Vạn Giới Gian Thương

Chương 4: Chương 4: Bắt đầu buôn bán từ Đoàn Dự




Dịch giả: KenSeki

“ Giới Linh, ngươi đi ra đây cho ta, ta thề sẽ không đánh chết ngươi không được! Nạp tiền cái quỷ gì hả!?”

“Mụ nội nhà ngươi, đây có phải là game online đâu, mà có cái trò nạp tiền vậy.”

“Chủ nhân, xin đừng quá kích động! Đó thật ra là do ta đổi cách nói để cho người dễ hiểu mà thôi!”

Giới linh Tiểu Y ra vẻ vô tội, hai mắt đen mở to chớp chớp làm ra vẻ đáng yêu, trả lời.

“Được rồi! Thế ý của ngươi là Tinh luyện cũng cần năng lượng đúng không?”

“Đúng vậy!” Tiểu Y gập đầu cái rụp.

“Uhm, ra là thế, nói như vậy thì còn đỡ! Nhưng con bà nó! Tinh luyện vật phẩm cũng cần năng lượng, mà để có năng lượng thì phải thông qua tinh luyện vật phẩm có, đùa nhau cái gì đây! Như thế không phải cái vòng luẩn quẩn hành chết người ta hay sao?”

Thôi Bác Văn nổi giận, cảm giác như từ nãy đến giờ đều bị Giới linh trêu đùa!

Vấn đề này rối rắm y hệt như con gà có trước hay quả trứng có trước, hay là chuyện vợ với mẹ ngươi cùng ngã xuống sông thì cứu ai trước!

...

“Chủ nhân, hình như tư duy của người có vấn đề hoặc ngươi bị nhầm lẫn rồi! Năng lượng có thể kiếm được thông qua nhiều cách mà, không chỉ giới hạn trong việc tinh luyện vật phẩm, còn có thể dùng Linh khí, Nội lực, rất nhiều cách như ta đã giới thiệu khi nãy mà!”

Vẻ mặt Thôi Bác Văn không chút nhân từ nhìn con nhỏ Giới linh này, hắn đương nhiên là biết những phương thức kiếm năng lượng khác, nhưng mà cái thế giới này có Linh khí sao? Kể cả là có đi nữa, thì kiếm bằng cách nào, giá cả bao nhiêu cho đủ, còn về những cách khác thì hắn càng thêm mông lung, Năng lượng sáng tạo là cái khỉ khô gì, Năng lượng nhân quả thì coi như hắn biết chút chút rồi.

Nhưng mà thông qua mấy cách đó để kiếm được năng lượng thì cũng khó không thua gì tìm Linh khí, về phần dùng Nội lực, chẳng lẽ bắt hắn phải đi kiếm bừa một cái núi nào đó, lên tìm danh sư, bắt đầu tu luyện từ đệ tử cấp thấp, xong rồi dần dần thông qua tu luyện để lấy điểm năng lượng sao?

Khó khăn của việc tu luyện nội công thì tạm không nhắc đến nữa, nếu như hắn tính không sai, thì mỗi bí kíp tu luyện nội công đều là bảo vật trân quý của mỗi môn phái, luôn được cất giấu rất kĩ!

Đối với hắn thì cũng khó ngang lên trời.

“Thật ra thì chủ nhân cũng có thể tự mò mẫm tu luyện được mà, đâu cần phải dùng quán thấu công pháp vào đầu làm chi cho tốn kém!”

Thôi Bác Văn vỗ đầu một cái, đúng rồi! Chính mình ngu ngốc thế nào lại không nghĩ ra, nếu không đủ điểm năng lượng, thì có thể tự mình học mà.

Tuy rằng có thể mất thời gian một chút, nhưng không phải là không có khả năng thành công!

Nghĩ sao làm vậy!

Hắn tiện tay cầm lên một túi vải lụa, tay còn lại cũng đưa lên, hai tay cầm lấy, nâng lên trước mặt.

Túi vải lụa này dài khoảng một xích (=1/3 mét~33,3 cm), bên trên có viết mấy hàng chữ tinh tế:

“Nhà ngươi đã dập đầu ngàn lần

Ta tự nhiên sẽ thu nhận ngươi làm đệ tử, cả đời không hối hận.

Đây là cuốn võ công tinh yếu của Tiêu Dao phái ta, mỗi ngày ba lần vào giờ mão, giữa trưa, và giờ dậu, phải tập trung tu luyện một lần, nếu như hơi có chút lười biếng, thì ta cũng đành đau lòng bó tay.

Khi thần công đại thành, có thể đến Lang Hoàn phúc địa tìm đọc các loại ca khúc, và thư tịch của tất cả môn phái trong thiên hạ.

