Người tham gia đại hội lục tục ra về, số lượng lớn đến mức gần vạn khiến cảnh tượng có chút đồ sộ, những nhân vật tầng bốn trở lên vẫn chưa di chuyển, Trường Thiên cũng vậy, hắn nhàn nhã nhấp một ngụm trà từ Như Ngọc dâng lên.
Trường Thiên đang đợi, không cần phải xuống phòng giám định làm gì, tự có người đưa tận nơi cho hắn. Trường Thiên nhếch miệng: “Ngọc nhi, tiểu Sư! Hai đứa ra cửa dẫn bọn người kia vào phòng khách chờ ta!”
Khi cả hai nhận lệnh vừa đến nơi thì bên ngoài đã xuất hiện vài người đang chờ, chính là Vạn Hàn Kiếm và đám người đại gia tộc ở tầng năm kia
Như Ngọc mặt không biểu tình, cùng Cuồng Sư hướng những người kia gật nhẹ đầu xem như chào hỏi. Chỉ là Tiên Đao Lượng, Tiên Như Băng khi nhìn thấy Như Ngọc thì ánh mắt trợn trừng lên, thậm chí là mấy gia tộc khác cũng vậy, Như Ngọc lúc này không còn che chắn cái gì nữa, nàng tự nhiên lộ mặt cùng thân phận ra ngoài.
Hai ngày trước khi vào phòng số năm này thì Như Ngọc cũng đã xin phép Trường Thiên được phép không cần che giấu nữa, Trường Thiên lúc đó rất kinh ngạc nhìn nàng thật lâu rồi mới đáp ứng, cái hắn sợ chính là hai chị em nhà này chạm mặt, nhưng Như Ngọc đã yêu cầu thì hắn cũng không ngăn cản làm gì.
Tiên Đao Lượng lắp bắp: “Ngọc nhi...ngươi...ngươi như thế nào lại...” Như Ngọc không cho hắn nói tiếp, vẻ mặt mất kiên nhẫn thúc giục: “Nhanh lên, đừng để đại nhân đợi quá lâu!!”
Nói xong cũng không thèm nhìn lấy mọi người một cái nào, sóng vai với Cuồng Sư bước vào trong. Tiên Như Băng cùng Tiên Đao Lượng đối mắt nhìn nhau, khó kiềm chế được rung động trong lòng lúc này. Cô em gái mà nàng luôn xem thường, cô em gái luôn đi theo sau lưng nàng gọi “tỉ tỉ!”,... Khó trách tại sao hôm đó lại nghe được người kia gọi “Như Ngọc”, khó trách tại sao đôi mắt kia lại quen thuộc như vậy. Bất giác nàng cảm thấy trong lòng rất khó chịu, tại sao người may mắn lại là đứa vô dụng như nó mà không phải Tiên Như Băng nàng.
Cũng chả ai quan tâm đến cảm nhận của Tiên Như Băng lúc này, chỉ có Vạn Hàn Kiếm quay đầu nhìn nàng thở dài, sau đó vỗ vai nàng vài cái rồi cũng đi theo Như Ngọc vào trong phòng. Tiên Như Băng ngẩn người cúi đầu thút thít, một lát sau mới bước tới, nàng cũng muốn xem vị muội muội của mình phát triển đến mức nào.
Khi đám Vạn Hàn Kiếm vào đến phòng khách thì Trường Thiên đã ngồi ở vị trí chủ tọa, Dực Xà cùng Tử Di đang đứng ở hai bên bóp vai cho hắn. Mấy tên thanh niên nam tử nhìn hai người mà nuốt nước bọt không ngừng, vẻ đẹp thật khó nói nên lời, Tiên Như Băng thần nữ trong mắt bọn họ đem so sánh cũng chỉ như con vịt so với thiên nga vậy.
Ngay cả mấy lão già tộc trưởng cũng khó tránh khỏi kinh diễm. Trường Thiên nhìn vẻ mặt háo sắc kiểu nhịn quay tay lâu ngày của mấy tên kia liền cười lạnh khinh miệt, hắn vỗ nhẹ lên tay Tử Di, Dực Xà ý bảo lui vào trong.
Hai nàng che miệng cười khúc khích, tiểu tử này bảo các nàng ra đây rõ ràng là muốn khoe của, thế nhưng khi nhìn thấy đám người kia nhìn chằm chằm như hổ đói rình mồi thì liền ghen tức đem bảo vật giấu đi. Tính cách Trường Thiên rất chín chắn, trưởng thành cơ mà đôi khi lại cực kỳ trẻ con, Tử Di cùng Dực Xà còn lạ gì mặt xấu này của hắn nữa, nên cũng không nói gì, ngoan ngoãn kéo nhau vào buồng trong.
