Vạn Giới Chí Tôn

Chương 85: Chương 85: Đồ Diệt Trận tái hiện!




Chương 85: Đồ Diệt Trận tái hiện!

“AAA!!!”

“Mau rút lui!!! Mau rút lui...Nhanh lên....AAAA!!!”

“Chủ soái đại nhân hóa....Ực!!!”

....

Vô số tiếng kêu gào thảm thiết vang lên làm người ta sởn gai ốc, gần trăm vạn quân thủ thành như những con dê nằm trên bàn mổ, từng con từng con một bị cắt tiết, chia năm xẻ bảy mà không chút phản kháng nào. Chẳng mấy chốc khắp nơi bên trong tường thành đều tràn ngập máu tanh cùng những mảnh thân thể bị cắt rời.

Đây là một cuộc tàn sát vô nhân đạo đúng nghĩa.

Trường Thiên nhíu mày quan sát tràng cảnh không mấy đẹp đẽ đằng xa, đến khi đã thấy đám binh lính trong thành không chịu nổi muốn mở cổng sau tháo chạy thì hắn mới lên tiếng.

“Bây giờ tiếp tục kế hoạch trước kia không được nữa rồi, chốc nữa dù có chuyện gì thì cũng đừng vào thành, ta đi thu thập tên nhãi kia.”

Erina đã lại gần Trường Thiên từ bao giờ, nàng lo lắng dò hỏi.

“Vậy nhóm Gaia phải làm sao ạ? Bọn họ còn chưa biết tình hình ở đây mà!!”

“Hy vọng hắn biết cách xử lý tình huống nếu không cái danh hiệu thiên tài trẻ tuổi kia cũng nên tháo xuống là được rồi. Hiện tại nhiệm vụ của hắn càng đơn giản hơn so với trước kia, một con rắn không có đầu mà còn không bắt được thì ta việc gì phải cần đến thứ vô dụng như hắn.”

Khinh thường nhếch mép xong Trường Thiên liền đi thẳng đến tường thành, không để ý đến mấy người xung quanh nữa. Trong lòng thầm tính toán Zero hiện tại đã đạt đến Vũ Tôn Nhị tinh là ít, nhất thiết Trường Thiên phải dùng đến Quỷ Ảnh là điều chắc chắn, nếu không dù có thân thể bất tử cũng sẽ bị đánh không còn hình người.

Tuy nhiên Trường Thiên vẫn muốn thử xem mấy cái skill mình có hiện tại mạnh đến bậc nào, tất nhiên là không thể dùng Nguyên lực rồi. Năng lượng đến từ nhục thân của hắn không thua gì đẳng cấp Nguyên lực cả.

Quyết định xong xuôi mọi chuyện, Trường Thiên cũng trở nên nhẹ nhõm, thoải mái hơn, chịu chút thương tích thôi mà, làm gì căng.

Đang chuẩn bị huýt sáo để thêm yêu đời thì một bóng đen xuất hiện ngay trước mặt, còn chưa kịp định thần lại thì một lưỡi đao sắc bén găm thẳng vào ngực, xuyên tận ra đằng sau. Trường Thiên trợn tròn mắt, mà đám tướng sĩ phía xa cũng há hốc mồm.

Tốc độ quá mức biến thái!!

“Mẹ kiếp!!! Đúng là ta đã đánh giá thấp ngươi... Nhưng ngươi cần gì phải hung hăng...”

Không để Trường Thiên nói hết câu thì khuôn mặt hắn đã bị một bàn tay đầy lông lá chụp lấy nhấc bổng lên không trung. Càng làm hắn kinh hãi là ngay cả khi hắn vận toàn bộ song Hồn cũng không vùng ra khỏi bàn tay như gọng kiềm kia.

“Má nó, thứ đồ chơi này phải Vũ Tôn Tứ tinh chứ Nhị tinh cái cứt chó gì!!!” Trường Thiên muốn gào to để mắng nhiếc cái chủng tộc quái thai này, biến hình một phát liền tăng tới năm sáu bậc, tương đương với tăng ba tiểu giai vị ở Song Giới.

