Dịch giả: KenSeki
Thôi Bác Văn làm ra vẻ bi thương nhìn Mộc Uyển Thanh, nói: “Chẳng lẽ ngươi định bội tình bạc nghĩa, ngươi đã quên ước định dưới trăng của chúng ta khi xưa sao!”
Thân thể Mộc Uyển Thanh xiêu vẹo, vội vàng la lên: “Ngươi... ngươi chớ có nói bậy bạ...Chúng ta có ở dưới ánh trăng lúc nào...”
“Được rồi! Ngươi đã không thừa nhận, thì coi như chưa từng xảy ra đi!”
Thôi Bác Văn một tay cầm lấy Bình bà bà, ngửa mặt lên trời bày ra vẻ ai oán.
Mộc Uyển Thanh không tránh khỏi cảm thấy bối rối, nàng bình sinh chưa bao giờ thấy loại chuyện như thế này.
Nàng khẳng định đây là lần đầu tiên nhìn thấy người thanh niên trước mặt này, thế thì ở đâu ra có Hạ Vũ Hà gì đó ước định dưới ánh trăng.
Lúc này, Thụy bà bà đột nhiên cắt ngang cảnh “Tình chàng ý thiếp” của bọ họ, nói: “Tiểu tiện nhân bội tình bạc nghĩa, thật đúng là mẹ nào con nấy! Hừ.”
Mộc Uyển Thanh hừ một tiếng, nói: “Mụ già nhà ngươi đừng vội ắn nói bậy bạ, ta cùng hắn không có quen biết.”
Đồng thời nhìn Thôi Bác Văn nói: “Ngươi cũng chớ ăn nói hươu nói vượn, cùng ta dây dưa quan hệ không có chỗ nào tốt cả, mau mau rời đi, ta sẽ không so đo việc ngươi ăn nói ngả ngớn!”
Thôi Bác Văn thấy có chút cảm động, Mộc Uyển Thanh này đúng là điển hình của trong nóng ngoài lạnh, gặp phải tình huống như thế này, mà vẫn còn khuyên can người ta không nên dính vào vũng nước đục này.
Đang trong lúc Lão Thôi cảm khái, thì giọng Tiểu Y chợt vang lên trong đầu.
“ Chủ nhân đạt được bốn mươi năm nội lực, có muốn chuyển đổi thành điểm năng lượng hay không?”
“Không chuyển.”
Thôi Bác Văn nhìn nhìn Bình bà bà suy yếu vô lực, lửa giận cũng nguội đi một ít, dù sao hắn cũng không phải người hiếu sát, lại vừa lúc nghe thấy Mộc Uyển Thanh nói như thế, thì lập tức gật đầu nhẹ một cái, nói: “Tốt! Ta đi đây, hẹn gặp lại! “
Dứt lời, liền buông lỏng tay, Bình bà bà giống như bãi bùn nhão ngã xuống đất, Thôi Bác Văn vỗ tay, quay người định rời đi luôn.
Động tác này làm cho Mộc Uyển Thanh ngẩn ngơ!
Lúc trước nàng vẫn nghĩ rằng ai cũng từng muốn làm nghĩa sĩ thấy việc nghĩa thì hắng hái làm, thế mà mới chỉ có một câu khuyên can, thì đối phương nói đi là đi luôn, không một chút dây dưa dài dòng, nàng thở dài, cảm thấy lời sư phụ nói quả thật không sai, nam nhân trên đời không có kẻ nào tốt cả, tất cả đều rất sợ chết, miệng lưỡi trơn tru. Nhưng hắn bỏ đi cũng tốt, bớt một người vì nàng mà chết oan.
Đùng! Thụy bà bà đâm Thiết quải trượng xuống mặt đất, trong nháy mắt đám người xung quanh đồng loạt giơ lên vũ khí sáng choang, Thụy bà bà nhìn thoáng qua Bình bà bà năm trên mặt đất, nói:
“Hừ! Các hạ coi bọn ta như không khí sao, muốn tới thì tới, muốn đi thì đi?”
Bản thân Thôi Bác Văn vốn chỉ muốn trêu đùa Mộc Uyển Thanh, nghe nói như thế, thì quay người lại, mìm cười nhìn Thụy bà bà, nói: “Như thế nào? Ngươi định giữ ta lại dùng cơm hay sao?”