Như Ngọc, Cuồng Sư nhanh chóng lui ra sau lưng Trường Thiên đứng, lúc này hắn mới mỉm cười hắng giọng: “Ngồi đi!” Mấy người Vạn Hàn Kiếm nghe tiếng gọi lập tức tỉnh lại gãi đầu cười trừ.
Vạn Hạn Kiếm mở lời trước, từ trong tay xuất hiện thêm một quyển trục: “Đại nhân, Đấu kỹ mà ngài cần đây, còn ân tình mà ngài đã nói thì sau này chúng ta sẽ bàn bàn kỹ hơn được không ạ?”
Trường Thiên gật đầu không có ý kiến, quyển trục trong tay Hàn Kiếm bay lên, nhanh chóng rơi vào tay Trường Thiên. Hắn lười biếng lên tiếng: “Mấy gia tộc tông môn các ngươi đến đây chủ yếu là muốn cùng ta hợp tác đúng không?”
Tiên Đao Lượng, Hào Song Thiên, Hoàng Nguyệt Long đứng dậy chắp tay cung kính, Tiên FpJ2PwrF Đao Lượng là người cầm đầu mở miệng nói: “Thưa đại nhân, mục đích bọn tại hạ đến đây chính xác là như vậy, đại nhân chắc không phải đến Tiên Hào thành nhỏ bé này chỉ vì mấy cái đại hội không lọt vào mắt của ngài như vậy chứ?”
Trường Thiên đưa tay vuốt vuốt cằm, nhìn qua lần lượt từng người một, mặc dù không mở mắt nhưng bọn họ vẫn cảm nhận được một ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào mình, điều này không khỏi làm cho mấy người Tiên Đao Lượng giật mình.
Sau hồi lâu Trường Thiên mới chậm rãi lên tiếng: “Hợp tác thì quên đi, nếu có hứng thú thì ta sẽ tìm các ngươi giao cho vài nhiệm vụ, đổi lại là một số thứ đến mơ các ngươi cũng không dám nghĩ đến.”
Lúc đầu đám người đại gia tộc đều cúi đầu ủ rũ, nhưng khi Trường Thiên nói câu sau thì ánh mắt ai nấy sáng hẳn lên, Tiên Đao Lượng chắp tay cung kính: “Chỉ cần đại nhân có điều gì sai bảo, những gia tộc trong ở đây không ai không dám cố hết sức mà làm cả, mong đại nhân yên tâm!”
Trường Thiên hài lòng gật đầu: “Được rồi, mục đích của các ngươi đã hoàn thành, nhanh chóng quay về đi, ta muốn nghỉ ngơi ở đây vài ngày nữa, đừng làm hỏng tâm tình đang tốt của ta!” Hắn ngã người lui sau, nói với giọng đuổi khách.
Tiên Như Băng ánh mắt nãy giờ chỉ nhìn vào Như Ngọc, khi nghe thấy Trường Thiên nói như vậy, nàng nhịn không được kêu lên: “Như Ngọc, mau về cùng chúng ta, nơi đây đâu phải dành cho thứ vô dụng như người!”
Như Ngọc thân thể rung lên, ngẩng đầu ánh mắt sắc như dao liếc Tiên Như Băng một cái: “Thứ nhất tên của ta ngươi chưa đủ tư cách gọi, thứ hai ta đã không còn là người của Tiên gia, thứ ba ngươi là cái thá gì dám ra lệnh cho ta, trước đây ta không có gì, ngoài cơm ngày ba bữa thêm một cái phòng ngủ thì các ngươi cho ta được cái gì, Tiên Như Băng ngươi cho ta cái gì, hay chỉ là đôi mắt lạnh lùng rồi quay đầu bỏ đi. Như Ngọc ta bây giờ sống là người của đại nhân chết cũng là ma nguyện thiêu đốt linh hồn để nguyền rủa mọi kẻ thù của ngài!”
Trường Thiên mở trừng mắt ra, cái áo choàng bị ngọn lửa màu vàng kim hiện ra từ hư không thiêu cháy, để lộ ra ngoài cơ thể thư sinh bình thường. Khuôn mặt vui mừng không cần che dấu, đôi đồng tử màu tím yêu dị cùng hai hàng chân mày vàng kim cao quý, một mái tóc màu đỏ rực như bầu trời hoàng hôn ngoài kia, dài xuống đến thắt lưng.
