Vạn Giới Chí Tôn

Chương 28: Chương 28: Hồn Đằng Tam Tiên




Không để Trường Thiên phải đợi lâu, ở phía trên không xa xa đã xuất hiện bóng dáng của Cuồng Sư cùng Dực Xà, rất nhanh cả hai hiện ra trước mặt Trường Thiên, miệng mỗi con ngậm một cái giới chỉ. Những dược liệu của hai loại Tam cấp đan dược này cũng không phải quý hiếm cho lắm, chỉ có duy nhất Tam Cung Lục Thải Quả là cực kỳ khó tìm ra thì còn lại đều đơn giản, loại quả này rất ít người biết, trừ những Đan sư lâu năm mới nhận ra được, hình thù quá đặc trưng nên thiên địa thường giấu nó rất kỹ, Tam Cung Lục Thải tên như ý nghĩa hình dạng như trái khế nhưng chỉ có ba góc hình cánh cung, trên thân tổng cộng sáu màu xen kẻ nhau.

Thật may mắn làm sao ở ngay trên mô đất nhỏ cạnh động phủ Dực Xà có tận ba gốc khá lớn, Dực Xà từ khi đến đó ở đã có ba gốc kỳ quả đó xuất hiện rồi, số lượng quả không dưới hai mươi, một con số khiến người ta đỏ mắt điên cuồng. Tam Cung Lục Thải Quả còn dùng để luyện chế hai loại đan dược Ngũ cấp cùng Lục cấp khác nữa, giá trị cực kỳ to lớn nên ít vị Đan sư nào dám dùng nó luyện Tam Trận Đề Khí Đan, vừa khó luyện, vừa tốn tiền, nhưng giá trị của loại đan dược này thì không ai phủ nhận cả.

Trường Thiên bắt đầu từ cái dễ trước, Huyền Tâm Đan, được luyện thành từ năm loại dược liệu: Băng Tâm Quả, Thanh Mộc Đằng, Tiên Y Thảo, Huyền Tử Quả, Hồ Thảo. Không có món nào cứng đầu khó luyện hóa tách chất cả, nên đoán chừng sẽ rất nhanh luyện thành hoặc thất bại thôi. Trên tay Trường Thiên xuất hiện một mồi lửa rất nhanh bao phủ toàn bộ năm dược liệu, chậm rãi tiến vào trong đỉnh tiến hành bước đầu tiên: tách chất.

Trường Thiên thủ pháp thành thạo không mất bao nhiêu thời gian đã thành công tách được những dòng chất thải màu đen ra khỏi dược dịch. Quá trình nén ép tiếp theo cũng không khiến Trường Thiên tốn bao nhiêu sức. Qua hai canh giờ thời gian, Trường Thiên bất đắc dĩ thu công trở về hình dáng nhân loại bình thường, trong tay hắn lúc này là hai viên đan dược trong suốt màu hồng nhạt, lần này hắn luyện chế năm lần thành công hai, rất khá so với lần đầu tiên.

Trường Thiên thở dài một hơi, sau đó nhìn sang Cuồng Sư cùng Dực Xà đang cắm cúi phun lửa vào dược đỉnh, tính đến hôm nay thì Cuồng Sư cũng đã luyện được sơ giai Nhị Cấp đan rồi, còn Dực Xà vẫn đang cố gắng đột phá Nhị cấp, Bạo phá đan nó luyện đạt đỉnh phong Nhất cấp Đan dược. Gật đầu hài lòng, đang định ngồi xuống thì Trường Thiên nghe được tiếng sói tru vang lên, từ thanh âm mà xác định có lẽ cũng chỉ cách hắn khoảng hai dặm mà thôi.

Trường Thiên nghi hoặc lẩm bẩm: “Sẽ không gặp nguy hiểm gì nữa chứ, chắc không đâu, có lẽ là tìm được đồ vật gì đó đáng giá nhưng có chút khó khăn khi lấy nên mới gọi mình đến đây mà.” Suy nghĩ trong chốc lát Trường Thiên liền phóng người về phía tiếng hú ban nãy. Chỉ tầm hai phút sau Trường Thiên đã xuất hiện bên cạnh Triệu Võ, Như Ngọc cùng tiểu Lang.

Bộ dáng Triệu Võ bây giờ rất buồn cười, khóc không ra nước mắt, hắn nhìn Như Ngọc bên cạnh đầy chán nản, đánh không được mà có được Triệu Võ cũng không dám, Chửi thì lại nhục ai đời nam tử hán lại đi chửi một tiểu cô nương xinh đẹp đang tươi cười bao giờ, đuổi đi thì lại đòi sống đòi chết, làm Triệu Võ rất đau đầu không biết giải quyết làm sao.

“Triệu Võ ca ca, sao Thiên ca lâu đến vậy nhỉ?”

“Triệu Võ ca ca, thứ kia có phải đồ tốt thật không, nhỡ gặp nguy hiểm gì thì sao, Ngọc nhi rất sợ nha!”

