Mụ phù thủy cùng quân đội trở về trại, không chịu nổi sự tò mò, General Otmin nói:
“Thưa nữ hoàng, chúng ta cứ vậy mà bỏ qua thằng bé ạ.”
“Đúng vậy, Otmin, ta cho nó qua.”
General Otmin ngạc nhiên nhìn nữ hoàng của mình, ông luôn biết Người không bao giờ làm thứ gì mà chịu thiệt, ông không hiểu nhìn mụ. Mụ phù thủy nhận ra điều này, mụ nói:
“Không cầm phải tò mò, tối nay các ngươi sẽ biết.”
Mụ ngồi vào ngai vàng nói:
“Công chúa đâu?”
“Công chúa đang luyện phép thuật.” Một tên bề tôi nịnh nọt, “Công chúa điện hạ rất chăm chỉ, thần tin rằng chỉ mấy năm nữa, Fay điện hạ trở thành một cao thủ, lúc đó chúng ta dễ dàng thống nhất toàn bộ thế giới, thậm chí… chúng ta xâm chiếm đất nước của Alan..”
“Đất nước của Alan.” Hai mắt mụ toát ra vẻ thận trọng, người khác không biết nhưng mụ biết rõ ràng sự kinh khủng của Thương Hải Đại Vương (Emperor beyond the Sea) được cho là cha của Alan, mụ nhớ rõ rằng một nghìn năm trước, khi gặp ông ta. Ông ta mạnh như Thần vậy.
======
Trời tối dần, mụ phù thủy cùng quân đội tập chung ở Bàn đá, bên cạnh mụ là con phù thủy Hag, và General Otmin, mụ nhìn mọi người nói:
“Các ngươi đều đang hỏi tại sao lại chúng ta ở đây phải không? Các ngươi cũng thắc mắc tại sao ta lại tha cho thằng nhóc phải không?”
Cả đám ồn ào, mụ nói tiếp:
“Hãy thể hiện sự trung thành của mình bằng cách trở đợi. Các ngươi chỉ cần chờ một lúc sẽ rõ.” Rồi mụ mặc kề bọn chúng, các giác quan mụ hoạt động hết công xuất, mụ không chắc, Alan sẽ tới, hay Alan sẽ tấn công mụ. Mọi thứ phải chuẩn bị trước.
Mụ nhìn sang bên cạnh nói:
“Hag, ngươi nhớ ta dặn gì chưa.”
“Vâng, tới lúc đó thần sẽ chăm sóc thật kĩ hắn…” Một con phù thủy nhăn nheo, giọng khàn khàn thưa.
Một lúc sau, một bóng đen to lớn tiến tới, đó là Alan, ông ta nhìn thẳng mụ phù thủy, bọn bề tôi cũng thấp thỏm nhìn mụ phù thủy. Mụ ta thì ánh mắt như giao đâm thẳng vào Alan, hai đôi mắt nhìn chằm chằm nhau. Không ai nói gì cả, không khí im lặng.
Sau năm phút tranh phong, tinh thần mụ ta sắp sụp đổ thì, Alan thở dài nói:
“Ta tới thực hiện lời hứa…”
Mụ cố trấn tĩnh và bật ra một tiếng cười lảnh lót, điên dại. Mụ cười ha ha nói:
“Thằng ngu! Thằng ngu đã dẫn xác đến. Trói chặt nó lại cho ta.”
Bốn mụ phù thủy xấu xí, vừa cười nhăn nhở vừa liếc mắt nhìn, vẻ độc ác và đểu cáng. Tuy vậy đầu tiên chúng lùi lại, không phải không có phần khiếp sợ trong lúc tiến đến bên sư tử.
“Các ngươi sợ gì, đây là giao ước giữa ta với hắn, một mạng đổi một mạng. Trói hắn lại, nghe chưa.” Mụ phù thủy nhắc lại.
Hag tiến lên, dẫn đầu bốn phù thủy xấu xí lao về phía Alan, miệng ré lên khoái trá khi thấy ông không hề chống cự. Đoạn những sinh vật khác đám đười ươi và người lùn độc ác ùa cả lại giúp mấy con phù thủy.
Chúng đạp sư tử lăn xuống đất, trói bốn cẳng lại với nhau, miệng la hét khoái trá như thể chúng lập được một chiến công oanh liệt lắm, kỳ thực, nếu sư tử muốn thì chỉ cần đạp một chân là cả lũ đã chết nhăn răng.
Nhưng sư tử không hề gây ra một tiếng động nào, kể cả khi bọn lâu la hò hét, thít chặt sợi dây và lôi sư tử đến chỗ Bàn Đá.
“Dừng lại. Trước tiên hãy cạo bờm hắn cho ta, không lột sạch lông hắn…” Mụ ta ra lệnh.
Bọn bề tôi bây giờ gan lớn hơn, một tên khổng lồ đi đến gần sư tử với cái kéo tỉa cây to tướng rồi ngồi xuống phía trước đầu sư tử.
“Kẹc.”
“Kẹc.”
“Kẹc.”
Lưỡi kéo chạm vào nhau lách cách và từng chỏm lông vàng óng, quăn quăn rơi xuống đất.