Tất cả võ công của ta học được đều ở đây, toàn bộ đều để lại cho ngươi sử dụng. Nỗ lực nỗ lực. Học thành tài rồi xuống núi, giết sạch đệ tử của Tiêu Dao phái, đặc biệt là mấy tên đệ tử phản đồ còn sót lại tại thế gian.”

Thôi Bác Văn thầm than thở, hắn đã kiểm tra Lang Hoàn Phúc địa, hiện tại đã rỗng tuếch rồi. Nghĩ lại, có thể đã bị mẫu thân của Vương Ngữ Yến di dời sạch sẽ rồi.

Mở túi lụa ra, bên trong là một cuốn giấy dệt bằng tơ lụa.

Đem trải rộng ra, trên đầu viết “Bắc Minh Thần Công“. Chữ viết đẹp mà mạnh mẽ, giống với chữ viết ở vỏ bao bên ngoài. Đằng sau có viết:

“《Trang Tử》”Tiêu dao du” nói rằng:

“Nơi tận cùng phía bắc có người Minh Hải, có Thiên Trì.

Có con cá Côn, lớn không biết mấy nghìn dặm, không biết tu luyện thế nào”

Vả lại,

“Nước không sâu thì không sức chở thuyền lớn. Đổ một chung nước nhỏ vô một cái thùng nhỏ trong nhà, lấy một cọng cỏ thả lên làm thuyền, thì thuyền tự nổi; nếu lại lấy cái chung ấy làm thuyền mà thả lên, thì thuyền phải trịt; trị nước không sâu mà thuyền thì lớn” (*) đó là căn nguyên khởi thủy võ công của bổn phái, tích lũy ở bên trong.

Lực lượng là thứ quan trọng nhất. Nội lực dày, thì võ công thiên hạ đều để cho ta sử dụng, cũng giống như Bắc Minh kia, thuyền lớn thuyền nhỏ đều có thẻ chở, cá lớn cá nhỏ đều có thể chứa bên trong. Đó là nguyên do tại sao lấy nội lực làm gốc, chiêu số chỉ là ngọn. Phía dưới có nhiều đồ hình, phải dụng tâm tu tập.”

Ở phần dưới cuốn giấy lụa, đột nhiên xuất hiện bức họa một nữ tử nằm ngang, dung mạo như ngọc.

Nữ tử trong bức họa mỉm cười xinh đẹp, từ đầu mày khóe mắt, đến bờ môi, tất cả đều kiều mị đẹp đẽ, mặc dù dung nhan thì giống như bức tượng ngọc dáng vẻ trang nghiêm kia, nhưng thần tình lại khác rất nhiều.

Một mảnh đường cong màu lục dài và hẹp giăng khắp nơi trên thân thể nữ tử, tạo thành một bản đồ kinh mạch.

Đây đại thể là cách thức vận hành Bắc Minh Thần Công rồi, Thôi Bác Văn thầm nghĩ.

Đem cuốn lụa mở rộng ra thêm một chút, thì nhìn thấy một hàng chữ phía dưới có ghi:

“Bắc Minh Thần Công thu lấy lực lượng của người để cho bản thân sử dụng. Bắc Minh như sóng thần, chứ không phải sinh ra từ từ. Lại có lời nói rằng: Trăm sông hợp thành biển, biển rộng cũng do trăm sông hợp lại mà thành. Đại dương rộng lớn mênh mông, cũng do tích lũy dần mà nên. Điểm “Phế Kinh-Thủ thái âm” là khóa thứ nhất của Bắc Minh Thần Công”, Phía dưới rõ ràng ghi lại chi tiết cách luyện tập môn công phu này.

Ở cuối cùng viết: “Người đời luyện công, đều đi từ tới, phương pháp của Tiêu Dao phái ta thì ngược lại, từ đến, khi ngón tay cái chạm vào người khác, nội lực của người kia sẽ bị hút vào thân ta, được trữ tại Vân Môn. Nếu như nội lực của địch mạnh hơn ta, thì tức là nước biển chảy ngược về sông, vô cùng nguy hiểm, phải thận trọng, phải thật thận trọng. Phái chi nhánh của bổn môn, thì không nhằm vào yếu đạo, mà chỉ làm mất đi nội lực của địch nhân, không thể chuyển hóa cho bản thân sử dụng, như là ngày kiếm được nghìn vàng nhưng lại vứt đầy ra đất, lãng phí của quý, thật đáng cười chê.”

Thôi Bác Văn chăm chú nhìn vào thân hình trắng nõn xinh đẹp rất lâu, một lúc sau mới thở dài một hơi.

Thật là không phải!

Không cẩn thận là bị mỹ nữ làm mê mẩn mất rồi.

Còn về nội dung công pháp, cũng chỉ có như thế.

