Tại nơi nào đó ngoài khu rừng, một nhóm người gồm bốn nam bốn nam hai nữ đang đứng bàn luận, trong số đó có một lão giả ngoài năm mươi, còn lại đều là độ tuổi thanh niên 18-20. Nam tử mặt bạch sam trường y lên tiếng, nhìn khí độ có vẻ như là người có tiếng nói nhất ở đây: “Lăng thúc, ta nghe trưởng bối trong tộc nói khu rừng này được những đại năng yêu tộc liên thủ kết thành một ấn bất khả xâm phạm có đúng không?”
Lão giả tên Lăng thúc gật đầu trịnh trọng nói, trong thanh âm mang theo vài phần kiêng sợ: “Hào công tử nói đúng lắm, kết giới được các đại năng bày lên có khả năng ngăn cản tất cả những người có tu vi trên Cao cấp Nguyên Khí kỳ tiến vào“.
Nam tử được gọi là Hào công tử kia thần tình thoáng có chút đắc ý, sinh ra trong hào môn thế gia cường đại thật tốt. Một cô gái trẻ có phần tư sắc nũng nịu lên tiếng: “Hào Vân đại ca, ở đây cũng chỉ có Lăng tiền bối là cường giả đạt tới Cao cấp Nguyên Khí hậu kỳ, vừa đủ yêu cầu vượt qua kết giới, chúng ta vào trong đó tham quan nhé, biết đâu gặp được bảo vật thì sao, dù sao thì khu rừng này mấy vạn năm rồi không một ai đụng tới, người vào được thì hầu như không trở ra được, chúng ta có Lăng tiền bối trợ trận cùng Hào Vân đại ca Trung cấp Nguyên Khí hậu kỳ thực lực cực mạnh, còn sợ ai nữa chứ!”
Thanh âm ẻo lả khiến cô gái bên cạnh cảm thấy khó chịu, cố tình tránh ra ngoài một chút, Hạo Vân đắc ý mỉm cười tự tin: “Tất nhiên phải vào rồi, hôm nay ta dẫn mọi người đến đây là để vào khám phá khu rừng này mà, theo như lời của vị trưởng bối trong gia tộc, thì hơn mười năm trước ngài ấy gặp một con Giao long yêu thú mang một viên Thủy Tinh Nguyên bay lướt qua đầu, không biết vì lý do gì nó không thèm nhìn đến tiền bối nên ông ấy đã thoát được một kiếp, tuy rất vô lý nhưng mà ông ta rất có tiếng nói trong gia tộc nên không ai dị nghị điều gì cả.”
Nghe đến Thủy Tinh Nguyên thì mọi người đều sáng mắt lên, thần tình tham lam thấy rõ trên mặt, kể cả cô gái lạnh lùng nãy giờ trong mắt cũng lộ rõ sự cuồng nhiệt. Thanh danh của Thủy Tinh Nguyên cực kỳ vang dội, bọn họ tham lam như vậy cũng không có gì lạ, đến cả Ngưng Thể cảnh còn điên cuồng vì thứ này thì Nguyên Khí kỳ tính là cái gì.
Thần tình mọi người lọt vào trong mắt Hào Vân, hắn nhếch mép cười lạnh, cả đám người ngu xuẩn, nếu đơn giản cứ tiến vào là có thể lấy được bảo vật, thì ta làm quái gì phải dẫn các ngươi theo, đến khi cầm được nó trên tay, còn tới phiên các ngươi đụng vào sao, không nằm hết trong bụng yêu thú thì cũng phải cúi đầu nhìn ta thu nó vào tay mà thôi.
Càng nghĩ biểu tình trên mặt Hạo Vân càng thêm đắc ý, Hắn hô to: “Nào mọi người, chúng ta tiến vào đi thôi, chậm một ngày là năng lượng trong Thủy Tinh Nguyên lại ít đi một phần, con Giao long nọ đoán chừng cũng đã Cao cấp trung kỳ, hậu kỳ yêu thú rồi, nên cẩn thận vẫn hơn.” Nhìn mọi người đều gật đầu hắn mới dẫn trước tiến vào rừng Xích Dạ.
