Hạ Vân Tự năn nỉ ỉ ôi, dáng vẻ có vài phần cậy sủng sinh kiêu, mãi đến khi hắn gật đầu mới thôi.
Dù sao hắn đã nhìn đến mê mẩn như vậy, sớm muộn cũng triệu kiến người nọ. Nếu là Như Mỹ Nhân, một hai ngày sẽ gặp, nếu là Cát Kinh Nga, có lẽ ngại chuyện trước kia mà nhất thời không gặp ả, nhưng ả nhất định sẽ tìm nhiều cơ hội ngẫu nhiên gặp mặt, sớm muộn cũng khiến hắn dao động.
Vậy không bằng nàng mở lời trước, bản thân chiếm vài phần chủ động.
Dùng cơm trưa xong, sau giờ Ngọ, hắn liền triệu kiến người kia. Cung nhân ngự tiền thông minh, sớm đã thăm hỏi được đó là ai, chỉ một khắc đã gọi được người tới.
Là Cát Kinh Nga.
Hạ Vân Tự thấy là ả, nhàn nhạt rũ mi mắt xuống.
Cát Kinh Nga hoan thiên hỉ địa tới nét mặt cứng đờ, chào hỏi không khỏi có vài phần quẫn bách.
Ả đương nhiên quẫn bách, dùng cách này để tranh sủng, được triệu kiến rồi, ai có thể ngờ trong phòng lúc này còn nữ nhân khác?
Đặc biệt là nữ nhân còn từng khiến ả chịu khổ.
Hạ Huyền Thời vẫn còn nhớ chuyện lần trước, thấy ả vụng về không hiểu quy củ, không vui nhíu mày.
Vừa định mở miệng, đã nghe Hạ Vân Tự cười nói: “Hôm nay cùng Hoàng Thượng du hồ, vô tình thấy Cát Kinh Nga múa trong đình. Điệu múa kia lúc trước ta chưa từng thấy, mà khi nãy khoảng cách quá xa, nên đành mời Kinh Nga tới nhảy lại.”
Sắc mặt Cát Kinh Nga càng khó coi.
Tuy rằng điệu múa kia vốn nhảy để tranh sủng, nhưng hoàng đế thích mới tính, trước Yểu Cơ vừa lên tiếng đã muốn ả nhảy, coi ả là gì?
Hạ Vân Tự nghiêng đầu nhìn Hạ Vân Tự, vốn khuyên nàng thôi, nhưng thấy nàng mặt đầy trông mong nên đành nuốt vào, nói với Cát Kinh Nga: “Đúng vậy, múa không tồi. Yểu Cơ nói với trẫm muốn xem lại, ngươi đến múa đi.”
Cát Kinh Nga nhất thời kinh ngạc, tức giận trên mặt càng rõ, nhưng ả không dám bộc lộ, chỉ biết ngơ ngẩn đứng đó.
Hạ Vân Tự thầm nghĩ, trong lòng Cát Kinh Nga lúc này chắc chắn rất khó chịu.
Mặc kệ ả có thật lòng với hoàng đế không, tỉ mỉ bày mưu như vậy, đương nhiên hi vọng được hoàng đế nhìn tới, nhưng hắn lại theo yêu cầu của người khác bảo ả múa, đây chính là dẫm đạp tâm tư của ả trên mặt đất.
Nhưng đã đến nước này, hôm nay ả không thể không múa.
Không thể không thừa nhận, Cát Kinh Nga tuy đáng giận, nhưng ả quả thật xinh đẹp, bộ dáng ủy khuất ngay cả nàng nhìn cũng có chút không đành lòng, chỉ tiếc tâm tư của hoàng đế không ở trên người Cát Kinh Nga, cho nên cũng không rảnh bận tâm đến phần cảm xúc này.
Hạ Vân Tự đột nhiên có hứng thú trêu chọc ả: “Mời ngươi tới thế này là ta đường đột, chi bằng như vậy được không? Ngươi múa một khúc, chuyện hôm trừ tịch ấy ta sẽ không so đo với ngươi.” Nói rồi nàng nhìn hoàng đế, hờn dỗi, “Lát nữa ta sẽ cầu xin Hoàng Thượng thưởng cho ngươi.”
Cát Kinh Nga đương nhiên nhận ra ả đang bị nhục nhã, nhưng hoàng đế lãnh đạm không nói gì, cuối cùng ả không dám nhiều lời, cắn răng, ra hiệu bảo cung nhân truyền nhạc sư tới.
Điệu múa này chỉ nửa khắc ả đã múa xong, múa rất đẹp, nhưng Hạ Huyền Thời lại cảm thấy tiểu mỹ nhân ở bên cạnh khi nãy hờn dỗi càng thêm thú vị.
Một điệu hoàn chỉnh hắn xem tới thất thần, đợi điệu múa kết thúc lại vẫy tay cho Cát Kinh Nga lui đi, một tay ôm Hạ Vân Tự vào lòng: “Qua trừ tịch đã mấy tháng, còn ghi thù với nàng ta? Thật nhỏ nhen.”
