Vân Điệp Xuyên Qua

Chương 19: Chương 19: Chương 18.2




Chủ quản nhìn thẻ bài vàng kim lấp lánh kia trong lòng thầm than khổ. Hôm nay là ngày tốt gì mà các vị đại phật đều tụ tập ở đây thế này. Nhìn nam nhân kia cao lớn tuấn dật, trang phục không có khuôn phép cổ áo soạt rộng lộ ra cả bả vai, khoanh tay ôm kiếm nhướng mày nhìn mình, chủ quản đành nở nụ cười chuyên nghiệp ngập ngừng nói

“vị thiếu hiệp này phải đắc tội rồi, hôm nay chổ chúng tôi vừa đúng lúc đã hết phòng thượng hạng. Hay ngài qua đêm tạm ở lầu hai vậy”

Tây Mộc Lí Tư nghe vậy cũng không tỏ thái độ gì, chỉ là nhàn nhạt quay đầu nhìn nử tử đang ngồi đằng xa sau đó liếc nhìn Huyết Thủ cười khách sáo

“vị huynh đài này, lúc nãy ta nghe thấy hai phòng thượng hạng cuối cùng là của huynh đi”

Thủ Huyết ngắn gọn trả lời “Đúng vậy”

Tây Mộc Lí Tư đáy mắt lóe lên tia giảo hoạt, hướng về phía nử tử đang ngồi thưởng trà kia bày ra vẻ mặt 'không biết làm thế nào' : “Có thể nào nhường lại cho vị cô nương kia một phòng không. Ta thì thế nào cũng được, nhưng nàng ấy thì... aiii”

Kiều Vãn Ninh nãy giờ im lặng lúc này chợt lên tiếng: “không sao, chỉ là một căn phòng thôi. Chúng tôi nhường lại cho huynh” Thoạt nhìn nam nhân này cũng không phải người tầm thường, tốt nhất không nên vì một chuyện nhỏ mà đắc tội hắn

Vừa dứt lời mắt của Tây Mộc Lí Tư sáng lên cảm kích nhìn Kiều Vãn Ninh: “vậy đa tạ cô nương”

Trong Minh kiếm sơn trang, từ già đến trẻ, từ lớn đến bé, ai mà không biết Thủ Huyết là người trong ngoài bất nhất. Hắn lúc nào cũng trưng ra bộ mặt than nhưng người quen đều biêt tính tình hắn trẻ con lắm lời không ai bằng

Lúc này cũng vậy, Thủ Huyết vẫn mặt không đổi sắc không tỏ thái độ phản bác, nhưng trong nội tâm đã ngàn lần gào thét: “Kiều tiểu thư cô thật lắm chuyện. Ta không muốn đổi...không đổi”

Chủ quản thấy sự việc được giải quyết êm đẹp thì thở phào một hơi đưa tay chậm chậm mồ hôi trên trán, thúc dục Tiểu Văn dẫn đường đưa khách lên phòng

Kiều Vãn Ninh lúc này mới thấy nét mặt của Thủ Huyết có chút sa sầm, nàng liền cười lấy lệ nói

“Phòng cũng là ta nói muốn đổi, vậy ta theo tiểu nhị lên lầu hai lấy một gian bình thường được rồi. Thủ Huyết ngươi lên lầu ba vậy”

Thủ Huyết nghe vậy liền đáp lời: “Kiều tiểu thư khách sáo rồi...” tay lại không thành thật thu vào chìa khóa của gian phòng thượng hạng đi theo tiểu nhị lên lầu ba

Kiều Vãn Ninh tròn mắt sửng sốt nhìn hắn đi lên lầu, một lúc sau mới bần thần “nam nhân của minh kiếm sơn trang đều nghĩa khí như vậy sao”

Nếu đám huynh đệ trong sơn trang biết được cái tên Thủ Huyết này làm liên lụy đến thanh danh bọn hắn như vậy, có lẻ sẽ cấp tốc đường xa vạn dặm đến đây cho hắn một trận nên thân

Thật ra hai chữ “nghĩa khí” này không chỉ đặt lên người của Thủ Huyết, mà cái tên Tây Mộc Lí Tư kia sau khi đợi Kiều Vãn Ninh khuất bóng cũng rất tự nhiên cầm lấy chìa khóa của phòng thượng hạng thẳng lưng mà tiến lên lầu ba

Đến khi nhìn thấy vị cô nương kia bước ra từ phòng bên cạnh thì cũng đã là sáng của ngày hôm sau, Kiều Vãn Ninh đành phải ngoài mặt tươi cười nhưng trong lòng thầm hỏi thăm tổ tiên ba đời của Tây Mộc Lí Tư

-------tiểu ngư-------

Lúc này hai người Sở Hiên và Vân Điệp cũng lục đục lên đường

Sau khi ra khỏi đường hầm bằng đất kia, nhờ vào khinh công của Sở Hiên 2 giờ sau bọn họ vượt qua ngọn núi trở lại đường mòn lúc trước

Có vẻ tiểu yêu tinh đã quen với việc được Sở Hiên cõng, mỗi khi chuẩn bị lên đường nàng lại rất tự nhiên mà trèo lên lưng hắn mà nằm

Sở Hiên cứ cảm thấy hình ảnh này rất quen thuộc, đúng vậy cực kì quen thuộc. Giống như mỗi khi hắn leo lên lưng Bạch Ảnh mà cưỡi vậy, bao giờ thì hắn lại trở thành Bạch Ảnh của tiểu yêu tinh rồi ?

*Bạch Ảnh là tên con ngựa của anh ý ạ*

“Chúng ta cũng không thể cứ thế này mà đi đến Bình Yến được”

Sở Hiên nghe vậy liền rưng rưng nước mắt: “đúng vậy, nếu không ta sẽ kiệt sức trước khi đến đó mất”

Thật ra đi thì vẫn đi được, những lộ trình sẽ trì hoãn thêm vài tháng mà thôi

Tiểu yêu tinh nghe ra ý trong lời nói liến tức giận dày vò hắn một phen :chair: , sau đó mới lấy từ trong không gian ra một chiếc xe máy 50cc khoe mẽ

“chúng ta đi bằng cái này”

Sở Hiên sờ cằm gật gù: “đây là xe máy?”

Tiểu yêu tinh sửng sốt: “sao ngươi biết”

Sở Hiên nhướng mày: “không phải hôm trước nàng kể rồi sao”

Cứ thế đoạn đường nào không có người họ lại đi xe máy, đoạn đường nào ngang qua thôn trấn Sở Hiên lại vinh quang diễn vai Bạch Ảnh

Sở Hiên cũng nhiều lần mè nheo tiểu yêu tinh phải tập cho hắn cách lái xe, hắn rất thích thú nha. Nhưng không thể hiểu được cái đức hạnh của ma tôn đại nhân thế nào mà lại tập không được thì thôi đi, lúc thì bốc đầu dật ga, khi thì chạy một mạch xuống sông xém chút chết đuối cả hai người

Thế nhưng đoạn đường này luôn ngập tràn tiếng cười. Sở Hiên nghĩ số lần hắn cười trong 20 năm qua cũng không bằng mấy ngày ngắn ngủi ở cùng tiểu yêu tinh. Thật vui vẻ, nhưng chuyện gì đến cũng phải đến. Thân là người trong hoàng tộc, trên vai phải gánh vác trách nhiệm với muôn dân. Đã đến lúc hắn phải trở về lập lại đại cục, bình ổn lòng dân. Càn Phong cần hắn !

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.