Mấy chữ đó hắn đều đọc được, nhưng bảo là để hiểu ý nghĩa ẩn bên trong, thì thật xin lỗi, hắn quả thật là không hiểu chút nào.

Với một kẻ chưa bao giờ tiếp xúc với võ công như hắn, thì việc nhập môn đâu có dễ dàng như thế, đâu có phải ai cũng đều như nhân vật chính trong tiểu thuyết đâu, tiện tay cầm lên một cuốn bí kíp tu chân công pháp là liền có thể lên trời xuống đất, họa chăng thì có như anh Đoàn Dự, từ lúc mở mắt đã nghe về võ đạo, còn hắn thì sao, là đoàn viên thanh niên hạt giống đỏ của Chủ nghĩa xã hội, những thứ được dạy là toán lý hóa, và giáo dục về chủ nghĩa yêu nước.

Xem ra vẫn là phải tìm cách kiếm điểm năng lượng mới là chính đạo! Thôi Bác Văn thầm than thở, thế nhưng số lượng ban đầu không hề nhỏ, kiếm ở đâu ra cho đủ bây giờ!

...

Đang lúc Thôi Bác Văn đang phiền não vì nghĩ cách kiếm điểm năng lượng lượng cho Vạn Giới Chỉ Hoàn, thì đột nhiênTiểu Y đứng bất động, hai mắt mê man nhìn về phía sau lưng hắn!

“Chủ nhân, phát hiện có tín hiệu sinh mệnh đang tới gần, đề nghị mau rời khỏi không gian Vạn Giới!”

“Có người tới gần sao?”

Thôi Bác Văn sững sờ! Chẳng lẽ là hai người lúc trước đuổi theo hắn?

Không thể nào! Đã hai năm rồi mà còn chưa buông tha, nghị lực thực đáng khâm phục.

Thôi Bác Văn vừa mới từ trong không gian Vạn Giới đi ra.

Thì ngay lập tức trông thấy một thiếu niên bò ra từ bụi rậm phía đằng xa, thiếu niên có khuôn mặt rất khôi ngô, đầu đội một cái khăn nho sinh màu xanh ngọc, quần áo cũng màu lam, nhìn hơi nhếch nhác.

Thôi Bác Văn cũng không nhận ra thiếu niên này, nhưng mà trong lòng mơ hồ có chút suy đoán, mặc dù vậy, ít nhất cũng không phải thanh niên họ Can kia là tốt rồi.

Nhìn thấy người thiếu niên niên vụng về đứng dậy từ trong bụi cỏ, Thôi Bác Văn suy nghĩ một chút suy nghĩ một chút liền mở miệng hô lớn: “Vị huynh đài, xin chào!”

Người thiếu niên không có nhìn thấy Thôi Bác Văn, bị giọng nói đột ngột vang lên làm cho hoảng sợ.

Vừa định sửa sang lại áo mũ cho chỉnh tề rồi hướng phía phát ra giọng nói để hoàn lễ, thì đột nhiên sững lại!

“Dã! Dã nhân! A



Khóe miệng Thôi Bác Văn co giật, người rừng (dã nhân)...

Mặc dù hai năm qua hắn chưa hề cắt tóc, nhưng nhưng hắn vẫn thích sạch sẽ, nên thường xuyên đến hồ nước tắm rửa, hơn nữa lá cây quân trên người cũng thường xuyên được thay mới!

“Ở đâu ra người rừng chứ! Có ngươi mới là người rừng thì có! Cả nhà ngươi là người rừng!!” Thôi Bác Văn nghĩ.

...

Thiếu niên chạy được mấy bước, thấy không có ai đuổi theo, thì bình tâm trở lại, lúc này mới để ý, hình như vừa rồi là đối phương chào hỏi hắn thì phải.

Tuy rằng cách chào hỏi có hơi kỳ quái, nhưng cũng không giống cách hành xử của người rừng sống ở những nơi rừng rú trong truyền thuyết.

Thiếu niên từ trong bụi cỏ đi ra, thử thăm dò lần nữa, nhưng thấy đối phương vẫn đứng yên tại chỗ, trông có vẻ như không có ác ý. Mặc dù ánh mắt của đối phương có chút bất thiện, nhưng hắn cũng hiểu, ai tự nhiên bị gọi là người rừng thì cũng không thể thoái mái được.

“Khục! Thật là xin lỗi, tại hạ là Đoàn Dự, vừa rồi bị địch nhân truy đuổi, tinh thần còn chưa ổn định, nên mới mạo phạm, xin các hạ bỏ quá cho!”

Đoàn Dự ôm quyền, cúi đầu thật sâu, thành khẩn nói.

