Vài ngày sau, tại một thương đội hơn mười xe hàng đang di chuyển với tốc độ chậm rãi, có ba cường giả Cao cấp Nguyên Khí sơ kỳ, mười Trung cấp Nguyên Khí kỳ và hơn hai mươi hộ vệ khác. Một đội hình bảo tiêu rất mạnh tại Cửu Nguyên Hoàng Hạ, đột nhiên phía trước không xa xuất hiện một nhóm người lớn có nhỏ có.
Người dẫn đầu nhóm bất thình lình bước ra chặn đoàn xe lại, một trong ba người Cao cấp Nguyên Khí sơ kỳ nhảy xuống xe đứng trước mặt người kia. Lúc này mới phát hiện kẻ lạ mặt là một thanh niên bận áo choàng che đi đầu tóc với thân thể, vẫn chừa ra khuôn mặt, rất anh tuấn nhưng có điều đôi mắt nhắm chặt không mở ra, có lẽ bị mù, một điều nữa là đôi chân mày màu vàng kim cực kỳ cao quý khiến người ta muốn ngước lên nhìn.
Trung niên nhân dẫn đầu đoàn xe cũng là vị Cao cấp Nguyên Khí kia thận trọng lên tiếng, ông ta không nhìn ra được tu vi thanh niên trước mắt, nhưng áp lực từ hắn tỏa ra khiến ông rất khó thở nên không dám khinh thường vọng động: “Không biết vị bằng hữu đây cớ sao lại chặn đoàn xe của chúng ta lại?”
Thanh niên trước mắt không phải ai xa lạ chính là nhân vật chính của chúng ta Trường Thiên, hắn khoát cái áo choàng đen lên người chủ yếu để che đi đầu dài màu đỏ kỳ quái của mình. Những người khác chỉ có Tử Di và Dực Xà khoát áo đen che kín toàn thân, khuôn mặt đeo một tấm màn mỏng che đi dung mạo, mỹ nhân đi đâu cũng gặp phiền toái đặc biệt là hai yêu nữ hại nước hại dân một lớn một nhỏ này.
Trường Thiên với nụ cười nhẹ nhàng không đổi trên mặt thản nhiên lên tiếng: “Không biết các vị đây là bảo tiêu của dong binh đoàn nào, thuộc thành nào?” Trung niên nhân nghi hoặc nhưng vẫn trả lời: “Tại hạ là Thập Tam phó đoàn trưởng Thiên Cương quân đoàn thuộc Dực Long thành!”
Trường Thiên gật đầu sau đó thu lại khí thế, hắn hướng về đám người phía sau ngoắt tay một cái, Triệu Võ cùng Băng Giao lập tức bước lên đứng ngay bên cạnh Trường Thiên. Hắn mỉm cười với Thập Tam: “Phó đoàn trưởng mang theo hai người này vào Dực Long thành giúp ta nhé, yên tâm là ta không bảo các ngươi làm không công đâu, lát nữa bọn hắn sẽ giúp các ngươi giải quyết một số thứ!”
Trường Thiên không đợi bọn Thập Tam có thời gian hội ý hay suy nghĩ, hắn phóng thích Bạch hồn cường đại của mình ra, mặc dù về mức độ thì chỉ bằng Ngưng Cốt sơ kỳ nhưng cái chất lượng, sự tinh khiết của nó cho dù Ngưng Cốt trung kỳ cũng đừng mong chiếm được bao nhiêu chỗ tốt từ Trường Thiên.
Áp lực bá đạo, khủng bố nhanh chóng bao trùm toàn bộ đoàn xe, người ngựa ngã đổ nằm rạp trên mặt đất, một ngón tay cũng không nhúc nhích được. Trường Thiên chắp hai tay sau lưng nhàn nhạt mở miệng: “Đừng nghi ngờ lời ta nói, cũng không nên làm mất thời gian của ta, ngay từ đầu không khống chế thậm chí tiêu diệt luôn các ngươi là vì ta không muốn giết người vô tội, ít nhất là khi ta chưa quen biết với các ngươi!”
