Vạn Giới Gian Thương

Chương 6: Chương 6: Cái quần cỏ phản chủ




Dịch giả: KenSeki

Năm ngàn vạn điểm năng lượng!

Lúc này, Thôi Bác Văn bị sốc đến thổ huyết, “Những tận năm ngàn vạn điểm, đi đâu tìm cho được năm ngàn vạn điểm năng lượng cho cái nhẫn đồng nát này hả?”

“Aizz! Thế này là thế quái nào~”

Hiện tại Lão Thôi mới hiểu được vì sao sau khi nâng cấp, thì về sau khi sử dụng tính năng Học tập và Tinh luyện sẽ được miễn phí.

“ Tiểu Y, nói thật cho ta biết, có phải thực sự cần đến năm ngàn vạn điểm năng lượng không? Đừng có mà tính nhầm đó!”

Thôi Bác Văn vẫn cố ôm một tia hi vọng cuối cùng.

“ Không có sai! Hiện tại tình trạng của Vạn Giới Chỉ Hoàn đã bị tàn phá nghiêm trọng, nếu muốn sửa chữa lại, nhất định cần số năng lượng vô cùng lớn, hơn nữa việc phân chia cấp độ sửa chữa cũng là do ta vừa mới sắp xếp điều chỉnh lại cho hợp lý, chứ nếu thực sự muốn một lần sửa chữa hoàn hảo lại Vạn Giới Chỉ Hoàn thì đối với chủ nhân là việc bất khả thi!”

Tiểu Y nói một cách vô tình, thẳng tay vùi dập mộng tưởng của hắn, lại còn bồi thêm hai sự thật tàn khốc khác, đúng là như sút một cú thẳng vào mặt hắn vậy.

Thôi Bác Văn khóc không ra nước mắt, một hi vọng cuối cùng triệt để tan vỡ!

...

Ở bên này, Đoàn Dự cảm thấy khó hiểu, hắn không thể hiểu nổi vì sao vị cao nhân đối diện tự nhiên lại lộ ra vẻ đau thương.

“Chẳng lẽ là tại vì ta không chịu luyện cái công pháp hút nội lực kia, nên thành ra đau thương như thế? Có lý nào lại thế?”

Đoàn Dự thầm suy đoán, “Hay là vị cao nhân tiền bối này có bệnh hiểm nghèo, nên đang muốn tìm người thừa kế y bát?

Muốn an bài truyền lại công pháp cho đời sau?”

Ở trong cái khe núi Vô Lượng Sơn sau heo hút này, nếu không phải do hắn trùng hợp rơi xuống đây, thì khả năng rất khó tìm được người nào khác cả.

Mà còn cả cái vách núi Vô Lượng kiếm truyền thuyết kia, không lẽ cũng bởi vì vị cao nhân tiền bối này mà hai năm nay không thấy có xuất hiện thêm những dị tượng nào khác, rất có thể vị cao nhân tiền bối này đã mắc chứng nan y nào đó, hoặc bị tẩu hỏa nhập ma rồi cũng nên,do đó không còn có thể thi triển những thủ đoạn thần tiên như trước nữa chăng.

Đoàn Dự càng nghĩ càng thấy đúng, càng nghĩ càng cảm thấy bản thân đã nắm bắt được chân tướng sự việc rồi, điểm nghi hoặc ở Vô Lượng Sơn mà không biết bao người phải bó tay, có thể đã bị phá giải bởi hắn.

Trong lòng Đoàn Dự thầm đắc ý, đám người phía trên kia ngày đêm suy nghĩ tìm hiểu kiếm pháp trên vách núi, phải chăng cũng là do vị cao nhân tiền bối trước mặt này làm ra sao.

Nếu như Lão Thôi biết trong lòng Đoàn Dự đang nghĩ gì, thì khẳng định sẽ phun máu dìm chết hắn,“ có nhà ngươi mới bị mắc chứng nan y, cả nhà ngươi đều bị bệnh nan y thì có”

Nhưng mà Thôi Bác Văn vẫn không thèm đếm xỉa tới Đoàn Dự, lúc này Lão Thôi còn đang bận trao đổi với Tiểu Y những việc khác.

“Tiểu Y, vậy ngươi nói cho ta biết, có phải sau khi ta chi 500 điểm này để mở khóa tính năng Học tập, thì những lần sau sẽ được miễn phí phải không?”