Trường Thiên không hề biết sự việc sắp xảy ra, lúc này hắn vừa kết thúc trạng thái biến thân không lâu đang thoải mái dựa mình lên bộ lông mềm mại của Tiểu Lang hồi sức, một tay xoa đầu nó, tay còn lại nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc màu tím dài ngang lưng của Tử Di đang ngủ say bên cạnh, cô bé này vẫn cứ mang lại cảm giác thân thuộc đó, cảm giác này làm hắn muốn yêu thương che chở Tử Di không thôi.
Phía trước hắn không xa là Triệu Võ đang đánh nhau với Cuồng Sư cùng Dực Xà, hai cái tên này là do Trường Thiên thuận miệng gọi, dần dà mọi người cũng quen gọi như vậy luôn, cơ thể Cuồng Sư to lớn hơn Triệu Võ quá nhiều, mỗi lần vung trảo tát xuống đều che luôn cả thân hình Triệu Võ, thế nhưng mỗi lần như vậy chỉ đẩy trượt hắn đi vài mét rồi bị hắn gồng người ngăn cản, để lại hai vệt dài trên mặt đất, Triệu Võ nâng chân đá vào cái đầu lâu khổng lồ đang cắn xuống, sút nó bay đi mười mấy mét mới dừng lại, Triệu Võ chưa kịp thở dốc thì một nắm đấm to lớn nện từ trên xuống, trúng ngay phần lưng Triệu Võ.
Cánh tay khổng lồ của Dực Xà nâng lên, trên mặt đất để lại một dấu quyền lớn bằng thân người, từ trong đó Triệu Võ từ từ đứng dậy, phủi phủi bụi bám trên quần áo, Triệu Võ nhếch miệng cười khinh thường nhìn Dực Xà lúc này đang trừng mắt kinh hãi nhìn hắn, một quyền toàn lực của nó cũng chỉ làm đứt vài sợi chỉ trên áo Triệu Võ, thể chất cũng quá kinh khủng rồi chứ.
Triệu Võ gồng người lên, cơ bắp cùng gân xanh nổi lên cuồn cuộn, hắn co người phóng về phía Dực Xà, Dực Xà kinh hãi rống lớn một tiếng, một quyền cực mạnh tung ra, Triệu Võ không trả đòn mà chỉ dùng cơ thể mạnh mẽ tiếp đón, nếu hắn cũng vung nắm đấm trả đòn, thì chắc chắn cánh tay Dực Xà cũng đi tong luôn, tên khốn đang nằm đằng kia chắc chắn sẽ không tha cho hắn.
Quyền đầu của Dực Xà đẩy cơ thể Triệu Võ lết trên mặt đất ba mét sau đó hắn hét lên một tiếng, xoay người, hai tay chụp mạnh vào cổ tay Dực Xà, vặn người đập mạnh xuống đất, cả thân hình khổng lồ của nó va chạm quét lên một lớp bụi. Lúc lâu sau bụi tán đi thì thấy cả Cuồng Sư lẫn Dực Xà nằm dài dưới đất thở hổn hết, hai cặp mắt thú khó tin nhìn vào Triệu Võ, thiếu chủ của tụi nó cao lắm chỉ mười sáu mười bảy tuổi, mà có thân thể mạnh kinh người như thế, đến cả yêu thú Cao cấp như chúng cũng không phải đối thủ.
Một tiếng quát nhẹ vang lên: “Hai tên yếu đuối các ngươi đứng lên cho ta, đến cả một vết xước trên người tiểu tử kia cũng không có, một lát xem ta làm sao xử lí các ngươi, không xong việc thì đừng hòng ăn trưa nhé.” Trường Thiên trừng mắt nhìn hai con thú đang ủ rũ cúi đầu, nhìn tội nghiệp vô cùng.
