Vạn Giới Pháp Thần

Chương 73: Chương 73: Achenland




Ambrose lúc này không biết kế hoạch của Tisroc đã cải tiến và sau lưng cậu một đội binh mã đông gấp mười lần lấy tốc độ tối đa tiến tới.

Trong ba người thì Aravis khỏe mạnh nhất, còn Shasta tình trạng đã ổn định rồi, chỉ là cậu bé hôn mê chưa tỉnh lại.

Cả bọn tiếp tục lên đường, bọn chúng cũng sợ còn có quân lính đuổi theo. Hai ngày trôi qua, Bree và Hwin đã mệt lừ.

“Làm ơn” Hwin nói vẻ thẹn thò “Tôi… tôi không thể gắng gượng hơn được nữa. Lúc này ta giống như khi lũ ngựa mà con người cưỡi trên lưng (cùng với đinh thúc ngựa và roi) rồi bị bắt buộc phải đi tiếp khi mệt nhoài khi mình không muốn hay sao?”

Hwin kháng nghị, cô quá mệt để đi tiếp nhưng Aravis cứ bắt cô đi.

“Chúng ta phải nhanh lên, thời gian gấp lắm rồi.” Aravis nói luôn, cô rất lo lắng tình hình vết thương của Shasta, cậu ta đã đỡ cho cô một kiếm. Cô phải nhanh chóng mang cậu ta tới thầy thuốc mới được.

“Thôi nào Hwin, hãy nghĩ về mục tiêu phía trước, Narnia, thế giới tự do, cô hãy tưởng tượng mình đang gặm những ngọn cỏ ngon ngọt sương mai, mình đang hít một bầu không khí của tự do, chúng sẽ giúp cô có thêm sức lực.” Bree vẫn luôn lạc quan nói.

Nó từng trải qua vô số trận chiến, mà khi đó niềm tin là thứ duy nhất khiến mọi người sống sót.

“Mọi người không phải lo lắng đâu, chúng ta sắp tới rồi.” Ambrose đi phía trước nói.

Tất cả đưa ánh mắt về phía trước, một khung cảnh khác lạ dần dần mở ra qua vách đá.

Một thung lũng xuất hiện, một con sông đánh dấu sự chuyển mình từ màu vàng của sa mạc sang màu xanh của đồng cỏ và cây cối.

Bên kia con sông rộng này là một vùng đất tươi đẹp trải rộng êm đềm với những ngọn đồi thấp, hết dãy đồi này đến dãy đồi khác cho đến tận những dãy núi phía bắc.

Thẳng trước mắt bọn họ là dãy núi cao trót vót với đỉnh tuyết trắng, nó khuất sau một rặng núi phủ đầy cây cổ thụ um tùm, rậm rạp. Tất nhiên đó là cái đèo ngăn cách Archenland với Narnia.

“Broo... hoo... hoo, phương Bắc, phương Bắc xanh tươi!” Bree sung sướng hí vang.

Tinh thần chúng phấn chấn hẳn lên khi đi xuống vùng châu thổ nơi con sông vắt ngang qua. Con sông đổ về hướng đông bắt nguồn từ những dãy núi cao hơn ở vùng phía tây, nước chảy xiết, tung bọt trắng xóa và chẳng ai dám nghĩ đến chuyện bơi qua khiến bọn họ phải tìm ra một chỗ nước đủ nông để có thể lội qua.

“Các bạn ơi, chúng ta đã ở Archenland rồi.” Bree nói với giọng tự hào khi nó khua bốn vó lên làm nước bắn tung tóe khi sang bên bờ bắc.

“Tôi nghĩ con sông mà chúng ta vẫn lội qua có tên là Mũi Tên Bay.”

Lên đến đỉnh đồi đầu tiên, Ambrose ngoái đầu lại nhìn. Không còn thấy Tashbaan đâu nữa hay bất kì dấu hiệu nào của Calormen nữa. Sa mạc Lớn không bây giờ chỉ là một vệt đường nhỏ hẹp.

Đột nhiên Bree thốt lên:

“Ôi trời! Cái gì thế kia?”

“Cái gì?” Ambrose quay đầu lại hỏi. Cả Hwin và Aravis đều làm theo.

“Hình như là bão cát.” Aravis nheo mắt nói

Hwin nhìn ra thứ gì kêu lên kêu lên:

“Nhìn kìa, có cái gì lấp lánh trong đó. Lại có mũ trụ và áo giáp nữa. Có cái gì đang di chuyển, di chuyển theo lối này.”

Bấy giờ, Ambrose nhận ra đó là gì rồi. Một đoàn người ngựa, phải có đến hàng trăm con mới tạo ra đám bụi như vậy. Bọn chúng là binh mã Calormen.