Nói xong! Còn sờ tay lên bụng xoa xoa, vẻ mặt chờ mong.
“Giả ngây giả dại. Xem quải trượng!”
Ngay lập tức Thụy bà bà đột nhiên đứng dậy, đánh về phía Thôi Bác Văn.
Lạch cạch!
Thụy bà bà cảm thấy dưới chân tê rần, lảo đảo một cái rồi té ngã trên đất.
Thôi Bác Văn sửng sốt.
Bà bà choáng váng.
Thủ hạ xung quanh của Thụy bà bà cũng ngơ ngác.
Ngay cả Mộc Uyển Thanh mặt lạnh lùng kia, cũng tỏ vẻ kinh ngạc.
Thôi Bác Văn nhìn Thụy bà bà vừa ngã xuống đất, ho nhẹ một tiếng:“Mọi người xem đấy nhé. Là mụ tự ngã sml đấy nhé. Không liên quan gì đến ta!”
Nói xong hắn còn tự lẩm bẩm... “Muốn giả bộ để...lừa người ta sao...”
Phốc!
Thụy bà bà đang chuẩn bị từ dưới đất đứng lên, nghe tiếng lẩm bẩm như thế, miệng phun ra một máu, “mụ ngã là do chẳng may không được à”, tính lại mà nói, thì suốt đoạn đường dài đuổi giết Mộc Uyển Thanh không nghỉ đã làm mụ mệt mỏi, vừa rồi đang ngồi lâu lại đột ngột đứng dậy, làm khí huyết ở chân không kịp vận chuyển, dẫn dến chuột rút, “tên nhóc này lại còn lầm bầm cái gì chứ?“. Dù sao thì mụ từ nhỏ đã luyện võ, nên bẩm sinh đã có giác quan thứ sáu... (DG: biết được Lão Thôi lẩm bẩm nói xấu)
“Cái gì mà lừa người?” Lúc này Thụy bà bà đã tức sùi bọt mép, khuôn mặt bị Thôi Bác Văn nói chọc cho đỏ bừng, đương nhiên cũng bao gồm cả việc mụ thấy xấu hổ vì cú ngã vừa rồi.
“Tiểu tạp chủng, lão thân muốn lấy mạng ngươi!”
Nói xong, cũng không cần quan tâm xem có bị coi là lấy lớn hiếp nhỏ hay không,
Mụ liền vung quải trượng lên đâm về phía mặt Thôi Bác Văn
Tuy rằng miệng lưỡi Thôi Bác Văn hơi chua ngoa, nhưng hắn vẫn luôn đề cao tinh thần cảnh giác, bản thân hắn hiện giờ có tới bảy mươi năm công lực, trên giang hồ có thể coi như nhất lưu cao thủ về nội lực, nhưng cũng chỉ là về nội lực mà thôi, chứ võ công của hắn thì nửa chiêu cũng không biết.
Thời điểm Thụy bà bà đột nhiên công kích, thì hắn đã sớm có phòng bị, đầu nghiêng sang bên trách được một chiêu này.
“Phản ứng cũng nhanh đấy!” Thụy bà bà bất ngờ ra tay, là muốn đánh cho hắn không kịp phòng bị, mà tu vi của mụ cũng đã hơn bốn mươi năm công lực, khó có đối thủ, thế mà vẫn bị tên này nhẹ nhàng tránh thoát.
Thôi Bác Văn cũng rất ngạc nhiên, bởi hắn phát hiện ra rằng sau khi hút được bốn mươi năm công lực của Bình bà bà thì năm giác quan của hắn đều trở nên nhanh nhạy hơn rất nhiều, khi Thụy bà bà đâm quải trượng đến, thì hắn nhìn thấy chậm như sên, nếu muốn thì hắn hoàn toàn có thể bắt được cây quải trượng đó.
“Chẳng lẽ đây là cảm giác của cao thủ nội công sao!” Thôi Bác Văn ngạc nhiên nhìn ngó xung quanh, giờ phút này, hắn phát hiện ra cảnh vật xung quanh, từ những thứ ở quanh người cho đến những con côn trùng xa xa trong bụi cỏ, đều trở nên vô cùng rõ ràng.