Đám người Vạn Hàn Kiếm lần đầu tiên được nhìn thấy toàn bộ hình dáng của vị đại nhân thần bí liền không khỏi ngây ngẩn, hắn là một loại tồn tại quá khác biệt so với người bình thường, ánh mắt đáng sợ giam giữ linh hồn của kẻ nhìn vào trong đó, bọn họ rất khó khăn để có thể thoát ra được. Hoàng Nguyệt Hổ đang cực kỳ hưng phấn nhìn chăm chú vào nam tử trước mặt.
Thân thể không cao lớn nhưng lại khiến người ta phải ngước nhìn, không khí yên tĩnh nhưng lại làm cho người ta cảm thấy áp bức. Trường Thiên chính là thần tượng mà Hoàng Nguyệt Hổ theo đuổi.
Trường Thiên mặc dù không cao hơn bất kỳ ai ở trong phòng nhưng đôi mắt hắn lại như nhìn xuống dưới những con kiến dưới chân, cao ngạo cùng bá đạo song hành khiến khí thế đề thăng với một tốc độ chóng mặt. Trường Thiên cười khinh miệt lên tiếng: “Nha đầu ngươi mới có chút khí chất lãnh ngạo đã ra vẻ như mình cao quý hơn người khác, trong mắt ta ngươi với những ngoài xinh đẹp một tí thì cũng có khác mấy con ruồi bọ ta gặp trên đường đâu. Lấy cái tư cách gì mắng người của ta vô dụng, lấy cái can đảm nào trước mặt ta đòi bắt Ngọc Nhi phải theo ngươi!”
Vừa nói Trường Thiên vừa bước lại gần Tiên Như Băng, lúc này hắn đã mở ra song trọng Linh hồn lực, sự cường đại của Trường Thiên bây giờ đã vượt qua Ngưng Huyết cảnh sơ kỳ.
Đám người gia tộc kinh hoàng nhìn Trường Thiên đang tiến đến gần Tiên Như Băng, cơ thể của họ lúc này một ngón tay cũng không động đậy được, chỉ có đôi mắt tự do theo dõi sự tình đang diễn ra. Đây chính là đè ép tuyệt đối, Tiên Đao Lượng tuyệt vọng nhìn con gái.
Trường Thiên đột nhiên lên tiếng: “Ngọc nhi, muội muốn giải quyết cô ta như thế nào, lựa chọn gì cũng chỉ là một ý niệm cho nên phải suy nghĩ thật kỹ!!”
Như Ngọc ngẩn người trong giây lát, nội tâm lại không có đấu tranh dữ dội như nàng nghĩ, chỉ hơi bất ngờ bởi Trường Thiên đá trái bóng sang cho mình, ngay khi Như Ngọc muốn xin tha cho người tỉ tỉ trong quá khứ kia, vì dù sao cũng là chị em từ nhỏ đến lớn, tình cảm không ra gì nhưng cũng cùng cha cùng mẹ,
Trường Thiên cho nàng quyền quyết định chẳng khác nào giúp nàng một ân huệ lớn, quyết định này sẽ giúp nàng hoàn toàn thoát khỏi Tiên gia, không còn vương vấn gì để đi theo Trường Thiên từ đây về sau nữa.
Như Ngọc nhìn Tiên Như Băng và Tiên Đao Lượng rất lâu, sau đó mới nhắm mắt lại, một giọt nước mắt rơi xuống cuốn đi hết những kỉ niệm trong quá khứ, nàng nhẹ nhàng lên tiếng: “Kể từ ngày hôm nay, Tiên Như Ngọc mà các ngươi biết đã chết!”
Nói xong nàng hướng Trường Thiên quỳ một chân xuống, hành động này rất lâu trước đây nàng đã từng làm, người được nàng thi lễ cũng chính là Trường Thiên. Có lẽ sẽ có người thắc mắc tại sao lại làm nhiều đến thế, không thấy phiền phức sao? Nhưng tình cảm con người nào đơn giản như vậy, đặc biệt là với một cô gái tốt như Như Ngọc, nói miệng thì dễ nhưng tâm hồn thật sự thoải mái?
Câu trả lời chắc chắn sẽ là không, Trường Thiên biết điều này, thậm chí là hiểu rất rõ, hắn kiếp trước nào có khác gì Như Ngọc hiện tại, một kẻ gần như tự kỷ, tự tạo ra một không gian cho riêng mình, cực kỳ ít tiếp xúc, quan tâm tới ai, chỉ có vài người bạn và gia đình mà thôi. Thế nhưng khi biết mình lạc vào thế giới mới, có thể không bao giờ gặp lại những người năm xưa, kể cả những khuôn mặt mờ nhạt thì hắn lại có cảm giác gì?