ẦM!!!

Mọi người chưa kịp hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra thì Trường Thiên đã nằm bất động, mặt đất vị trí hắn nằm lõm xuống thành cái hố to lớn. Tuy nhiên chỉ nhiêu đó thì Trường Thiên còn lâu mới chân chính bị thương, hắn đang muốn lồm cồm bò dậy thì bị một bàn chân hiện ra từ hư không sút bay đi.

Áo giáp trên người vỡ tan như tấm gương, lực đạo mạnh đến mức vượt xa phán đoán của Trường Thiên, cơ thể hắn như khối thịt va chạm với bức tường thành chắc chắn.

Khắp toàn thân truyền đến cảm giác đau nhứt khiến Trường Thiên vô cùng khó chịu, khả năng phục hồi còn chưa được kích phát...

Phập!!!...Phập!!!...Phập!!!...

Ba lưỡi đao ghim chặt hắn trên mặt đất, Trường Thiên cố gắng ngẩng đầu nhìn con quái hành hạ hắn nãy giờ. Bao nhiêu dự tính thử nghiệm đều tan thành mây khói, Trường Thiên thực sự cảm thấy tức giận. Hắn gầm lên một tiếng sau đó đứng bật dậy bất chấp ba thanh đao còn cắm trên lưng.

Diệt Thương Thiên lại xuất hiện trên tay, hắn vung đao chém ra một đường đao khí sắc bén nhằm mục đích kéo giãn khoảng cách với Zero.

Đáng tiếc, Zero chỉ nắm song đầu đao còn lại trên tay nhẹ nhàng bổ đôi đao khí, không hề có chút tính khiêu khích thực tế nào. Trường Thiên bât lực cười khổ, không cần phải khó chơi như vậy chứ.

Không đầy nửa giây, thân thể hắn lại tiếp tục bắn đi như đạn pháo, những người quan chiến chỉ thấy hắn bị thứ gì đó đánh bay liên tục, nhìn tốc độ cũng đủ thấy lực mạnh đến mức nào, vậy mà Trường Thiên vẫn cứ sống nhăn răng.

Erina nhìn Trường Thiên thương tích đầy mình không khỏi xót xa, mấy lần nàng muốn lao ra liều mạng nhưng lí trí vẫn giữ đôi chân nàng đứng im tại chỗ. Hiện tại ra đó khác gì đi chết, càng làm Trường Thiên phân tâm hơn mà thôi.

Trường Thiên lúc này nào còn bộ dáng phong độ tiêu sái như trước, giáp bảo vệ vỡ nát không còn lại gì, khắp người toàn máu là máu, chỉ duy nhất chiếc mặt nạ là vẫn còn nguyên vẹn không bị hư hao chút nào.

Đây chính là điểm đặc biệt của Trường Thiên, mọi công kích vào phần đầu hắn đều tận lực né tránh hoặc dùng bộ phận khác của cơ thể để đỡ đòn, chỗ nào hư thì có thể tự lành nhưng đầu mà hỏng thì coi như xong, cuộc đời hắn bế mạc từ đây.

Bất đắc dĩ Trường Thiên đành phải vận Bạch hồn để cường hóa thân thể, tạm thời chống đỡ với Zero, bây giờ thậm chí thời gian để triệu hồi Quỷ Ảnh cũng không có thì chơi bời gì được. Còn Tử hồn thì chỉ có một vài tác dụng tâm linh đặc thù chứ không thể dùng khi chiến đấu trực diện như thế này được. Hoặc có thể dùng nhưng quá mức mong manh dễ vỡ, sử dụng chỉ tổ mất nhiều hơn được.

OÀNH!!!

Lần đầu tiên Trường Thiên dùng quyền đối quyền được với Zero, mặc dù bị đẩy lùi trên mặt đất tận hai ba mươi mét thế nhưng, cơ hội cuối cùng đã đến.

“Mẹ kiếp!!! Lão tử nhịn ngươi đủ rồi đấy!!”

“Ăn hộ ta cái này xem!!! Thiên Long Xuất Kích!!!”

