Dịch giả: KenSeki
Khuôn mặt của Đinh Xuân Thu biến thành xanh lét, không phải do lão cạn kiệt nội lực, mà hoàn toàn là do A Tử gây nên, nghĩ lại từ trước đến giờ họ Đinh có chưa giờ lại chật vật như thế này, vậy mà giờ đây lại có kẻ nhân lúc nhà lão cháy thì chạy đến hôi của, cái mịa nó nói lý do gì mà võ nghệ thấp kém, với lại tu luyện chưa được bao lâu, tất cả chỉ là ngụy biến trí trá cả thôi.
Lão thật có mắt như mù, nuôi một đám Bạch Nhãn Lang (sói mắt trắng=bọn vô ơn), nghĩ đến đây thì Đinh Xuân Thu cảm thấy toàn thân như già thêm mấy tuổi.
Thôi Bác Văn nhìn ra dao động trong mắt Đinh Xuân Thu, cũng thực sự khiến hắn có chút bùi ngùi, cả đời kiêu hùng là thế vậy mà giờ này lại bị bằng hữu xa lánh hết cả.
Khi thấy nội lực của đối phương sắp bị hút cạn, Thôi Bác Văn nhìn Đinh Xuân Thu rồi nói: “Đinh Xuân Thu, ngươi muốn sống hay muốn chết?”
Đinh Xuân Thu sửng sốt!
“Không lẽ tên này muốn tha cho ta? Nhưng mà kể cả có tha thì cũng thế nào chứ, nội công của ta đã mất hết, kể cả có chạy trốn, thì đám đệ tử tiểu nhân kia cũng nhất định sẽ tìm đến cửa đòi Hóa Công đại pháp, vả lại nểu chạy trốn an toàn, thì chắc chắn hắn cũng sẽ giết người diệt khẩu.”
“Mà kể cả như đám đệ tử không tìm ta để gây phiền phức đi nữa, thì lão cũng còn rất nhiều kẻ thù khác, nếu bọn chúng biết ta đã mất hết nội công, chắc chắn sẽ không bỏ qua đâu.”
“Như thế thì tha hay không tha có gì khác nhau đâu.” nghĩ như thế, Đinh Xuân Thu ấp úng trả lời: “Đinh Xuân Thu tự biết tội ác tày trời, nguyện xin được chết, xin thiếu hiệp cho được thống khoái một lần!”
Thôi Bác Văn gật đầu nói: “Muốn sống thì tốt, nhưng mà ngươi phải đáp ứng một điều kiện của ta!”
Đinh Xuân Thu có chút mơ hồ, lão có bảo là muốn sống lúc nào đâu? “Aa... ta không nói thế...”
“Cô nương, ta giao lại Đinh Xuân Thu cho ngươi...!” thấy Đinh Xuân Thu đang còn muốn nói linh tinh, Thôi Bác Văn liền nghiêm mặt lại, nhìn về phía A Tử, cố ý kéo dài giọng nói.
A Tử sửng sốt, còn chưa kịp mở miệng, thì Đinh Xuân Thu vội vàng la lên trước nói: “Ta nghĩ lại rồi! Ta muốn sống! Kính xin thiếu hiệp khai ân, cứ nói ra yêu cầu...”
Lão làm sao mà có thể không nóng vội cho được, chính mình nuôi lớn A Tử từ bé, còn không biết rõ nàng hay sao chứ?
Nếu quả thực bị rơi vào tay A Tử, thì lúc đó sống còn khổ hơn chết cả vạn lần.
Nàng chính là tiểu ác ma, nổi tiếng tâm địa đen tối nhất trong đám bọn họ, từ trước đến nay lão vẫn luôn cho rằng tính cách của A Tư như thế là rất tốt, với tâm tính như vậy thì hoàn toàn thích hợp để kế thừa y bát của lão, nhưng đến lúc này thì lão không còn nghĩ như vậy nữa, nếu bị rơi vào tay A Tử, thì Đinh Xuân Thu không tưởng tượng ra được A Tử sẽ dùng phương pháp gì để tra tấn lão.
“Ừ tốt, đã nghĩ được thông suốt thì tốt rồi!”
Thôi Bác Văn buông tay ra, Đinh Xuân Thu trắng bệch như một quả cà, quằn quại ngã ra đất.
Đệ tử Tinh Tú phái ở xung quanh càng thêm sợ hãi, hoàn toàn không nghĩ tới, đường đường là Tinh Túc Lão Tiên, thế mà lại thua trong tay một gã nam tử thần bí như vậy.