Cực kỳ bá đạo, không cho phép người khác nghi ngờ, đây là hình tượng Trường Thiên hướng đến, khí chất của đỉnh tiêm cường giả. Thập Tam quỳ bò trên mặt đất, khóe miệng có máu chảy ra do hắn cường ngạnh chống lại khí thế từ Trường Thiên, cố hết sức lên tiếng: “Đại nhân,...mong ngài thủ hạ...lưu tình, bọn tiểu nhân sẽ...làm theo lời ngài!!”
Trường Thiên không nói gì xoay người bước đi, áp lực kinh khủng kia cũng từ từ biến mất, Thập Tam cùng những người khác thở hồng hộc, mồ hôi lạnh chảy ướt đẫm cả áo, bọn họ vừa mới dạo một vòng quanh tử môn quan, người thanh niên kia thật sự quá mạnh, mạnh đến biến thái, thành chủ có phóng hết tu vi cũng chưa chắc bì nổi hắn, bởi vì Thập Tam không hề phát hiện ra một tia ba động Nguyên khí nào, như vậy có nghĩa hắn ta mới chỉ phát ra khí thế cường giả của bản thân mà thôi, chỉ nhiêu đó đã dư sức vượt qua Ngưng Cốt cảnh sơ kỳ, vậy thì khi hắn thả tu vi ra còn cường đại đến mức nào nữa. Từ khi nào Cửu Nguyên lại có cường giả bậc này xuất hiện, cho dù là Bát Nguyên cũng không có ai mạnh được như vậy.
Thập Tam khôi phục từ khiếp sợ nhanh chóng đứng lên thì nhóm người kia đã biến mất, chỉ còn Triệu Võ cùng Băng Giao đứng một bên khoanh tay khinh thường nhìn hắn. Triệu Võ quan sát biến hóa trên mặt Thập Tam từ nãy đến giờ, hắn cười khinh khỉnh lên tiếng: “Không cần phải dgZ92QwL đem so sánh ca ca ta với đám thành chủ gì gì đó, trong mắt hắn tất cả các ngươi kể cả vị thành chủ tôn kính kia không khác một con kiến hôi cho lắm, một ngón tay cũng đủ giết cả đám trăm lần, chỉ là huynh ấy không muốn lạm sát người vô tội mà thôi!”
Đám người Thiên Cương quân đoàn vừa mới đứng lên lập tức khuỵu chân xém té xỉu, nhưng bọn họ cũng không dám nghi ngờ, sự thật trước mắt, người kia là tồn tại quá mức kinh khủng so với bọn họ. Triệu Võ như nhớ ra gì đó, liền nói cho có lệ: “Ca ca ta bảo phía trước các ngươi năm dặm có một toán cướp ba mươi tên đang chặn chốt, có vẻ như mục tiêu của bọn chúng là đoàn xe hàng này đấy, cẩn thận chút đi!”
Thập Tam nghe vậy ngay lập tức trấn định lại tinh thần, nhíu mày suy nghĩ: “Không lẽ là Lang Nha, chỉ có thể là bọn chúng mới dám cướp tiêu của Thiên Cương quân đoàn của chúng ta. Thập Tứ, Thập Ngũ, các ngươi nhanh chóng giảm khoảng cách giữa các xe hàng, hộ vệ đội chuẩn bị sẵn vũ khí tùy thời nghênh địch”
Hai người được gọi là Thập Tứ, Thập Ngũ nhanh chóng nhận lệnh phân công nhau đi đốc thúc huynh đệ. Chỉ một lát sau đoàn xe ngựa tiếp tục lên đường tiến về phía trước.
Trường Thiên lúc này đã đi được một quãng rất xa, hắn biết chắc chắn mọi việc sẽ diễn ra như kế hoạch của mình, trừ việc Triệu Võ khoe khoang bản lĩnh của hắn để kiếm chác. Trường Thiên một bên nắm bàn tay nhỏ của Tử Di, bên còn lại được Dực Xà ôm cứng ngắt vào bộ ngực đồ sộ của nàng, độ đàn hồi cùng với sự mềm mại tuyệt vời này khiến Trường Thiên thầm hô sướng không thôi, nhưng biểu hiện trên mặt vẫn lãnh tĩnh như thường, đôi khi cánh tay lại nhẹ nhàng cọ qua cọ lại trên ngực Dực Xà làm lộ ra bản tính dâm dê của hắn, Dực Xà đối với việc này không hề quan tâm ngược lại còn thích là đằng khác, việc Trường Thiên chiếm tiện nghi cũng thể hiện hắn có để ý đến nàng, điều này làm Dực Xà cực kỳ vui vẻ dọc đường không ngừng cười cười nói nói với Tử Di bên kia chiến tuyến.