Nhớ nhung, đau khổ, cô đơn, dằn vặt, chính xác đó là những gì Trường Thiên phải chịu đựng, mãi cho tới khi gặp Triệu Võ, Tử Di,...Thì hắn mới vơi bớt được phần nào. Cho nên làm sao mà Trường Thiên không hiểu Như Ngọc cho được.
Như Ngọc cúi đầu thì thào: “Đại nhân có thể ban cho ta vinh dự được mang họ của ngài được không?” Trường Thiên xoa đầu nàng mỉm cười lên tiếng: “Từ bây giờ tên của ngươi sẽ là Phạm Như Ngọc, cánh tay phải của ta, người nhà của ta!”
Như Ngọc thân thể run lên nhè nhẹ nhưng vẫn ngẩng đầu lên vui vẻ cười. Trường Thiên không quay đầu nhàn nhạt ra lệnh: “Năm giây để cút, tất cả các ngươi!” Đám Vạn Hàn Kiếm như được đại xá cúi đầu lui về phía cửa, Tiên Như Băng tâm tình lúc này không biết diễn tả như thế nào, có thể nói là đủ vị, nàng lặng lẽ biến mất khỏi nơi đây.
Căn phòng chỉ còn lại mấy người Trường Thiên, hắn ôm Như Ngọc vào lòng, ôn nhu lên tiếng: “Khóc đi!” Bờ vai nàng run rẩy, nước mắt đã lăn dài trên mặt từ khi nào, tiếng khóc ngày một to hơn, cuối cùng trở thành tiếng gào thống khổ. Tử Di, Dực Xà chạy ra nhìn thấy một màn như vậy liền không đành lòng tiến tới an ủi.
Phải rất lâu sau tiếng khóc mới dứt, Trường Thiên lắc đầu cười khổ, cô gái nhỏ này khóc cũng dai quá đi chứ. Hắn trở lại ghế ngồi xuống, nhấp một ngụm trà sau đó chậm rãi nói: “Tiểu tử, muốn đứng đó đến bao giờ nữa?”
Trong góc tối, một thân ảnh lóe lên sau đó hiện ra trước mặt Trường Thiên và mọi người, chính là Băng Giao mấy ngày trước qua Dực Long thành cùng Triệu Võ. Đám Tử Di nghi hoặc hết nhìn Băng Giao rồi lại nhìn Trường Thiên.
Băng Giao là người thích khoe công, hắn hất mặt tự tin lên tiếng: “Bất ngờ lắm phải không, hừ hừ, lát nữa các ngươi sẽ biết...” Trường Thiên phất tay ngăn tên này tiếp tục: “Vào vấn đề chính!”
Băng Giao cười hì hì: “Đại nhân khi nào cũng nghiêm túc như vậy, ta...” Trường Thiên không kiên nhẫn ngắt lời lần hai: “Cho ngươi ba mươi giây để báo cáo, quá ba mươi giây thì ngươi đừng mong nhận được bất cứ thứ gì từ ta!!”
Băng Giao nghe xong giật thót mình, hắn vội vàng khai báo như sợ ai giành: “Thưa đại nhân, tiểu Võ hiện tại đã ghi danh đại hội nhân tài thành công, bất ngờ hôm trước mà thuộc hạ nói muốn tặng cho ngài chính là số tiền bán quyển trục Địa cấp Đấu kỹ vừa nãy, đây là thứ thuộc hạ từ tên thủ lĩnh đám cướp Lang Nha lấy được, và mang đến gửi đấu giá hội hai ngày trước.”
Trường Thiên hài lòng gật đầu, cái này hắn cũng đã tính được. Buổi tối ba ngày trước, lúc Như Ngọc dẫn Cuồng Sư và Mạnh Nam rời đi thì Băng Giao đến báo cho Trường Thiên biết có một thứ trân quý được hắn gửi vào đấu giá hội, đây là món quà Băng Giao dành tặng cho Trường Thiên, bởi vì muốn Trường Thiên bất ngờ và khen thưởng hậu hĩnh hơn nữa nên Băng Giao làm ra vẻ bí mật không muốn nói.
Trường Thiên thoáng trầm tư một chút, trong lòng thầm cười gian xảo nhưng ngoài mặt lại làm ra vẻ thở dài, vỗ vai Băng Giao: “Rất tốt, món quà rất đáng giá, ta ghi nhận, nhưng..!”