“Không phải! Chủ nhân nghĩ hơi bị khôn rồi đó, từ tình hình hiện tại mà nói, mỗi lần sử dụng Vạn Giới Chỉ Hoàn, thì đều phải tiêu hao năng lượng, trừ khi là nâng cấp lên cấp 2.”

Tiểu Y giải thích cho hắn một cách nghiêm túc.

Thôi Bác Văn đã hiểu! Trước mắt thì việc nâng cấp là không có chút hi vọng nào rồi, còn về sau này? Mặc dù hắn vẫn đang vô cùng phiền não về tương lai! Nhưng hiện tại thì phải giải quyết công việc thanh niên Đoàn Dự trước mặt này mới là quan trọng nhất.

Lại nói tiếp, trong khi hắn đang ngẩn ngơ, bận rộn hỏi han vấn đề điểm năng lượng, thì ở phía đối diện, Đoàn Dự vẫn đứng yên lặng, không chút vội vã hay xao động gì. Quả nhiên không hổ danh là con cưng của định mệnh, tâm tính khác hẳn người thường.

Nhưng hắn nào biết rằng Đoàn Dự đã coi hắn là một vị cao nhân ẩn sĩ bị mắc bệnh nan y rồi!

“Tiểu Y, ta muốn học Bắc Minh Thần Công và Lăng Ba Vi Bộ!”

Thôi Bác Văn đành mang theo vẻ bất đắc dĩ mà chấp nhập sự thật này, đã tốn kém thì cứ để cho tốn kém đi, hiện giờ để nâng cấp được Vạn Giới Chỉ Hoàn là điều không tưởng!

“Chủ nhân, người xác định dùng 500 điểm năng lượng để học Lăng Ba Vi Bộ và Bắc Minh Thần Công sao?”

“Xác định”

Ngay sau khi Thôi Bác Văn trả lời xác nhận, đột nhiên có một cỗ năng lượng tràn ngập trong đầu hắn.

Trong thoáng chốc, hắn nhìn thấy vị thần tiên tỷ tỷ trong bức tranh cầm kiếm đứng dậy, huyệt vị trên thân thể nàng lóe sáng năm màu rực rỡ!

Trên đó là từng luồng ánh sáng đang di chuyển qua lại liên tục, lúc này toàn bộ ý nghĩa sâu xa của các huyệt vị trên kinh mạch như “Vân Môn”, “Trung phủ”, “Thiên Phủ”, “Hiệp bạch”, “Xích trạch”, “Khổng tối”, “Liệt khuyết”, “Kinh cừ”, “Đại uyên”, “Ngư tế” đều được hắn hiểu một cách rõ ràng, triệt để.

So với lần trước, thì lần này Thôi Bác Văn cảm thấy dễ hiểu hơn rất nhiều, trong nháy mắt,hắn đã nắm giữ toàn bộ phương pháp vận hành của Bắc Minh Thần Công, cùng những ý cảnh ẩn chứa trong đó.

Giờ khắc này hắn đã có thể lý giải Bắc Minh Thần Công một cách sâu sắc nhất từ trước đến nay.

Đồng thời cũng hiểu rõ cách thức vận hành của tính năng Học tập trong Vạn Giới Chỉ Hoàn.

Việc hiểu rõ nội dung không có nghĩa là hắn đã luyện được Bắc Minh Thần Công đạt đến cảnh giới đại thành, mà chỉ đơn giản là làm cho hoàn toàn nắm rõ những ý nghĩa sâu xa từ trong ra ngoài phương thức vận hành và phát lực của Bắc Minh Thần Công.

Nhưng mà phương thức này không phải là không có hại, hiện tại Thôi Bác Văn giống như một cuốn từ điển, chỉ biết lý thuyết suông, mà thiếu đi kinh nghiệm thực tế.

Loại kinh nghiệm này không phải chỉ cần học thuộc lòng và hiểu thấu đáo là được, mà còn phải được rèn luyện, thực hành nhiều lần trong thực tế nữa.

Lúc này, vị thần tiên tỷ tỷ kia vẫn chưa biến mất, mà tiếp tục nhấc chân di chuyển, thi triển ra một bộ pháp vô cùng tinh diệu.

Chính là Lăng Ba Vi Bộ, bộ pháp này căn cứ Kinh Dịch mà di chuyển, mỗi vị trí dịch chuyển, mỗi bước chân đều vô cùng xảo hợp mà trùng với Tiên Thiên Bát quái, nàng càng chạy càng nhanh, mỗi bước di chuyển đều lưu lại một dấu chân.