Trường Thiên cho Triệu Võ vào Dực Long thành mục đích là để tiểu tử đó tham gia đại hội nhân tài. Trường Thiên dự tính cho ba người của hắn lần lượt là Triệu Võ, Tử Di và Như Ngọc tiến vào top năm thiên tài ở Tiên Hào thành, nhưng tiểu Lang xuất hiện làm kế hoạch ban đầu đặt ra thay đổi đôi chút.
Tử Di, Như Ngọc cùng tiểu Lang sẽ tham dự đại hội ở Tiên Hào thành, Triệu Võ phải qua Dực Long thành xa xôi là vì Trường Thiên không muốn lãnh đạo của Tiên Hào thành nghi ngờ, đột nhiên xuất hiện ba con hắc mã lạ mặt, không nghi ngờ mới là chuyện lạ, hắn không muốn kế hoạch của mình phát sinh biến cố gì cả, bốn đứa nhỏ này bắt buộc phải vào được Siêu cấp tông môn kia để tiếp tục đi bước tiếp theo.
Khi mặt trời sắp khuất thì một tòa thành khổng lồ vô tận hiện ra trước mắt Trường Thiên, hắn mỉm cười lẩm bẩm: “Bước một kế hoạch, bắt đầu!”, sau đó cùng Tử Di, Dực Xà hai người hai bên hướng cổng thành bước tới, tiểu Lang nắm tay còn lại của Tử Di, Như Ngọc thì đi cạnh Dực Xà, Cuồng Sư hai tay ôm đầu lững thững bước ngoài cùng. Một hàng năm người chậm rãi nhập thành.
Nhìn dòng người qua lại tấp nập, có dân thường, có thương buôn đang rao giá vật phẩm, có vài chiến sĩ từ dong binh đoàn nào đó đi lui đi tới trước một quầy hàng đỏ mặt trả giá. Có điều lão giả bán hàng chỉ khinh bỉ nhìn bọn hắn rồi không để ý nữa.
Trường Thiên cảm thấy hiếu kỳ dẫn đầu bước đến quầy hàng nọ để xem náo nhiệt, khi đến gần liền nghe thấy âm thanh quát tháo: “Lão già chết tiệt với thanh kiếm gãy của ngươi lão tử trả năm trăm kim nguyên là đã tiện nghi cho ngươi lắm rồi, nếu ngươi còn không biết điều thì đừng trách ta tàn nhẫn!!” Mấy tên theo sau cũng đồng loạt rút loan đao bên hông ra đe dọa.
Lão giả chủ cửa hàng vẫn ung dung nhàn nhã, với tu vi của lão ta thì sợ quái gì mấy tên lâu la này, đang định lên tiếng thì khuôn mặt bỗng nhiên ngưng trọng lại, ánh mắt lóe ra từng đạo dị quang nhìn về phía sau đám đại hán bặm trợn kia.
Trường Thiên với nụ cười quen thuộc từ tốn bước tới, hai bên là hai mỹ nhân được lụa mỏng che mặt, cùng với đám Cuồng Sư đi theo sau, Như Ngọc sau khi vào thành cũng đã cẩn thận che mặt như Tử Di, Dực Xà, Trường Thiên không muốn nàng lộ diện quá sớm.
Đám người dong binh đoàn trước đó bị một luồng lực lượng vô hình đẩy dạt qua một bên chừa đường cho bọn Trường Thiên tiến đến, điều này làm chúng cực kỳ khó hiểu, ai vừa ra tay đẩy mình ra? Cả đám đều cùng một câu hỏi trong đầu. Lão giả ngồi quan sát nãy giờ đồng tử co rụt lại, kinh hãi nhìn Trường Thiên đi giữa, tên thanh niên mù phía trước có Linh hồn lực quá mức cường đại, chỉ thoáng qua một chốc nhưng lão vẫn cảm nhận được thứ lực lượng bí ẩn kia chính là Linh hồn lực.