Nàng không hề sợ hãi, ngược lại còn cười, nhẹ giọng: “Hoàng Thượng nhìn ra sao?” Nói rồi nàng cười duyên một tiếng, tiện tay lấy nho trên bàn đút cho hắn, “Thần thiếp là tức giận nàng ta khi dễ Hòa Quý Cơ, Hoàng Thượng giận thần thiếp sao?”
Mỹ nhân mềm mại nằm trong lòng, còn dịu dàng nói chuyện, hắn sao có thể nổi giận?
Nàng thấy hai mắt hắn sáng lên, nhận ra cảm xúc của hắn, lá gan liền lớn hơn nữa, đưa tay vỗ vỗ mặt hắn: “Nếu không tức giận, vậy Hoàng Thượng giúp thần thiếp thưởng cho nàng ta đi, thần thiếp không muốn trở thành kẻ khoác lác.”
Hắn cúi người hôn nhẹ lên môi nàng: “Nói, thưởng thế nào?”
Hạ Vân Tự cắn lên môi hắn một cái: “Tấn phong nàng ta, được không?”
Hắn híp mắt, ý cười trở nên bỡn cợt: “Khắc nghiệt như vậy, thật ra cũng chẳng phải cô nương hiền huệ gì.”
Nàng chớp mắt: “Hoàng Thượng không thích sao?”
Ngữ điệu chua ngoa khiến lòng hắn bộp chộp, hắn nhịn không được mà cúi người hôn sâu một cái, hồi lâu vẫn không thể buông nàng ra.
OoOoO
Cát Kinh Nga thất sủng từ đêm trừ tịch được tấn phong làm Huy Nga, tin tức trong một đêm đã truyền khắp hành cung.
Được mọi người bàn tán nhất chính là tấn vị.
Ngay cả cung nhân quét tước cũng lén lút bàn luận, nói Cát Huy Nga thật thảm, thất sủng gần nửa năm, hoàng đế cũng không lật thẻ bài của ả một lần, có lẽ sớm đã quên ả là ai. Cuối cùng là Yểu Cơ nương tử truyền tới bảo ả múa một điệu làm nàng cao hứng, thế là được tấn vị.
“Nói là tấn vị, kỳ thật là vả vào mặt ả!”
“Ngược lại còn giúp Hòa Quý Cơ hả giận, trong cung chưa từng gặp qua ai dĩ hạ phạm thượng như vậy!”
Những kẻ có lòng thêm gió quạt củi, chuyện này bàn tán say sưa mấy ngày vẫn không dứt.
Sau đó, lại nghe nói Cát Huy Nga thật sự bị “vả mặt”, còn bị phạt quỳ nửa canh giờ.
Đây là điều Hạ Vân Tự không ngờ tới, sau khi nghe nói nàng không khỏi ngẩn ra: “Sao lại như thế?”
Tiểu Lộc Tử cười than: “À, Cát Huy Nga đúng là không có đầu óc, nghe cung nhân nghị luận liền nổi trận lôi đình, xử lý cung nhân kia, nghe nói còn mắng hài tử của Hòa Quý Cơ... Không phải là thứ gì tốt. Đúng lúc có một vị thái phi đi ngang, nghe được chuyện nguyền rủa con vua, lập tức sai người thưởng hai mươi cái tát, đồng thời phạt quỳ ở đó.”
Hạ Vân Tự khẽ cười: “Phạt cũng không oan.”
Tiểu Lộc Tử lại nói: “Hai mươi cái tát, nhất thời không thể hết sưng. Còn nữa, mặt đất chỗ ở quỳ được lót bằng đá cuội, quỳ nửa canh giờ đã không dễ chịu.”
“Nếu dễ chịu, sao có thể bịt được miệng ả?” Hạ Vân Tự thầm cân nhắc, lại nói, “Có điều nháo một hồi như vậy, sợ là ả càng coi Hòa Quý Cơ là cái đinh trong mắt.”
“Đúng vậy.” Tiểu Lộc Tử khom người, “Hạ nô nghe Cát Huy Nga mắng, chỉ có chỉ trích Hòa Quý Cơ thì thầm bên tai Hoàng Thượng. Ả không dám oán người, cho nên mọi chuyện đều trút lên người Hòa Quý Cơ.”
“Có thể thấy ả không phải người bản lĩnh gì.” Hạ Vân Tự lắc đầu.
Nhưng người không bản lĩnh, ngược lại khiến người không thể khinh thường. Bởi vì không bản lĩnh, tâm tư càng thiển cận, làm việc càng không màng kết quả, giống như chó điên cắn người khiến người khó mà phòng bị.
“Hòa Quý Cơ đang có thai, các ngươi âm thầm trông chừng Cát Huy Nga, phàm là cung nhân của ả ra vào hành cung, tất cả ta đều phải biết.”
“Vâng, việc này dễ làm, người yên tâm.” Tiểu Lộc Tử nhận lệnh lui xuống.
Một mình Hạ Vân Tự lại cân nhắc thêm một lát, cảm thấy cũng không có gì phải lo lắng nhiều.