Trong lúc rất nhiều đệ tử phái Tinh Tú đang bàn luận.
Thì bỗng nhiên có một gã to béo đi ra từ trong đám đệ tử, Thôi Bác Văn nhìn qua người này, khiến gã run rẩy, suýt nữa thì quỳ sụp xuống.
Nhưng gã vẫn kiên trì cắn răng, cố gắng tiến lên vài bước nữa, đến bên cạnh A Tử, “Thiếu hiệp võ công cái thế, không biết có thể cho chúng ta biết tôn tánh đại danh được không?”
“Hử? Thôi Bác Văn! Có chuyện gì không?” Lão Thôi vô cùng hứng thú nhìn tên mập này, hắn hơi ngạc nhiên, tò mò không hiểu tên này muốn làm cái gì.
Vì Đinh Xuân Thu mà ra mặt sao? Hình như hơi chậm một chút rồi.
Chỉ thấy gã mập lẩm bẩm thì thầm nhắc lại cái tên Thôi Bác Văn mấy lần, rồi đột nhiên mặt biến sắc, khuôn mặt béo ú của gã cố rặn ra mấy giọt nước mắt.
Sau đó lập tức quỳ rạp xuống đất, bắt đầu gào khóc, Thôi Bác Văn cảm thấy mặt đất dưới chân rung rung...
“Ô hu hu, Thôi thiếu hiệp võ công cái thế, người đã giúp tiểu nhân báo được đại thù rồi, nếu không có người, thì mối huyết hải thâm cừu của tiểu nhân không biết đến bao giờ mới trả được!”
Gã nói xong thì lập tức dập đầu ba cái, đùng đùng đùng!
Thôi Bác Văn bị chiêu này đánh cho trở tay không kịp.
Còn Đinh Xuân Thu thì tức giận, mắt trừng lên như muốn nổ, “kẻ thù? huyết hải thâm thù?” Việc này thì có thể Thôi Bác Văn không biết, nhưng lão thì còn nhớ rõ, năm đó, lúc đi ngang qua một cái thôn nhỏ, tên này bị người ta lột sạch quần áo rồi treo lên cây, lão Đinh Xuân Thu đi qua nhìn thấy thú vị nên mới ra tay cứu gã.
Sau khi hỏi han xong, thì biết được gã là một đứa trẻ mồ côi, bởi vì gian díu với vợ của người ta, nên bị trói ở đây, nếu chậm một chút nữa là bị người ta nhét vào rọ lợn rồi quăng xuống sông rồi.
Được cái là gã này mồm mép lanh lợi, miệng nói như phun hoa, tâng bốc Đinh Xuân Thu lên đến trời, trên trời dưới đất chỉ có mình lão, khiến cho lão Đinh rất cao hứng, sau đó không những cứu gã này, mà còn giúp gã giết sạch người ở trong cái thôn kia.
Như thế nào mà bây giờ lại đổi thành huyết hải thâm cừu rồi hả!?
Đinh Xuân Thu càng nghĩ càng giận, không thở nổi, cổ họng cảm thấy ngọt ngọt, phun ra môt ngụm máu tươi, ngửa mặt lên trời, ngã vật ra.
Thôi Bác Văn nhíu mày, đưa tay bắt mạch cho Đinh Xuân Thu, may mắn là lão chỉ bị hôn mê.
Sau đó mới quay lại nhìn tên mập đang khóc lóc ầm ĩ kinh thiên động địa kia.
“Võ công của Thôi thiếu hiệp chỉ sợ là trên trời không ai hơn, dưới đất ít ai bằng, tiểu nhân hi vọng có thể bái thiếu hiệp làm sư phụ, xin được ở bên cạnh hầu hạ ngài mỗi ngày!”
...Đúng là lúc đầu Thôi Bác Văn còn tưởng bọn đệ tử Tinh Tú Phái sẽ xông lên báo thù, nhưng sau khi nghe tên mập kìa mở miệng nói mấy câu, thì hắn hiểu ngay, bọn này định vuốt mông ngựa rồi (DG:xu nịnh), chứ làm gì có huyết hải thâm cừu cái khỉ gì chứ, mấy câu đó chỉ là nói dối vậy thôi.
Bông nhiên, A Tử bước đến trước mặt Thôi Bác Văn, đôi mắt to đỏ hoe, nhìn Thôi Bác Văn không chớp mắt, nói: “Xin đa tạ Thôi công tử đã giúp tiểu nữ báo thù cho cha mẹ! Ô hu hu, tiện nữ xin được lấy thân báo đáp, ngày ngày chăm sóc hầu hạ cho Thôi công tử để đền ơn!”