“Triệu Võ ca ca,... Triệu Võ ca ca!”

Như Ngọc ôm cánh tay Triệu Võ vào trong ngực không ngừng làm nũng, bộ ngực bị cánh tay cường tráng ép đến biến hình đổi dạng. Trường Thiên há hốc mồm với cô bé này, hắn bảo diễn nhưng cũng đâu cần phải làm thật đến thế, tố chất Như Ngọc dư sức tiến vào Showbiz. Chả trách sao Triệu Võ lại khổ sở đến như vậy, Trường Thiên nhịn cười ho khan một tiếng báo hiệu mình đã có mặt, đôi cẩu nam nữ kia không cần phải âu yếm như vậy nữa.

Như Ngọc khuôn mặt ửng đỏ nhưng vẫn không buông tay Triệu Võ ra, đây là một cơ hội tốt để ở bên cạnh hắn, nàng đâu dại gì bỏ qua.Trường Thiên cũng không quan tâm đến điểm tâm tư nhỏ này của Như Ngọc, chỉ cần không gây hại gì cho mọi người thì hắn cũng lười để ý. “Kêu ta đến đây không phải chỉ để nhìn các ngươi ôm ôm ấp ấp chứ?”

Triệu Võ trợn trừng mắt, cái này không phải do ngươi bày ra sao, giờ lại làm như mình vô tội, công lý trên đời mù hết rồi, Triệu Võ quay đầu đi hừ lạnh không thèm để ý. Như Ngọc mặt càng thêm đỏ, ôm tay Triệu Võ chặt hơn lí nhí nói: “Thiên ca, lúc nãy bọn muội phát hiện một gốc thực vật kỳ lạ, xung quanh cũng không có gì nguy hiểm thế nhưng khi đến gần lại chạm phải một vòng phòng hộ không tiến lên được, Triệu Võ ca ca không dám dùng sức công phá sợ ảnh hưởng đến kỳ vật cho nên mới bảo tiểu Lang gọi huynh đến.”

Tâm niệm vừa động, Trường Thiên gấp gáp nói: “Nó ở đâu, mau dẫn ta đi xem!” Nhìn vẻ ngưng trọng cùng vội vàng trên mặt Trường Thiên, Triệu Võ, Như Ngọc không dám xao lãng nữa, cả ba trực tiếp nhảy lên tiểu Lang rồi biến mất tại chỗ. Một lúc sau họ đã xuất hiện tại một cái đầm nước nhỏ, giữa đầm có một sợi dây leo nhỏ quấn lại với nhau như con rắn, chỉ chừa lại phần ngọn có hai bông hoa nở ra đang hướng về phía ánh nắng mặt trời.

“Không thể nào, tại sao ở đây lại có được loại kỳ vật này, quá vô lí, quá mức vô lí!!” Trường Thiên thì thào lẩm bẩm, đồng tử trong mắt mở lớn hết cỡ như không tin vào điều mà mình trông thấy vậy. Triệu Võ cũng là lần đầu tiên nhìn thấy bộ dạng thất thố đến mức này của Trường Thiên, hắn nghi hoặc hỏi: “Thiên ca, thứ kia là đồ vật gì vậy, làm ca mất tự chủ đến mức này chắc không phải là vật phàm chứ hả?”

Nghe được thanh âm Triệu Võ mới kéo Trường Thiên trở về thực tại, hắn nuốt một ngụm nước bọt nhìn chằm chằm không rời mắt vào sợi dây leo trước mắt: “Đừng bảo là ta, mà ngay cả một Chân Tôn, Chân Vương có mặt ở đây cũng phải thất thố như ta mà thôi!” Triệu Võ và Như Ngọc tròng mắt co rụt lại, miệng há ra không ngậm lại được, phải đồ vật gì mới có thể khiến đỉnh cao cường giả trên đại lục thất thố đến mức mất tự chủ như Thiên ca.

Trường Thiên hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh sau đó mới nói tiếp: “Thứ đó tên gọi là Hồn Tiên Đằng, xếp thứ hai trong bảng Thập đại Kỳ vật trong thiên địa này. Phải biết Nguyên tố Tinh Nguyên quý hiếm đến như vậy còn chưa đủ tư cách xếp vào bảng này. Chỉ những thứ được thai nghén hàng chục vạn năm mới bắt đầu thành hình cùng phát triển đến hiện tại mới được coi là Kỳ vật. Như Hồn Tiên Đằng trước mắt, trăm năm hấp thụ nguyên khí đất trời, ngàn năm mọc rễ, vạn năm đâm chồi, mười vạn năm mọc lá, trăm vạn năm mới cuộn lại được hình thù trước mắt các ngươi!”

Triệu Võ ánh mắt lồi ra như cá chết, thứ kia không ngờ lại là đồ vật siêu siêu cấp tốt đến như vậy, trăm vạn năm, cũng quá ghê gớm rồi á. Trường Thiên cười lạnh khinh thường Triệu Võ, hắn đã quên chính mình cách đây ít phút còn ghê tởm hơn Triệu Võ lúc này nhiều: “Nhiêu đó đã là gì, mười triệu năm nó mới ra một hoa, như các ngươi nhìn thấy thì Hồn Tiên Đằng kia đã mọc hai hoa có nghĩa là nó đã tồn tại được hai mươi triệu năm trở lên, có lẽ nó đang...”