Tức thì vô số tia sét từ trời cao hướng thẳng người Zero ầm ầm bổ xuống.

“Cuồng Long Phá!!!”

Từ bên trong cơn mưa lửa điện, một con lôi long dài mười mét giương nanh múa vuốt phóng lên trên không trung sau đó lộn một vòng lao xuống Zero.

Nhìn có vẻ như sắp thành công nhưng vẻ mặt Trường Thiên càng lúc càng thêm âm trầm, khoảng cách hai người đủ gần để hắn thấy được sự hưng phấn của Zero. Làm sao Trường Thiên có thể quên được năng lực cắn nuốt không khác gì Thôn Phệ Thần Pháp chứ.

Chỉ là hắn không nghĩ đến ngay cả sức mạnh của tự nhiên cũng nuốt được, Phệ Nhân tộc quả thực quá cường đại, không diệt không được, nếu hắn cũng là một Thần Nhân ở thời điểm đó thì cũng sẽ lựa chọn như mấy vị kia.

OÀNH!!!

Vụ nổ làm rung động cả mặt đất, chỉ sau vài phút toàn bộ lôi điện đều biến mất như chưa từng xuất hiện. Trên mặt đất chỉ còn lại Zero cùng vô số khe nứt chả khác gì mạng nhện đang lan ra khắp nơi.

Zero ngửa đầu thở ra một luồng khói trắng xóa, hành động tiếp theo khiến Trường Thiên cảm giác nguy hiểm trước nay chưa từng có, nội tâm có chút run rẩy khó giải thích.

Trước người Zero những luồng năng lượng từ trong người hắn chảy ra nhanh chóng hình thành một quả cầu màu lam to FEmtAxGy bằng đầu người. Năng lượng bạo động bên trong thật khó có thể hình dung được.

Trường Thiên cách đó ba mươi mét vừa hít một hơi khí lạnh thì đã thấy Zero đã ở ngay trước mặt mình, hô hấp hắn như ngừng lại, tất cả mọi người cũng đều như vậy.

Xoẹt!!!......ẦM!!!!

Cả một vùng trời bị nhiễm bởi một màu lam sắc thuần khiết, nhưng ẩn sâu trong sự thuần khiết đó là một con mãnh thú hung bạo chực chờ con mồi lọt vào tầm ngắm, và chỉ một cú vồ là mọi loài sinh vật đều chết ngay tức khắc. Nguy hiểm ẩn giấu bên trong đã vượt qua tầm hiểu biết của những người quanh đây.

Một lúc lâu sau, lam sắc dần biến mất, bụi mù cũng tan đi, để lại một thân ảnh tàn đến không thể tàn hơn đứng chết trân trên mặt đất.

Gần nửa thân người bên phải cùng với cánh tay trái một đi không trở lại, chiếc mặt nạ cũng chỉ còn một nửa, bắp chân trái bị bào mất hai phần ba lộ ra xương trắng hếu và một chút máu dính bên trên.

Không ít người trợn mắt há mồm không tin vào điều mà mình nhìn thấy, vị chủ soái cường đại, mạnh mẽ của bọn đây sao. Nước mắt Erina rơi như mưa, nàng đau lòng không cách nào kể hết, nếu không phải Warlock giữ chặt thì nàng đã chạy đến bên cạnh Trường Thiên rồi.

Trái ngược hoàn toàn với bọn họ, Trường Thiên lúc này bình tĩnh đến lạ thường, vẻ mặt không có một cảm xúc nào ngoại trừ sự hờ hững, lạnh nhạt. Một vẻ mặt chưa bao giờ để người khác thấy được ở hắn, nhớ tới sự kiện đồ sát ở Xích Long thành thì vẻ mặt lúc đó so với hiện tại không có gì khác biệt.

“Nếu ngươi còn sót một chút thần trí ở đâu đó thì ngươi nên tự hào vì ngươi là kẻ đầu tiên khiến ta thảm hại đến mức này. Ta chưa hề đánh giá thấp ngươi nhưng có lẽ vẫn chưa đủ cao, ta rút lại sự khinh thường ban đầu và thực sự xin lỗi vì để ngươi chờ lâu!!!”