Hắn hướng Triệu Võ cười vMU68un khinh thường: “Xem bộ dạng đệ đắc ý nhỉ, nãy giờ chấp hai đánh sướng tay phết đấy, Tiểu Giao đâu rồi, ra đây ta bảo!!” Băng Giao khó chịu nhìn Trường Thiên: “Có thuộc hạ đây, mà đại nhân ngài cũng đừng gọi ta là Tiểu Giao nữa được không, Băng Giao đẹp cùng uy phong như vậy, vào miệng ngài lại trở thành ẻo lả như thế.
Còn nữa, khó khăn lắm mới có một ngày nắng đẹp như này, không thể cho ta phơi nắng hết buổi sáng được sao chứ!” Cuồng Sư cùng Dực Xà hai mắt trắng dã nhìn Băng Giao, mẹ kiếp tên này cũng biến thái quá đi chứ, đòi tên uy mãnh, mà bản thân thì như đàn bà thế kia, “tắm nắng”, con mẹ nó, cứ nghĩ mà rùng mình.
Trường Thiên không thèm quan tâm đến lời nói của Băng Giao, tính cách tên này hắn đã được lĩnh giáo từ lần đầu tiếp xúc rồi: “Đừng ca cẩm nữa, ngươi cùng Tiểu Võ lên đây một lượt, chỉ cần đánh ta trầy một cái thì các ngươi muốn làm gì thì làm ta không quan tâm, còn không làm được là cứ xác định nhai hành thay cơm đi”
Băng Giao cả người run rẩy, cái này là ức hiếp người trắng trợn, một đấm đơn giản chỉ dùng thể chất của ngươi có thể trực tiếp giết ta, mà ngươi bảo ta phải quẹt được ngươi một vết, đùa ta à, đang đau khổ thầm nghĩ Băng Giao ánh mắt đột nhiên sáng lên một chút quay phắt đầu nhìn về phía Triệu Võ, trong mắt lóe lên tia hy vọng nhỏ nhoi, nhưng sự việc buồn cười xảy ra là Triệu Võ cũng làm hành động y hệt hắn, lần này là tuyệt vọng, triệt để tuyệt vọng, ngày hôm nay mà cả người không bầm dập ê ẩm thì chắc chắn không ngủ được qua đêm nay.
Cuồng Sư cùng Dực Xà hai mắt nghi hoặc nhìn nhau, thực lực thiếu chủ tụi nó vừa được kiểm chứng, Băng Giao là tồn tại cường đại nhất Xích Dạ rừng, không ai không biết. Nhưng cái bản mặt gần như là giống nhau y đúc kia của hai người làm bọn hắn không thể hiểu nổi, cái bộ dáng cứ như biết trên tay là:poop: (các bạn có thể lên fb ctrl C + ctrl V để biết thêm chi tiết) mà vẫn cho vào miệng vậy.
Tử Di cũng ngồi dậy để quan sát, thực lực của người này cuối cùng là như nào, có thể thu phục từng này Cao cấp yêu thú đâu phải là hạng vô dụng. Trường Thiên thản nhiên cười nói: “Không cần đưa cái bộ mặt đó ra với ta, yên tâm đi, chỉ đứng yên một chỗ mà thôi, tự tin mà thoải mái tấn công, ta có ăn thịt các ngươi đâu mà sợ.”
Nhìn bộ dạng cười thâm hiểm của Trường Thiên, sống lưng hai người càng thêm lạnh, ai biết cái tên đê tiện vô sỉ này nghĩ ra thêm trò gì nữa, đứng im cho bọn hắn đánh, mẹ nó ai tin, thằng ngu nào tin chứ Triệu Võ cùng Băng Giao thì không, đánh chết cũng không tin. Hai người nhìn nhau gật đầu, sau đó cắn răng hét lớn lao lên, nhìn hai tên này chạy nào có uy phong như khi nãy, mà rõ ràng đang cố tình chạy chậm nhất có thể, hận cha mẹ sinh ra mình sao chân lại dài thế, ngắn bớt một nữa có phải tốt hơn không.