Lão giả lập tức đứng lên: “Không biết quầy hàng của lão hủ có gì hay để khiến vị đại nhân này giá lâm vậy ạ!” Trường Thiên gật đầu, rất tốt, hắn cần chính là biểu hiện này, giải quyết việc nhanh gọn rồi tìm chỗ bán đan dược nữa, lộ chút ít năng lực cũng không tạo nên sóng gió gì.
Đám dong binh đoàn đang đứng xem thi nhau hít hơi lạnh, bọn hắn vừa nãy hùng hổ như vậy cũng chỉ để khoe oai mà thôi, đến cả đoàn trưởng đứng trước mặt lão già này cũng phải nể mặt vài phần, tên tiểu tử kia khiến lão cuối đầu xưng hô cung kính như vậy thì phải là dạng tồn tại gì, có hai mĩ nhân bên cạnh, chẳng lẽ là thế gia công tử nào, bọn hắn lập tức phủ nhận, có đập chết cũng không tin thân phận vị đại nhân vật kia chỉ có vậy.
Trường Thiên trực tiếp bỏ qua những ánh mắt kính sợ xung quanh tiến lại gần quầy hàng, ánh mắt hắn dừng lại trên một số viên sơ giai Nhị cấp đan: “Dược hiệu sáu phần, rất tốt, là ngươi tự luyện chế à?” Trường Thiên mặc dù vẫn nhắm chặt mắt từ đầu đến giờ, nhưng Lão giả đối diện vẫn cảm nhận được có một đôi mắt đang nhìn xoáy vào tâm thần của lão như muốn đọc được nội tâm lão đang nghĩ gì.
Mồ hôi bắt đầu chảy ra, lão giả cúi đầu không dám nhìn Trường Thiên nữa, khi cảm giác thấy đôi mắt kia đã biến mất mới thở phào một hơi cung kính trả lời: “Thưa đại nhân, chính lão hủ đã luyện chế ạ, khiến đại nhân chê cười rồi!”
Trường Thiên cười nhẹ nhàng tán thưởng: “Ngươi đánh giá thấp mình quá rồi, về sau không cần phải ra đường bán hàng như vậy nữa, theo ta đi!” Giọng nói mang theo ý chí không thể cãi lời, lão giả hoảng sợ mấp máy môi nhưng chưa kịp phát ra tiếng thì một cái giới chỉ bay đến trước mặt.
Lão vội vàng giơ tay chụp lấy, ngưng thần xem xét, sau khi xem xong đôi mắt lão trợn trừng, miệng há hốc rất nhanh chóng chuyển thành cười to, thanh âm tràn ngập vui mừng cùng hưng phấn. Bên trong giới chỉ là hai viên Huyền Tâm Đan và ba loại đan phương Tam cấp.
Thứ này Trường Thiên đã chuẩn bị từ khi chưa ra khỏi Xích Dạ, dùng để mua những Đan sư năng suất tốt nhưng thiếu chỗ dựa như lão giả này. Hắn đã tính toán nếu muốn thành lập một thế lực hùng mạnh thì hiển nhiên phải có Đan sư cùng Chế Khí sư duy trì rồi. Trường Thiên muốn xây dựng căn cứ từ bây giờ, ngay trong ngôi thành rộng lớn này.
Lão giả đang cười lớn thì phát giác một đôi mắt băng lãnh đầy sát khí nhìn mình, lão ngay lập tức im bặt lại cúi đầu xuống lén nhìn Trường Thiên, quái lạ là mắt hắn vẫn đóng chặt, chắc chắn chưa hề mở ra: “Đại nhân nếu đã không chê lão hủ vô dụng thì lão cũng sẽ dốc sức vì đại nhân mà tạo nên cơ đồ!”
Trường Thiên hài lòng quay đầu bước đi, lão giả cùng mọi người cũng cất bước theo sau, thủ đoạn của hắn là như vậy, cho ngươi miếng bánh thì cũng phải tát ngươi một phát để tránh sau này có ý đồ riêng tư.