“Lạy thánh Tash!” Aravis nói. ”Quân đội đấy. Đó là Rabadash.”

“Chúng ta chạy ngay đi, đừng để chúng đuổi kịp.”

Cả bọn giật mình đều nhanh chóng chạy trốn. May mắn là họ ở trên một quả đồi khá cao, chỉ cần rời đi không quá lộ liễu thì bọn lính Calormen sẽ không thấy.

Nửa tiếng sau, khi đội người ngựa bị bỏ lại phía sau, Ambrose mới ra hiệu đi chậm lại, bên cạnh Bree thắc mắc nói:

“Kì lạ, bọn chúng lấy tốc độ qua nhanh để đi qua, không giống như chúng đang tìm người.”

Đúng vậy, bọn chúng không đuổi theo mình, bọn chúng hướng đi là… Ambrose híp mắt nhìn phía xa, cậu nhớ lại tấm bản đồ toàn thế giới. Phải rồi, chúng tấn công Anvard thủ đô của Archenland.

“Chúng ta trước hết tìm thấy thuốc chữa thương cho Shasta đã.” Aravis nói.

Xem ra sắp sửa tới Ambrose lại phải đụng độ với quân đội Calormen rồi, cậu nhớ rằng thành phố gần nhất chính là Anvard.

Mấy người bàn nhau quyết định đổi hướng, họ đi hơi chếch về phía đông một chút, họ mong rằng những ngọn đồi chạy song song sẽ che chắn họ.

Khi cả bọn đã vượt lên một đỉnh đồi, chúng lại tìm thấy một thung lũng khác và môt đỉnh đồi khác vươn lên từ cái thung lũng ấy. Cứ đi như vậy, cho tới khi sau lưng họ một tiếng gầm dữ tợn vang vọng.

Ambrose cảm thấy tiếng gầm này sao quen tai vậy, đúng rồi, cậu nghe thấy vào đêm đầu tiên cậu gặp Aravis và Shasta cùng hai con ngựa. Làm sao nó có thể chạy tới tận đây.

Bree hoảng sợ nói: “Chạy thôi, sư tử sau lưng.”

Thế là cảnh đêm đó lại tái diễn một lần nữa, Ambrose cưỡi Bree chạy nước đại, Shasta nằm một bên, phía sau họ là Aravis và Hwin.

Sau lưng chúng, một con vật to lớn, lông màu hung, thân hình kéo dài áp sát đất như một con mèo vút qua bãi cỏ để đến một cái cây khi có một con chó lạ chạy vào vườn. Cứ mỗi giây trôi qua, khoảng cách giữa nó và con thú một rút ngắn hơn.

Không xong, Ambrose quay đầu lần nữa, con sư tử đã tới gần Hwin và Aravis, cậu nhìn nó, đột nhiên cậu thấy nó quen quen, Ambrose lắc đầu loại bỏ những suy nghĩ vu vơ.

Con đường của chúng bị chặn lại bởi một bức tường xanh um toàn cành lá cao khoảng hơn ba thước. Trên bức giậu xanh tốt đó trổ ra một cái cổng và cánh cổng đang mở ra. Bọn chúng sẽ tông sầm vào bức tường mất.

Ambrose la lớn:

“Chúng ta phải dừng lại.”

Ba người hai ngựa phanh lại, cứ phanh gấp khiến họ trượt dài cho tới chạm tường. Ambrose không kịp thở phào thì con sư tử xông tới.

Cậu đứng phắt dậy rút đũa phép ra hét to:

“Impedimenta.” (ND - Lời nguyền chậm chạp, nếu đọc đồng nhân HP Tung của nghĩa là ‘Cản trở tầng tầng’)

Một ánh sáng đỏ vàng bắn ra từ đầu đũa phép bay thẳng tới con sư tử. Trong tích tắc, cả người sư tử chậm lại trong không khí, thời gian như trôi chậm lại.

Ambrose tiếp tục niệm:

“Everte Statum (ND - Bùa văng: Khiến đối phương văng ra xa)

Tiếp đó, thân hình khổng lồ của con sư tử bay ra ra xa khỏi vị trí Ambrose đang đứng. Cứ nghĩ con sư tử bị choáng, không ngờ nó lại đứng dậy.

Sư tử chồm thân hình to lớn lên đứng trên hai chân sau, nó to hơn cả một con sư tử trong hình dung của bạn rồi thình lình chộp xuống Aravis bằng cái vuốt bên phải.

“Không được.”

“Impedimenta.”

Ambrose tiếp tục phát chú, nhưng lần này không hiệu quả, con sư tử kháng phép thuật.

Kèm theo một tiếng phốc, năm móng vuốt sư tử cắm vào lưng Aravis.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.