Trường Thiên lắc đầu ngán ngẩm, bước nhẹ một cái đã xuất hiện trước mặt Triệu Võ, Băng Giao, sau đó khoanh tay nhếch miệng cười: “Sao, ra tay đi chứ, ta đứng trước mặt cho mà đánh rồi nè, đừng nói với ta là ngay cả đánh cũng không dám đấy nhé, ca không muốn bị người ta nói thích bắt nạt mấy kẻ nhu nhược đâu.”
Những người đang xem há hốc miệng nhìn tốc độ của Trường Thiên, hắn toàn lực di chuyển liền có thể so với Ngưng Cốt cảnh trung kỳ, đám người quan chiến làm sao có thể nhìn theo cử động của hắn được. Tiểu Lang thì trực tiếp ngoảnh mặt xem thường, nó biết Trường Thiên sớm hơn đám kia nên cũng biết phần nào thực lực hắn rồi. Triệu Võ cắn răng, nắm chặt quyền đầu, một đấm hết sức vào mặt Trường Thiên, Băng Giao cực độ đê tiện, hắn vận nguyên khí vào chân, đá mạnh về phía hạ bộ Trường Thiên.
Tử Di đỏ mặt quay đầu đi chỗ khác, nhưng cảnh tượng mọi người nghĩ đến đều không xảy ra, cánh tay Triệu Võ run lên từng đợt, cổ tay bắt đầu đỏ lên, Băng Giao lại càng hư cấu hơn nữa, hắn ôm chân nhảy cẩn lên như bị ai đó đạp vào đuôi: “Mẹ nó, ngươi chim sắt à, người cứng thì thôi đi, ngay cả tiểu đệ yếu ớt cũng như cục đá thế kia thì ai chơi với đại nhân ngài nữa.”
Băng Giao vừa nói vừa quay đầu muốn trốn thì bị một cánh tay túm cổ xách lên, bên cạnh hắn Triệu Võ lúc này cũng bị một cánh tay khác chụp vào mặt xách hỏng khỏi mặt đất, cả hai cánh tay đều đỏ như màu của rừng Xích Dạ. Tròng mắt của mọi người đang nhìn như rớt ra ngoài, đây là thứ quái gì vậy, vài giây trước còn là một thư sinh trói gà không chặt, bây giờ lại biến hình thành con quái vật khổng lồ màu đỏ, đó có còn là chủ nhân của bọn hắn nữa không vậy, khí tức tỏa ra từ người Trường Thiên khiến bốn con yêu thú xung quanh nằm rạp xuống đất không dám nhúc nhích, kể cả Tử Di cũng biến về bản thể là một con ngựa trắng một sừng, trên lưng có hai cánh thiên nga màu đỏ, nhìn khá đẹp.
Triệu Võ cùng Băng Giao trực tiếp bị Trường Thiên nắm đầu càng thê thảm, đây cũng là lần đầu Triệu Võ thấy biến thân của Trường Thiên, mọi lần hắn đều đi một đoạn xa rồi mới tiến hành luyện tập, nên Triệu Võ chỉ nghe nói thôi chứ chưa thấy bao giờ, mà đã thấy rồi liền kinh hãi không thôi, Trường Thiên lúc này không khác gì một ác ma cực kỳ cường đại cả, uy áp từ người hắn phát ra khiến Triệu Võ, Băng Giao thở không nổi, khuôn mặt dần đỏ lên.
Trường Thiên ánh mắt đang đỏ như máu điên cuồng đột nhiên an tĩnh trở lại, uy áp cũng thu về không vết tích, hắn nhếch mép cười khinh thường, không phải khinh thường đám người ở đây, mà là khinh thường vạn vật, như vị thần tối cao nhìn xuống những con kiến bé nhỏ dưới mặt đất, Trường Thiên quăng hai tên yếu ớt đang hô hấp dồn dập trong tay về phía Tiểu Lang, sau đó bước lên trước một bước, từ trên cao nhìn xuống đám Cuồng Sư, Dực Xà,...