“Cảm giác thật mới lạ!”
Thụy bà bà thấy vẻ mặt của Thôi Bác Văn lơ đãng, thì lửa giận lại bốc lên, nhưng cũng lấy làm vui mừng, tên thanh niên này trong lúc đối địch lại dám phân tâm.
Lập tức cổ tay run lên, đâm Thiết quải trượng về phía ngực Thôi Bác Văn.
Nhìn thấy tình hình khác thường của Thôi Bác Văn không chỉ có mình Thụy bà bà, cả Mộc Uyển Thanh cũng nhìn thấy rõ, ngay khi thấy Thụy bà bà lại muốn đánh lén, muốn ngăn cản thì đã không kịp, chỉ theo bản năng hô lên: “Cẩn thận!”
“Gì?”
Thôi Bác Văn nghe thấy tiếng của Mộc Uyển Thanh hô, thì giật mình tỉnh lại, đồng thời trước ngực cảm thấy như bị vật gì đó đâm phải.
Bành!!!
Phốc...
Miệng Thụy bà bà phun máu tươi, bắn ngược lại phía sau, nện vào một cái bàn.
Mộc Uyển Thanh kinh ngạc, nàng nhìn thấy rõ Thụy bà bà ra tay đánh lén, thế nhưng lại bị phản chấn bắn ngược lại, “Sao có thể thế được“. “Đây chẳng phải là cảnh chênh lệch nội lực quá lớn bị phản dame trong truyền thuyết sao?”
“Việc này làm sao có thể xảy ra trên thân một người trẻ tuổi được”
Rốt cuộc người này có thân phận thế nào, tại sao lại giúp nàng, lúc này nàng cũng đã hiểu ra tất cả sự việc vừa rồi, và cả những lời nói kia, tất cả đều là đùa cợt nàng mà thôi, nhưng dù có biết như thế, thì nàng cũng không thay đổi cách nghĩ, người này nói năng cợt nhả, quả thực giống hệt hình mẫu nam nhân mà mẫu thân nàng đã miêu tả.
Thôi Bác Văn cũng có chút mơ hồ, hắn chỉ cảm thấy có một cỗ nội lực đánh về phía cơ thể mình, thì nội lực bản thân lập tức tự động phản kích, sau đó thì Thụy bà bà bị đánh bay, thế này là thế nào?
“ Thụy bà bà! Tiểu tử, ngươi lại dám là tổn thương Thụy bà bà, mau nạp mạng!”
Nhìn thấy Thụy bà bà bị phản chấn bắn bay trở lại chỉ có mấy người đứng phía trước, còn mấy người đứng sau lưng Thôi Bác Văn thì không nhìn thấy, tiếng nói vừa rồi là của một tên đứng phía sau lưng Lão Thôi.
Còn những người đứng phía trước thì sao? Đừng đùa nhau thế chứ, bọn họ đều đã nhìn rõ ràng toàn bộ quá trình từ lúc Thụy bà bà đánh lén đến khi bị thổ huyết, nên là trừ khi bọn hắn không cần mạng sống nữa, nếu không thì sẽ không có ai tùy tiện ra tay đối với thanh niên thần bí này.
Đương đương đương!
Bảy tám người đứng phía sau Thôi Bác Văn, đồng loạt ra tay với hắn, đao thương kiếm kích quyền chưởng đồng thời đánh ra.
Đùng! Một tiếng nổ vang lên!
Lấy Thôi Bác Văn làm trung tâm, một sóng khí mắt thường có thể nhìn thấy lan tỏa ra, thời khắc này, bất kể người từ hướng nào đánh tới, đều cảm thấy một cảm giác nguy hiểm mãnh liệt nổi lên trong lòng.
Ầm ầm!
Toàn bộ phòng ốc bị sóng khí trực tiếp đánh sập!
Ngay trong lúc Mộc Uyển Thanh còn đang ngây người đứng đó, thì Thôi Bác Văn đã phản ứng cực nhanh,tức khắc thi triển Lăng Ba Vi Bộ, ôm lấy nàng lao ra khỏi căn phòng đang sụp đổ.
Chỉ có điều là không khống chế tốt lực, nên bị bắn ra ngoài bảy tám bước mới dừng lại!