Mặt Thôi Bác Văn xám xịt lại, “Người khác có thể nói như thế, chứ mẫu thân của A Tử nhà ngươi vẫn còn sống sờ sờ ra đó, ngươi nói thế không phải là đang nguyền rủa mẫu thân của ngươi sao...”
Thôi Bác Văn rốt cuộc cũng hiểu rõ, bọn này đều là diễn viên xuất chúng cả, nhìn thấy Tinh Túc Lão Tiên thất thế, sợ bị liên lụy, liền lập tức bám đùi hắn, hắn không biết đây là loại người gì nữa.
Đột nhiên Xuất Trần Tử ở bên cạnh bước vội đến, chỉ vào mặt A Tử, tức giận nói: “Tiện nhân, đừng có dụ dỗ công tử nhà ta, Thôi thiếu gia tôn kính, vĩ đại, làm sao có thể vừa ý đồ nhà quê bình thường như ngươi, nếu vạn nhất... Thôi thiếu hiệp thích...nam nhân hơn, thì tất nhiên Xuất Trần Tử ta không quản...”
“Con mụ ngươi, tên Xuất Trần Tử thối tha, ngươi không nói thì sẽ chết sao, nam sắc... như thế mà ngươi cũng nghĩ ra được, lão tử lớn lên thân thể phát triển bình thường, dù có yêu thích cũng không phải loại như ngươi, à không phải, giới tính của lão tử hoàn toàn bình thường, suýt chút nữa bị ngươi cho rớt xuống cống, còn A Tử mà là loại bình thường hả?”
“Ngươi đang nói đùa sao?”
“Nàng ta có huyết thống của Đoàn gia, nếu bảo nàng là loại bình thường, thì mỹ nhân trên đời này chẳng còn mấy người cả!”
Khóe miệng Thôi Bác Văn co giật, nhìn qua A Tử, nói: “Ngươi đi tìm một người vác Đinh Xuân Thu đi, và mấy đứa khiêng kiệu, còn những kẻ khác thì cho biến con mẹ bọn nó đi ngay cho ta...”
A Tử bị câu nói sau cùng của hắn làm cho sợ hãi, vội vàng vâng lệnh, lập tức quay xuống tuyển người, Thôi Bác Văn lại quay về phía Xuất Trần Tử gọi: “Ngươi tới đây!”
Xuất Trần Tử mừng quýnh, vừa rồi gã còn tưởng là bản thân không có cơ hội, xem ra người ta không thích nam sắc, thế mà không nghĩ tới bây giờ lại gọi đến gã.
“Thôi công tử chắc là đã có hứng thú với lời đề nghị của ta rồi, suy cho cùng thì chỉ có Xuất Trần Tử mới là ngôi sao sáng nhất mà thôi.”
“Thiếu hiệp, thế nào, có phải người đã có ý định thu nhận ta, người yên tâm, ta có thể công, cũng có thể thủ, đảm bảo làm người...”
Xuất Trần Tử còn chưa nói xong, thì nhìn thấy một nắm đấm biến lớn ngay trước mặt, đấm thắng vào mặt gã, Xuất Trần Tử cảm giác như đang bay, sau đó cảnh vật trước mắt trở nên mơ hồ...
Thôi Bác Văn đấm xong một quyền này, thì thở dài một hơi, quá sung sướng, rốt cuộc cũng dẹp sạch bực bội trong lòng rồi.
Nghĩ lại cú đánh Xuất Trần Tử vừa rồi, tên gia hỏa này thực sự là quá đáng ghét.
Bây giờ thì rốt cuộc cũng thanh tịnh trở lại.
Đám đệ tử Tinh Tú phái vốn đang nhìn A Tử đi đi lại lại trong bọn chúng, thi thoảng tiện tay sờ sờ nắn nắn, khiến bọn chúng rất không cam lòng, có mấy tên còn định ra tay dạy dỗ, đột nhiên cả bọn nghe thấy có tiếng gió thổi qua.
Quay lại nhìn, thì thấy Xuất Trần Tử như con diều đứt dây, bay vọt về phía xa.
Đây là loại nội công kinh khủng cỡ nào mới có thể làm ra được cơ chứ, lập tức đám đệ tử Tinh Tú Phái đều giống như thỏ con, ngoan ngoãn để cho A Tử chọn lựa...