Chỉ thấy dấu chân đan xen chằng chịt, không biết là có bao nhiêu nghìn cái, giữa các dấu chân có một đường mũi tên màu xanh lục nối liền với nhau, chỉ ra lộ tuyến di chuyển.

Nếu như để Thôi Bác Văn tự học, thì chắc chắn hắn không thể nào mà hiểu nổi bộ pháp tinh diệu này, nhưng với sự trợ giúp của Vạn Giới Chỉ Hoàn, hắn hoàn toàn nhìn rõ và nhớ kỹ bộ pháp tinh diệu này trong đầu.

Thôi Bác Văn chậm rãi thở ra một hơi, vô cùng hưng phấn, hận không thể lập tức tự mình thi triển luôn hai bộ võ công vừa mới học được này, nhất là Lăng Ba Vi Bộ, bộ pháp thật quá mức vi diệu, làm cho hắn vô cùng kích động.

Hắn cũng không muốn chậm trễ thêm, liền nói với Đoàn Dự:

“Ngươi lại đây xem cho kĩ”

Chớp mắt một cái, thân hình hắn liền biến ra xa mấy trượng, lập tức thi triển khinh công bộ pháp, hoàn toàn giống y như bộ pháp của vị thần tiên tỷ tỷ kia.

Trong lúc Đoàn Dự ngây người đứng nhìn, Thôi Bác Văn đã thi triển được bảy tám phần bộ pháp.

Trong mắt Đoàn Dự liên tục lóe lên dị sắc, bởi vì hắn đã nhìn ra đây là một bộ khinh công bộ pháp.

Không hẹn mà gặp, hoàn toàn trùng khớp với Tiên Thiên bát quái trong Chu Dịch, lúc trước hắn đã từng nghiên cứu qua Chu Dịch, nên bây giờ nhìn qua là hiểu ngay, thật giống như bạn cũ lâu ngày gặp nhau, cảm thán nói: “Thế gian này sao lại có bộ pháp tinh diệu đến thế, cũng không biết là ai đã sáng tạo ra. Quả thực không thể tưởng tượng nổi.”

Thôi Bác Văn bộ pháp Lăng Ba Vi Bộ hoàn toàn thi triển một lần, rồi quay đầu nhìn về phía Đoàn Dự đang ngây ngốc, nói: “Ngươi nhìn đã hiểu chưa?”

Đoàn Dự bị giọng nói của Thôi Bác Văn làm tỉnh lại, vội vàng ôm quyền thi lễ nói:“ Vãn bối đa tạ tiền bối chỉ dạy, bộ pháp của tiền bối vô cùng tinh diệu, vãn bối mới chỉ có thể nhớ được một phần nhỏ trong đó mà thôi.”

Vốn trí nhớ của Đoàn Dự vô cùng tốt, nhưng vừa rồi bị Thôi Bác Văn làm cho khiếp sợ, có chút thất thần, hắn mắt bị cuốn theo bộ pháp, còn biến hóa cụ thể của bộ pháp lại chỉ nhớ được một phần nhỏ.

Thế mà có thể nhớ kỹ được? Thôi Bác Văn thật sự bị Đoàn Dự làm cho giật mình, lúc trước hắn cũng xem qua bộ bí tịch Lăng Ba Vi Bộ này, đừng nói là nhớ kỹ được một phần, ngay cả hai ba bước hắn cũng không nhớ nổi.

Ngay lúc đó, hắn chỉ thấy một đống dấu chân bước lộn xộn, bảo nhớ được? thì không cần bàn đến nữa.

Người so với người thật quá mức khác biệt! Về phương diện trí nhớ, thì Thôi Bác Văn chênh lệch quá xa so với Đoàn Dự, thật là rất đáng ghen tị.

“Ta thi triển lại một lần, ngươi nhìn cho cẩn thận!” Thôi Bác Văn không nói nhảm nhiều, chuẩn bị lại thi triển Lăng Ba Vi Bộ một lần nữa.

Chỉ có điều, ngay khi hắn chuẩn bị phóng đi, đến bước thứ năm, thì bỗng nghe một tiếng “xoẹt“.

Lão Thôi cảm thấy một cơn gió thổi qua mát lạnh...ở dưới!

Đoàn Dự trợn mắt, miệng há hốc không ngậm lại được, “Cái quần cỏ của tiền bối, hình như đã bay...mất rồi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.