Nói đến cùng, Cát Huy Nga không thể so với Quý Phi và Chiêu Phi có liên quan tới Đàm Tây Vương, đều xuất thân từ con nhà quan, ít nhiều cũng có căn cơ.
Cát Huy Nga từ Lạc Tư xa xôi gả tới, ở kinh thành không hề có thế lực chống lưng, tính tình lại nông cạn, ở trong cung chắc cũng không bồi dưỡng ra thân tín gì giúp ả làm việc. Chỉ cần trông chừng, hẳn đã đủ phát hiện sự khác thường.
Rất nhanh, quả nhiên đã có manh mối.
Hoạn quan cạnh ả có ra ngoài giúp ả mua điểm tâm, có người giúp ả ra chợ mua mấy món đồ thú vị, đây vốn là chuyện bình thường. Nhưng có một cung nữ mỗi ngày đều ra ngoài một lần, nói là ra chợ, thời điểm trở về hai tay đều trống trơn, không thấy mua gì cả.
Cung nữ thích đi dạo như vậy, há có đạo lý nhiều lần đều về tay không? Dù là Oanh Thời không thích mua đồ thỉnh thoảng ra ngoài, ít nhiều cũng mua vài món đồ lặt vặt.
Huống chi người này còn khó đọc tên, nhìn liền biết là người Cát Huy Nga mang từ Lạc Tư tới.
Cho nên tuy không có bằng chứng, nhưng nếu việc này không có vấn đề, Hạ Vân Tự không tin.
Bọ ngựa bắt ve chim sẻ núp sau, nàng đúng là tìm được chỗ tiện nghi.
Nàng vốn không định dùng đứa nhỏ này tính kế Cát Huy Nga, chỉ muốn khiến hoàng đế khổ sở, đổi lấy thứ nàng cần.
Có điều Cát Huy Nga lại xuất hiện ngay lúc.
Nếu như thế, nàng phải tìm cơ hội xử lý Cát Huy Nga, thuận tiện giành lấy sự áy náy và tin cậy của Hòa Quý Cơ, việc này không đi xa tính toán ban đầu của nàng.
Một mũi tên bắn ba con nhạn, cớ sao không làm?
Chỉ là, cơ hội tốt nên tới nhanh một chút.
Đứa nhỏ này đã sắp ba tháng, chờ đến bốn năm tháng, những vấn đề khác không nói, muốn giấu bụng đã là phiền toái.
Nhưng lo lắng suông cũng vô dụng, lần này Hạ Vân Tự hết lòng tin thần Phật, ngày ngày đều quỳ trước Phật hai khắc niệm kinh, cầu xin Phật Tổ cho nàng một cơ hội.
Nửa tháng sau, Phật Tổ đúng là hiển linh.
Hôm nay đang thành kính lễ Phật, Oanh Thời vào phòng, cho mọi người lui xuống, quỳ bên cạnh nàng, thấp giọng: “Hòa Quý Cơ gần đây luôn cảm thấy phiền muộn, Hoàng Thượng định đưa nàng ấy du thuyền giải buồn, Hòa Quý Cơ muốn mời phi tần các cung cùng đi, vừa rồi có người tới mời nương tử.”
Hạ Vân Tự gật đầu: “Khi nào?”
“Ngay chạng vạng hôm nay.”
“Cát Huy Nga có đi không?”
“Đúng như suy đoán của người.” Oanh Thời đáp, “Đại khái là đang tìm lý do thoái thác tham gia.”
Hạ Vân Tự khẽ cười, ra hiệu bảo Oanh Thời lui xuống, sau đó tiếp tục thành kính lễ Phật, dập đầu quỳ bái.
Phật Tổ trên cao, tín nữ Hạ Vân Tự, lát nữa phải đi hại người.
Người này không giống Chiêu Phi, cũng không liên quan tới chuyện của tỷ tỷ, tính ra là tín nữ đi làm chuyện xấu.
Cho nên món nợ này muốn tính thế nào tùy ý ngài, đợi xuống A Tì Địa Ngục, hay lúc chuyển thế luân hồi, cũng tùy ý ngài xử lý.
Nhưng cầu xin ngài đừng đại phát từ bi, cản đường tín nữ.
Nếu ngài chắn con đường này, ngày mai tín nữ sẽ đổi tượng vàng của ngài thành Thái Ất chân nhân.
Thần phận đầy trời đều chờ hương khói cung phụng, ai giúp ta ta tin người đó.
Các ngài đều không giúp ta, ta sẽ không cung phụng, cũng không cần lo lắng sau khi chết xuống A Tì địa ngục.
Đáy lòng niệm xong, nàng dập đầu thêm mấy cái, bộ dáng cũng được tính là thành kính.
Đứng dậy, nàng còn đoan chính thắp ba nén hương.
Thở dài, Hạ Vân Tự niệm “A di đà Phật”, xoay người rời khỏi sương phòng thờ Phật.
Yến tiệc trên thuyền, từ bầu không khí mà nói, cũng coi như ngợp trong vàng son.
Nàng phải trang điểm thật lộng lẫy để diễn vở kịch này.