Giọng nói lạnh lùng đến cực điểm làm cho người nghe có cảm tưởng như từ tula địa ngục vọng về, ngay cả Erina đã đặt Trường Thiên vào trái tim mình cũng ngỡ ngàng, nàng tự hỏi người ở kia liệu có phải Widky mà mình yêu thương hay không. Tại sao lại thay đổi đến mức độ đáng sợ như thế này.

Vậy đây là trạng thái phẫn nộ thực sự của hắn hay sao?

Nếu như lúc nào Trường Thiên cũng như thế này thì liệu có mấy người nguyện ý trêu chọc hắn đây?

Quay trở lại với Trường Thiên, nửa bên mặt nạ còn lại cuối cùng cũng rơi xuống để lộ đôi mắt thuần một màu tím yêu dị, băng lãnh không có tính người.

Những nơi da thịt bị tàn phá đột nhiên xuất hiện vô số dây leo màu tím thi nhau chui ra chui vào, chẳng mấy chốc cơ thịt bắt đầu nhúc nhích.

Phụt!!...Phụt!!...

Không quá một phút, hai cánh tay đã mọc trở lại, nửa người bên phải cũng hoàn hảo trở về nguyên dạng, phần bắp đùi lành lặn như chưa từng xảy ra chuyện gì. Bây giờ nhìn hắn ngoại trừ chút máu dính trên người ra thì toàn bộ từ trên xuống dưới không hề có chút thương tích nào.

Chết lặng!! Toàn trường lặng ngắt như tờ, bây giờ họ mới chính thức thấy được sự đáng sợ thực sự của quái vật hình người Trường Thiên. Không một ai dám nghĩ đây còn là con người nữa, thậm chí là một sinh vật truyền thuyết nào đó mà chưa được khám phá ra.

May ra có đôi môi trắng bệch yếu ớt của Trường Thiên mới giúp bọn họ biết hắn vẫn chưa hoàn toàn thoát ra quá xa phạm trù nhân loại có thể tưởng tượng.

“Hy vọng ngươi có thể sống sót, đây là sự tôn trọng của ta dành cho ngươi!!”

Giọng nói băng lãnh kia lại vang lên làm mọi người sực tỉnh khỏi mộng ảo, tất cả đều nghe ra được Trường Thiên đã nhìn nhận Zero như một đối thủ ngang tầm và xứng đáng để Trường Thiên tôn trọng.

Dứt lời một thân ảnh chiến thần khổng lồ bỗng nhiên hiện ra, mặc dù chỉ có nửa thân trên nhưng ai cũng cảm nhận được áp lực mạnh mẽ tỏa ra từ nó. Quỷ Ảnh hiện tại khác rất nhiều trước đây, nó không mặc chiến giáp như trước mà thay vào đó là một tấm áo choàng màu vàng được làm từ ngọn lửa Kim Hỏa hừng hực cháy.

Trên gương mặt là một chiếc mặt nạ hình cánh dơi cũng được tạo ra từ Kim Hỏa, sau lưng mất đi đôi cánh thiên thần và có thêm một vòng tròn kết nối bốn quả cầu Bạch, Tử, Xích và Kim đại diện cho Bạch hồn, Tử hồn, huyết mạch lực Đại Địa Kim Hùng cùng Kim Địa Đế Hỏa. Bốn thứ sức mạnh đặc biệt giúp Trường Thiên khởi đầu con đường đi lên đỉnh thế giới.

Cặp sừng trước kia thay bằng một cái vương miện đế vương lộng lẫy, bắt mắt, mái tóc màu tím dài được buộc thành đuôi ngựa gọn gàng. Trên mỗi cánh tay xoay tròn bốn quả cầu tương tự như ở sau lưng có điều nhỏ hơn không ít.

