở ra khung chat.

Người kia là lớp trưởng nhị ban.

Nhật kí tán gẫu chỉ có 2 trang, trang thứ nhất là mới vừa thêm bạn tốt và thời điểm đang hàn huyên.

Lớp trưởng 2: Phạm Kiến?

Phạm Kiến không tiện: Ân.

Lớp trưởng 2: Đã lâu không gặp, gần đây sao rồi?

Phạm Kiến không tiện: Vẫn tốt, mới vừa ở Đông Tam vòng qua mua phòng, trả vay dài.

Lớp trưởng 2: Ha ha, như vậy a, cố gắng lên!

Không nên trách Phạm Kiến lãnh diễm cao quý, chỉ có điều nhiều năm không thấy bạn học cũ. Nếu sau khi tốt nghiệp ba năm sau mới nhớ tới liên hệ thì chắc chắn có lí do một là có việc muốn nhờ, hai là năm đó có quen biết bây giờ ra dáng lắm nên đến đây khoe khoang, sau đó để người khác đố kị, chua xót, ăn năn, hối hận để tìm cảm giác khoái cảm.

Phạm Kiến là người không cao không lùn không đẹp trai không xấu không giàu không nghèo, cũng không có gì đó khác người, không có ai cần hắn, cho nên tình huống thứ nhất sai.

Trang thứ hai thì lại phát sinh ở ngày hôm nay, nhị ban lớp trưởng ngữ khí vui sướng mà lại thuần túy.

Lớp trưởng 2: Có ở đó không?

Phạm Kiến không tiện: Có

Lớp trưởng 2: Là như thế này, mọi người tốt nghiệp gần mười năm, trường học chuẩn bị làm một cuộc tụ họp cho các học sinh đã ra trường, hi vọng các lớp có thể sử dụng hết khả năng mà khuyến khích bạn học cũ tham gia.

Tay Phạm Kiến ở trên bàn phím run run hạ xuống, bọn họ ở cái tuổi này, cũng không như mười năm trước ngây thơ hồ đồ, nhưng cũng không phải hoàn toàn là mười năm sau tang thương lõi đời, tiến vào xã hội cũng có mấy năm tháng, chịu khổ đầy nêm nước mắt cũng hưởng qua không ít, góc cạnh bị san bằng có thể tự tôn vẫn là quăng không xong. Mọi người mặc dù không thể nói cảnh ngộ cách biệt thiên địa, có thể cũng sớm bị bụi bặm lắng xuống, từng người lúc trước trên quỹ đạo mà tiến lên.

Qua mười năm này, nếu có duyên hữu tâm liên hệ, khẳng định vẫn như cũ là bạn tốt.

Nếu là vô duyên vô tâm, gặp lại tất nhiên lúng túng, cần gì phải gặp lại?

□□ ảnh đại diện không ngại phiền phức mà lấp loé.

Lớp trưởng 2: Rất bận sao? Cậu cũng biết tôi với cậu vừa vặn là cựu cán bộ của đoàn tổ chức ủy, cho nên trường học mới để cho tôi tới liên lạc với cậu.

Phạm Kiến lúc này mới nhớ tới, nguyên lai mình ở cấp ba là cán bộ, là lớp trưởng…

Tuy nhiên năm đó có công danh a…Hắn quét mắt phòng làm việc một cách chen chúc, cười khổ trả lời.

Phạm Kiến không tiện: Tôi biết rồi, thế nhưng rất nhiều bạn học ở thành phố khác hoặc là nước ngoài, tôi không xác định có thể có bao nhiêu người tham gia.

Lớp trưởng 2: Ai, hết cách rồi, chung quy phải tranh thủ lúc rảnh rỗi không phải sao? Cậu xem, tôi gần đây xử lý vội như vậy, trưởng phòng liền không ở, tất cả dựa vào tôi…

Phạm Kiến bừng tỉnh, chắc là thăng Phó trưởng phòng, chẳng trách tiểu tử này tích cực như vậy.

Phạm Kiến không tiện: Ân, tôi lập tức đi họp, tôi sẽ tận lực thông báo, tí tán gẫu.

Đối phương gửi lại một khuôn mặt tươi cười, Phạm Kiến phát ra cái phất tay truyền thống.

Flashback Ends

Phạm Kiến từ trong hộp thuốc lá lấy ra một điếu thuốc, dùng diêm đốt, rót cho mình ly cà phê thứ hai, canh điều blog trạng thái — tay trái cà phê tay phải khói, rối bù nhớ tới năm tháng rực rực rỡ.

Hắn ngồi thừ một hồi, ban đêm dò xét giờ, đương nhiên sẽ không có người trả lời.

Thở dài một tiếng, hắn mở điện thoại di động truyền tin, gửi đi đồng thời cho cả lớp: “Ngày 20 tháng này, nhà trường tổ chức mười năm bạn học tụ hội, ai có ý định tham gia thỉnh báo danh, nếu không tham gia không cần trả lời — Phạm Kiến ”

Nhìn thông tin gửi đi thành công, Phạm Kiến hít sâu điếu thuốc, thỏa mãn mà đảo trên ghế làm việc, cười gian.

Quả nhiên sau 2 phút, liền lục tục có tin trả lời truyền đến.

“Phạm Kiến, cậu thật hà cmn tiện, có ai canh giờ này gởi tin nhắn? Còn có, tôi đi.” Đổng Hiệp học đại học ở Dương Châu hệ nấu nướng dinh dưỡng, sau khi tốt nghiệp tại đế đô lấy vốn riêng mở quán cơm chuyên kinh doanh hàng thật giới không thật đồ ăn quan phủ hoài dương.