Một chân Trường Thiên đạp xuống, mặt đất trực tiếp nứt ra từng khe vực sâu trăm mét lan ra tận khu rừng đằng sau, cây cối đổ rạp chôn vùi trong những khe vực đó, hiện trạng kinh khủng vô cùng, mọi chuyện chưa dừng lại ở đó, Trường Thiên nhe răng cười ngẩng đầu gầm lên một tiếng kinh thiên động địa.
HỐNG!!!!!!!
Tiếng rống vang xa mấy trăm dặm và vẫn đang tiếp tục lan ra xa hơn nữa, những ngôi làng gần đó, kể cả ngôi làng của Triệu tộc cũng không ngoại lệ, tất cả mọi người ngã xuống bất tỉnh, mũi miệng tai đều chảy máu chứng tỏ nội thương không nhẹ. Yêu thú xung quanh đến cả kêu một tiếng cũng không dám đều một dạng nhắm mắt chờ chết, đó là những con có thực lực, còn tất cả yêu thú yếu đuối trực tiếp bạo thể chết hàng loạt.
Nhưng lạ ở chỗ cây cối thực vật xung quanh đều không bị gì, có chăng thiệt hại một ít là do mặt đất nứt toát ra bởi cú dậm chân địa chấn kia thôi. Đám người Hào Vân đang đi vào rừng thì thấy một đàn yêu thú mấy vạn con lớn nhỏ thi nhau chạy qua, bọn hắn hít một hơi khí lạnh kinh hãi, “Cái này có lẽ là thú triều trong truyền thuyết, tất cả mau tìm thân cây to rồi núp sau đó mở nguyên khí hộ tráo lên, cố gắng chống cự, đợt thú triều này không lớn, chúng ta sẽ không sao.”
Lão giả Lăng Kiên nhanh chóng tìm một thân cây to lớn nép vào rồi hét lên, kinh nghiệm của những lão già này thật không phải ít. Đám người kia giật mình tỉnh ngộ vội vàng tìm cây to tránh đi đợt thú triều. Bọn hắn vẫn còn cách vị trí Trường Thiên quá xa nên không nghe được tiếng gầm kia, yêu thú chạy trốn là từ khi Trường Thiên thả ra khí tức miệt thị chúng sinh kia, khí tức đó quá đáng sợ, làm bọn nó nháo nhào kêu gọi cùng nhau trốn, vì vậy mới tạo ra thú triều đến tận nơi đám Hào Vân này.
Một lúc lâu sau mọi chuyện mới dừng lại, từng Triệu Võ, từng Băng Giao, từng Tử Di, tất cả những kẻ có mặt chứng kiến cảnh tượng kinh hãi thế tục vừa rồi lúc này đang trân trối nhìn chiến thần đang đứng trước mắt, trong mắt bọn họ, người này là tồn tại vô địch, tồn tại cao cao tại thượng, kiệt ngạo chúng sinh.
Trường Thiên cúi đầu xuống nhìn lướt qua từng người một, hắn đột nhiên ngửa đầu lên trời cuồng tiếu. Một lần này hắn đã thành công triệt để, hành động vừa rồi, một phần để biểu thị sức mạnh của lãnh tụ tối cao trong hội, tất cả đều phải lấy thực lực nói chuyện nên hắn mới làm vậy, phần còn lại cũng là quan trọng nhất, đây chính là đòn cảnh cáo của Trường Thiên dành cho tất cả mọi người đang có mặt tại đây, nếu tên nào ngu xuẩn rục rịch tâm tư, hắn không ngại cho kẻ đó biết chữ chết viết như thế nào, cây cao đón gió, đạo lý muôn thuở này Trường Thiên hiểu rõ, nên hắn không muốn đến một thời điểm nào đó, khi đang đối mặt với cường địch sẽ bị một đao từ người thân đâm lén.
Triệu Võ không vấn đề, hắn tin tưởng cậu nhóc này, Tử Di thì không hiểu tại sao nhưng hắn cũng tin nàng vô điều kiện, mục tiêu hắn nhắm vào lần này chính là bốn đứa còn lại trong nhóm, và lần này đã thành công ngoài mong đợi, đúng là một lần hành động trăm lần nhàn mà.