Không biết tại sao Zero lại đứng yên một chỗ, không dùng tốc độ kinh người như ban nãy để di chuyển nữa. Có lẽ hắn đã lấy lại được chút thần trí như lời Trường Thiên nói, và điều hiện tại hắn muốn làm đó là đón chờ diệt vong sắp đến, kết cục trận chiến này đã được báo trước, hắn không có cửa nào để thắng cả. Trường Thiên quá mức mạnh mẽ so với Zero, chạy? Làm sao chạy? Phải chi Zero điều khiển được thứ sức mạnh này thì cũng chưa chắc đã thua Trường Thiên, thậm chí là quyết định bỏ chạy, nhưng đáng tiếc, hắn còn quá yếu để làm điều đó.

“Nhị Thập Hỏa Đồ Diệt Trận!!”

Âm thanh tula kia vang lên như một hồi chuông báo hiệu cuộc chiến đến đây là chấm dứt.

Chỉ thấy bốn quả cầu sau lưng Quỷ Ảnh xoay tròn càng ngày càng nhanh, tấm áo choàng rực lửa bốc cháy trở nên dữ dội hơn bao giờ hết. Mọi người cứ mãi tập trung vào sự thay đổi của Quỷ Ảnh mà quên mất trên bầu trời lúc này mây đen đã tan biến không thấy đâu, tuy nhiên không vì vậy mà ánh nắng buổi trưa có quyền chiếu rọi xuống mặt đất.

Ngọn lửa Kim Hỏa bốc lên cao, đến cuối cùng hình thành một, hai, ba,...hai mươi hỏa cầu khổng lồ, nhìn không khác gì hai mươi mặt trời, thậm chí còn sáng và cao quý hơn mặt trời rất nhiều.

“Bầu Trời Sụp Đổ - Diệt Thế!!!”

Hai mươi quả cầu không hẹn mà cùng lao xuống Zero bên dưới, đám binh lính đứng gần đó quên cả việc chạy trốn, ai cũng chăm chăm ngẩn ngơ nhìn hai mươi hỏa cầu như hai mươi viên vẫn thạch đang từ từ nuốt chửng bọn họ.

OÀNH!!!!!!!

Tất cả mọi thứ gần như sụp đổ, ngày tận thế đến rồi sao? Đây là câu hỏi đồng loạt hiện trong đầu mỗi người, mặt đất chả khác gì bùn nhão gặp quả lựu đạn ném vào cả, đất đá, bụi mù cứ thế bắn lên tung tóe rồi đều bị sức nóng đáng sợ từ Kim Hỏa thiêu đốt thành hư vô.

Vô số khe nứt sâu trăm mét cứ thế lan ra khắp nơi, cả khu vực như chịu hạn hán mấy chục năm trông rất kinh người.

Người ngã ngựa đổ do động đất nhiều vô số kể, thậm chí có một số người xui xẻo còn bị đè chết.

Tầm mười phút sau, khi tất cả đã trở về trạng thái yên tĩnh ban đầu thì...

Một cái hố hình lòng chảo sâu gần trăm mét trải rộng vài chục dặm vuông, gần phân nửa Trung Châu thành bị bốc hơi vào không khí để lộ quang cảnh hoang tàn đầy máu ở bên trong. Mấy ngàn binh sĩ thiếu may mắn do không chạy hoặc không chạy kịp đều chết mất xác.

Uy lực đòn vừa rồi không hề thua kém một trảm ở Thung lũng chết.

Thiệt hại Đồ Diệt Trận gây ra quá kinh hãi thế tục, chỉ sợ đỉnh cao cường giả ở Hải Hà đại lục có ở đây thì cũng phải giật mình không nhẹ.

Trường Thiên vẫn hờ hững như cũ, hắn biến mất tại chỗ sau đó hiện ra ở trung tâm cái hố. Zero đã trở thành hình dạng ban đầu, khắp cơ thể đều là vết thương nghiêm trọng, có chỗ còn lộ ra cả xương, phần ngực bị lõm hẳn vào trong như chịu một lực nghiền ép kinh khủng nào đó. Toàn bộ phần da và biểu bì bên ngoài đều cháy thành than, nhìn hắn đâu còn ra con người nữa.

Nhưng điều quan trọng là “hắn vẫn còn sống!!!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.