“Tốt a, thời gian cụ thể mà bắn hạ chứ. Làm sao cậu biết tôi ngày hôm nay tăng ca?” Khâu Minh học công đại sau khi tốt nghiệp liền đến đế đô T làm bác sĩ.

“Chính mình tăng ca cũng không để cho người khác ngủ ngon, tiểu nhân.” Giang Vãn về nước sau trở thành giảng viên trường đại học, hắn không nói rõ, Phạm Kiến liền trực tiếp ngầm thừa nhận hắn cùng với Khâu Minh cùng hô hấp cộng vận mệnh.

“Phạm Kiến, tôi chán ghét cậu!” Thẩm Định xinh đẹp làm ở công ty bất động sản? Ở tuổi này vẫn giả ngây thơ, làm Phạm Kiến cả người run lên.

“Phạm Kiến, lão sư đã không dạy cậu nửa đêm gửi tin nhắn là hành vi rất không lễ phép?” Mạnh diêm vương!!!

Phạm Kiến một cái giật mình, quyết đoán trả lời: “Xin lỗi lão sư, thỉnh tiếp tục, sweet dreams! ”



Nói chung, tính đến buổi trưa ngày thứ hai, ngày mười hai, cả lớp 48 người có 37 người xác định tham gia, còn có 11 người vì sự cố vắng chỗ.

Đồng học tụ hội quy trình là như thế này, buổi sáng mọi người đến trường cũ tham quan, ở hội trường cử hành lễ mừng cũng ban phát chính thức cùng trao tặng các giải thưởng, buổi chiều các lớp tự mình tụ hội, buổi tối liên hoan.

Phạm Kiến gọi điện thoại cho Khâu Minh oán giận: “Ai, thực sự là đủ phiền, liên hoan đi, 37 người 36 loại đáp án, chỉ cậu cùng Giang Vãn bảo trì nhất trí.”

“Phí lời, nếu tôi dám cùng cậu ấy không nhất trí còn có đường sống?”

“Ha ha, huynh đệ, cậu càng ngày càng không biết xấu hổ…”

“Ai, đừng nói nữa, ngày hôm nay tôi nghe Giang Vãn nói, lớp bọn họ cũng đã có người mất.”

“A?” Phạm Kiến kinh sợ lên tiếng.

“Ân, không biết cậu có nhớ hay không, thời điểm quân huấn, tôi và Giang Vãn đến ký túc xá lớp 2 ở, kết quả bị người khi dễ, suýt nữa đánh nhau. Đúng, sau đó bởi vì lâm giấc mộng sự, cậu đi đánh Vương Hoài Tấn, lúc đó suýt đem xương sườn cậu đạp đoạn tên tiểu tử kia.”

“Họ Phùng đúng không?”

“Ân, gọi Phùng Phong, trước năm hay là năm ngoái, xảy ra tai nạn xe cộ chết rồi.”

Phạm Kiến trầm mặc hồi lâu: “May là lớp chúng ta người hoàn tề hoạt.”

Khâu Minh ở phía đầu kia trầm thấp mà cười: “Đã nói rồi, lớp chúng ta là muốn thống nhất võ lâm nên tự nhiên mỗi người hồng phúc tề thiên a.”

( Hồng phúc tề thiên: rất may mắn hạnh phúc. Tại mình muốn để cho dễ đọc trong câu đó:”)))))

“Đúng rồi” vừa mới u buồn một hồi, Phạm Kiến liền lộ bản tính, “Cậu có thể chiếm được Giang Vãn đem về nha, nhiều cô gái xinh đẹp đều chờ cậu ấy a. Cậu xem Giang Vãn, là phần tử trí thức, rất nhiều cô gái nhìn thấy ánh mắt cậu ta đều tái rồi. Dựa vào cái gì cùng cậu tên tiểu tử nghèo này a, ân?”

“Được, tôi mới không sợ đây, cậu ấy ở bên ngoài nhiều năm như vậy, mấy cô ở nước Mỹ đều không đem cậu ấy cướp đi được, còn sợ 1 cô xinh đẹp?” Khâu Minh tranh cãi, “Tôi xem cậu chính là đố kị, Phạm Kiến, không phải tôi nói cậu, cậu cũng nên quyết định, cậu xem tôi với Giang Vãn ở chung với nhau nhiều năm như vậy, con của Đổng Hiệp đã lên mẫu giáo bé, cậu vẫn là một người độc thân, ba mẹ cậu không vội sao?”

Phạm Kiến xa xôi thở dài: “Cậu không hiểu, hiện tại mấy cô yêu cầu quá cao, có nhà riêng, cha mẹ đều mất, lại được là thường thanh đằng còn muốn phải đẹp trai nhà giàu, thực sự không được, ôi cũng chỉ có thể như các cậu đi làm gay.”

Khâu Minh cười nhạo: “Vậy cậu càng phải nắm chặt, bởi vì cậu không chỉ cùng nam nhân tranh, còn phải cùng nữ nhân cướp đấy.”

“Cút đi, đúng rồi, cuối cùng dựa theo nguyên tắc tập trung dân chủ, ở bờ sông ngoài thành, phong ba trang còn có lộc cảng trấn nhỏ chọn một cái đi.”

Bên kia truyền đến thấp giọng lời nói nhỏ nhẹ, chốc lát Khâu Minh chẳng biết xấu hổ nói: “Vậy thì phong ba trang đi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.