Trường Thiên nói giữa chừng ánh mắt đột nhiên dại ra, cả người thẩn thờ không nhúc nhích, trước mắt hắn Tiên Đằng dần vươn cao lên, đến khi đứng thẳng lên ngang một người trưởng thành mới dừng lại, phần ngọn đang hướng phía ánh mặt trời tham lam hấp thụ từng tia nắng ấm áp, không lâu sau một nụ hoa nhỏ MKTLqIv bé trồi lên cạnh hai bông hoa kia, rất nhanh đã nở ra thành một bông hoa màu trắng cùng màu với hai bông hoa còn lại.

“Ba bông hoa, Hồn Tiên Đằng ba hoa, tam oa Hồn Tiên Đằng!!!” Lẩm bẩm đến cuối cùng Trường Thiên căn bản là hét lên, hắn mừng như điên cười lớn, tiếng cười vang vọng rất lâu mới dứt. “Phát tài, lần này chúng ta phát tài rồi, đỉnh phong của kỳ vật này chính là mọc ra ba bông hoa, đến lúc đó tên gọi của nó không còn là Hồn Tiên Đằng nữa mà phải gọi là Hồn Đằng Tam Tiên, hahaha, chính là Hồn Đằng Tam Tiên đó, thứ đồ chơi này sánh ngang với Lục Hỏa Thiên Địa trong Thập đại Kỳ vật, vận may của chúng ta cũng quá nghịch thiên rồi, trong khu rừng không có gì đặc biệt này thế mà lại tồn tại!”

Như Ngọc cũng cực độ hưng phấn nhưng sau đó lại biến thành nghi hoặc: “Theo như muội biết thì năm xưa các đại năng yêu tộc liên kết phong ấn Xích Dạ thì không thể nào không biết kỳ vật này tồn tại ở đây được, vậy tại sao họ lại không đem nó đi?”

Trường Thiên ánh mắt tán thưởng nhìn Như Ngọc: “Rất thông minh, hỏi rất hay, có một điều ít ai biết đó chính là, Lục Hỏa Thiên Địa chính là hỏa diễm được sở hữu bởi sáu Thần thú thời kỳ Hồng Hoang, đến bây giờ đã không còn tồn tại nữa. Thiên địa bất công nhưng đôi khi lại rất công bằng, không sai Hồn Tiên Đằng hay Hồn Đằng Tam Tiên không phải kỳ vật được tạo ra cho tất cả sinh vật được hưởng dụng, nó chỉ cho phép nhân loại tiếp cận và phục dụng mà thôi, thứ đồ chơi này là nguyên liệu chính để luyện chế Thập Nhị cấp đỉnh phong Tam Tiên Thánh Nguyệt Đan, Đan dược Thánh cấp duy nhất tồn tại trong thiên địa này, không một ai biết tác dụng của nó, bởi vì cho tới bây giờ chưa một viên Tam Tiên Thánh Nguyệt Đan được xuất thế cả, Hồn Đằng Tam Tiên thì đã hai lần xuất hiện ở thời kỳ Hồng Hoang rồi!”

Triệu Võ thì khỏi cần nói, hắn chỉ biết hưng phấn với kỳ vật này thôi, đan dược hay thời kỳ gì gì đó hắn không quan tâm, bởi vì Triệu Võ biết Thiên ca của hắn sẽ lo phần này thay hắn. Như Ngọc thì ngược lại, nàng bị rung động sâu tận linh hồn, sống cho tới bây giờ nàng còn chưa bao giờ nghe nói tới Đế cấp tồn tại huống chi Thánh cấp, còn có cả Thập Nhị cấp Đan dược nữa chứ, cả đại lục Song Giới rộng lớn, Đan sư mạnh nhất chỉ có Cửu cấp đỉnh phong mà thôi. Những lời Trường Thiên nói quá vô lí, nàng thà không muốn tin còn hơn là biết nhiều như vậy, thông tin này Trường Thiên từ đâu mà biết, nàng dám cá trên toàn bộ Song Giới không quá mười người biết được những chuyện kia, Trường Thiên càng ngày càng bí ẩn trong mắt Như Ngọc.

Trường Thiên từ Hư Vô biết được rất nhiều thứ, kể cả đan phương Tam Tiên Thánh Nguyệt Đan hắn còn biết thì mấy cá kia tính là cái đinh rỉ gì. Hư Vô còn nói cho Trường Thiên biết, không gian trong nó có thể chứa đựng được Hồn Đằng Tam Tiên, chỉ cần giữ lại nguyên vẹn toàn bộ không mất mát một cọng rể chiếc lá nào là được, mất một chút cũng sẽ làm kỳ vật này héo đến không thể héo hơn được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.