“Đoàn Dự!? Thiếu niên này lại là Đoàn Dự“. Lúc Thôi Bác Văn lấy được đống vật phẩm, trong đó có bí kíp Bắc Minh Thần Công, thấy còn nguyên vẹn thì đã nghĩ ngay đến điều này rồi, dù sao vị tiên tử trắng trẻo xinh đẹp trong bức hình hẳn là thần tiên tỷ tỷ rồi. Nhưng bức hình này đã bị Vạn Giới Chỉ Hoàn thu lại rồi, thế thì so với nguyên tác đã nảy sinh vấn đề lớn rồi. Như vậy cũng chứng tỏ hắn đã đến đây sớm hơn Đoàn Dự rất lâu rồi.

Ai mà ngờ được, là trước hẳn hai năm.

Thôi Bác Văn đang định mở miệng nói chuyện, thì giọng của Tiểu Y lại vang lên trong đầu,

“Chủ nhân, cơ hội của người đến rồi!”

“Cơ hội? Cơ hội gì?”

“Là cơ hội có được điểm năng lượng đó, người này chính là Đoàn Dự, từ lúc mới bắt đầu khi nãy, thì ta đã bắt đầu thu nạp một ít năng lượng nhân quả..., chỉ cần chủ nhân lôi kéo mấy vụ giao dịch mua bán gì đó hoặc là trò chuyện kết thân với Đoàn Dự, thì 500 điểm năng lượng kia không phải sẽ mau chóng kiếm đủ hay sao.”

“Có cần nói quá như vậy không?” Thôi Bác Văn sững sờ, hắn còn chưa bắt đầu trao đổi gì với Đoàn Dự, mà đã lây nhiễm Nhân quả của Đoàn Dự rồi sao?

“Tất nhiên rồi, cái tên gọi là Đoàn Dự này, trên người có hơi thở số mệnh rất nồng đậm, nếu ta tính toán không sai thì ở thế giới này, hắn hẳn là Số mệnh chi tử (đứa con cưng của số mệnh), chỉ cần xây dựng được mối quan hệ với hắn, không cần biết là tốt hay xấu, cũng đều có thể thu được rất nhiều Năng lượng Nhân quả.”

Thôi Bác Văn nghe nói như thế, miệng cứng đơ, hóa ra Đoàn Dự là Số mệnh chi tử, trong suốt cả bộ tiểu thuyết Thiên Long Bát Bộ, thì hắn chính là nhân vật thoải mái và tiêu dao nhất, không biết võ công, nhưng lại học được Bắc Minh Thần Công, học xong liền có thể hút nội lực của người khác làm của mình. Lại còn mạnh mẽ làm cho Vương Ngữ Yến phải yêu hắn, trong khi lúc đó Ngữ Yến một lòng chỉ có Mộ Dung Phục.

Trong toàn bộ tiểu thuyết Thiên Long Bát Bộ, ngoài Đoàn Dự cao số ra thì còn có Hư Trúc và Tiêu Phong cũng đều có số mệnh cực cao, chỉ có điều Tiêu Phong thì lại là nhân vật có cái kết buồn tình nhất thôi.

Nghĩ đến đó, Thôi Bác Văn mỉm cười, thật là trời xanh không phụ người có tâm, mới vừa rồi còn sầu khổ nghĩ cách kiếm điểm năng lượng, thì lập tức có anh Đoàn Dự mang theo dồi dào Năng lượng Nhân quả xuất hiện, vụ này mà không hảo hảo lừa lấy một khoản kha khá, thì đúng là phụ công hai năm vật vã cô đơn ở trong này rồi.

Đột nhiên Đoàn Dự cảm giác hình như thanh niên trước mắt đang cười cười một cách quỷ dị, nội tâm Đoàn Dự vang lên tiếng cảnh báo liên hồi, nghĩ thầm: “Không lẽ người này lại là một tên Ma đầu ẩn thế, nhưng không phải, nghe nói nơi này chính là Vô Lượng Kiếm vực, mặc dù hai năm qua không biết tại sao Vô Lượng Kiếm vực yên ắng một cách kỳ lạ, nhưng lúc này chắc không phải là có Ma đầu xuất hiện chứ.”

Thôi Bác Văn đương nhiên là không biết trong nội tâm Đoàn Dự suy nghĩ gì, hắn sửa sang lại đầu tóc, nở một nụ cười tươi vô cùng thân thiện nói: “Tiểu huynh đệ! Ta xem tướng của ngươi là người có cốt cách bất phàm, là kỳ tài luyện võ trăm năm khó gặp, chỗ này ta có hai quyển tuyệt thế võ công, ngươi có muốn học không?”

(*) Trích Nam Hoa kinh- Trang tử, dịch dựa trên tham khảo: bookhunterclub.com/tieu-dao-du-trich-nam-hoa-kinh-trang-tu/

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.