Băng Giao đang hí hửng nhìn đám người xung quanh đang há miệng trợ mắt nhìn hắn, thì một từ “nhưng” từ miệng Trường Thiên vang lên khiến hắn rơi từ trên cao xuống địa ngục, hắn biết mình xong rồi. Quả nhiên, Trường Thiên rất nhanh chóng chứng thực suy nghĩ của Băng Giao: “Nhưng vì sao ngươi lại đem bán quyển Đấu kỹ quý như vậy đi, ngươi không nhớ trước khi rời khỏi Xích Dạ ta đã nói gì sao, ngươi đem nó đi đấu giá có khác gì bỏ ngoài tai lời nói của ta. Tiểu Giao, ngươi nói xem ta nên xử lý ngươi như thế nào đây!!”
Băng Giao nuốt nước miếng ực một tiếng: “Đại nhân, có thể vì phần công lao kia mà bỏ qua cho thuộc hạ lần này được không??” Trường Thiên ngẩng đầu lên trời thở dài, làm ra vẻ đã có quyết định sau đó gật đầu nói: “Tội chết có thể tha, nhưng tội sống nào có dễ dàng như vậy được, niệm tình quyển Đấu kỹ này cuối cùng vẫn thuộc về chúng ta, cho nên chỉ phạt ngươi một chút xem như cảnh cáo. Ngươi phải lập công lớn ba lần nữa thì mới được phát thưởng như trước, còn không thì tự sinh tự diệt đừng làm phiền đến ta.”
Băng Giao nghe xong liền nhũn ra, thoát chết là tốt lắm rồi, chủ nhân hỉ nộ vô thường, nhỡ đâu buồn bực đem mình đi rút gân xào hành các kiểu thì có mấy cái phần thưởng kia để làm gì.
Dực Xà nhìn thấy vẻ mặt âm hiểm của Trường Thiên liền kéo tay Tử Di, cười khúc khích chỉ chỉ: “Muội xem, người kia thật là xấu, đến người một nhà cũng tính kế được, ta và muội sau này phải cẩn thận hắn một chút a!”
Tử Di nghe vậy cũng gật đầu đồng ý, không thể lơ là tên này được. Trường Thiên nhận lấy giới chỉ từ tay Băng Giao, bên trong toàn là kim tạp 1000 vạn. Cộng thêm số tiền từ Vạn Hàn Kiếm đưa cho thì tính đến bây giờ hắn đã có 26 ức kim nguyên.
Một con số đủ lớn để lập nên một thế lực siêu cấp nhất lưu cường đại không thua kém gì mấy đại gia tộc kia. Nhưng điều này phải tiến hành cẩn thận, bí mật tránh bị chú ý không cần thiết.
Trường Thiên cười lớn, cao giọng tuyên bố: “Bắt đầu từ hôm nay, một thế lực mới sẽ được sinh ra, thế lực này lấy tên Hạo Thiên Thần đoàn, nó sẽ là mái nhà của chúng ta, nơi chúng ta có thể tìm về và nghỉ ngơi lúc mệt mỏi. Món quà ta muốn tặng cho tất cả các ngươi chính là ngôi nhà mới này. Hy vọng các ngươi sẽ thích nó!”
Đám người Cuồng Sư, Băng Giao kích động lập tức quỳ xuống, hướng về Trường Thiên không ngừng dập đầu, Tử Di, Dực Xà trực tiếp lao tới ôm chầm lấy Trường Thiên, bọn họ xúc động không nói được lời nào. cái mà mỗi người ở đây thiếu nhất chính là gia đình và mái nhà để dựa vào, Trường Thiên đã cho họ tất cả những thứ đó.
Cho nên sự cảm kích trong lòng lúc này không còn diễn đạt bằng lời được nữa, những tiếng đập đầu xuống sàn vang lên liên tục trong căn phòng. Sau vài cái thì một cỗ lực lượng nhu hòa nâng mọi người đứng dậy, Trường Thiên cúi đầu nhìn xuống thấy hai tiểu yêu tinh vẫn chưa chịu buông ra liền cười khổ: “Đây chỉ là khởi đầu, còn một bước dài cần phải đi nữa, qua ngày mai tức là đại hội, sẽ là thời điểm thích hợp nhất để chúng ta tạo dựng nền móng cho ngôi nhà, Băng Giao cùng Cuồng Sư, hai người các ngươi sang thành Nam, chọn chỗ nào kín đáo tìm mua một cái tửu điếm lớn, chúng ta sẽ bắt đầu từ đó!”