“A ha ha, nó chỉ là một con mèo bự mà thôi.” Một tên bề tôi kêu lên.
“Đây là cái kẻ mà tất cả chúng ta đều sợ ư?” Một con vật khác rống lên đầy khoái trá.
Rồi mấy con khác chạy vòng quanh Aslan, chế nhạo ông với những câu như thế này:
“Ê con mèo, ê con mèo! Miu miu thảm hại.”
“Ê hôm nay mày bắt được mấy con chuột nhắt vậy?”
“Mày có muốn có một đĩa sữa không hả, mèo lười?”
“Ha ha ha..”
“...”
“Không, bọn hèn hạ, chúng sẽ hành hạ ông tới chết mất, chúng ta phải cứu ông ta.”
Lucy mất kiểm soát, cô bé thấy sốc khi thấy Alan bị đối xử như vậy.
Nhưng cô bé bị một cánh tay giữ lại, một giọng nói quen thuộc vang nên:
“Lucy, bình tĩnh…’
Lucy cố giật cánh tay, cô không để ý nhiều như vậy, lúc này thêm một cánh tay khác giữ cô bé lại, Susan tỉnh táo nói: “Lucy không nghe Alan trước khi đi dặn à..”
Lucy dừng lại, nó khóc nức nở:
“Hu hu nhưng ông ta sẽ chất mất… còn rất đau nữa hu... hu…”
“Không sao, ông ta đã chuẩn bị mọi thứ, Lucy nhìn xem, mặt Alan rất bình thản.” fay nói tiếp.
Lucy nhìn vậy, lòng nhẹ hơn một tý, nhưng cứ nghĩ Alan sẽ chết, dù là điều ông chọn, cô bé lại khóc…
“Bạn là fay đúng không, sao bạn lại ở đây?” Susan đột nhiên nói, cô biết cô bé bông nhiên xuất hiện trước mặt mình.. Bấy giờ, Lucy mới để ý fay, cô vừa khóc vừa nói:
“Là fay, mình nghe cậu bị mụ phù thủy bắt, cậu có sao không, main thế nào?”
Fay tùy ý đáp:
“Bọn mình không sao, main vẫn bị nữ hoàng giam giữ.” Cô không muốn nói tiếp.
Susan làm chị lớn nhìn ra đã có chuyện với hai người, nhưng cô không muốn tọc mạch, Lucy con muốn hỏi thêm thì.
“Bây giờ khóa mồm nó lại.” Phù thủy nói.
Trong lúc lũ lâu la làm mọi việc để cho đầu sư tử vào rọ, chỉ cần ông tớp một miếng thì đã nghiến đứt hai hoặc ba cánh tay của bọn chúng.
Nhưng Alan không hề động đậy, ông không coi bọn chúng trong mắt. Chính điều này có vẻ như làm cho đám đông hèn nhát kia nổi khùng lên. Tất cả xúm lại quanh Aslan.
Những kẻ trước kia nghe thấy tên ông thì hồn xiêu phách tán bây giờ xán lại gần để chứng tỏ lòng can đảm của mình. Trong vòng mấy phút, Alan bị cả một đám đầu trâu mặt ngựa và yêu tinh đủ loại vây chặt: đá ông, đánh ông, phỉ nhổ vào người ông và chế giễu ông.
Cuối cùng bọn chúng bắt đầu lôi xềnh xệch sư tử đến chỗ Bàn Đá, đứa kéo đứa đẩy. Sư tử to lớn đến mức, khi chúng đã kéo ông được đến đấy rồi thì chúng cũng phải cố gắng hết sức mới nhấc được ông lên mặt bàn. Ở đây, chúng lại trói ông thêm nhiều vòng và siết chặt dây trói đến nỗi bây giờ trông ông chỉ còn là một cuộn dây khổng lồ.
Cuối cùng, mụ phù thủy bước đến gần. Đứng ngay cạnh đầu Aslan. Khuôn mặt mụ lộ vẻ hả hê, nhăn nhúm lại với một niềm say sưa bệnh hoạn.
Trong khi khuôn mặt của Aslan vẫn ngước lên trời cao, lặng lẽ, không giận dữ cũng không sợ hãi, chỉ có hơi buồn buồn.
Rồi, ngay trước lúc đâm một nhát, mụ cúi xuống, nói với giọng run run:
“Nào, bây giờ ai là người chiến thắng? Đồ ngu, đại ngu, bộ ngươi tưởng ngươi làm tất cả những điều này thì có thể cứu sống được cái thằng phản phúc kia hay sao?”
Cười to một tiếng, mụ nói tiếp:
“Nhưng một khi ngươi đã chết rồi thì có gì ngăn cản ta không lấy mạng nó nào? Còn ai có thể giằng thằng nhóc ấy ra khỏi tay ta nào? Hãy biết là ngươi đã dâng Narnia cho ta mãi mãi, ngươi đã chết trong tay ta mà vẫn không thể cứu được thằng nhỏ. Hãy nhớ một điều này cái chết của ngươi thật lãng xẹt, vô ích.”
Mụ phù thủy giơ tay cùng với con dao găm lên cao, rồi.
“Phập.” một tiếng, cả lưỡi dao cắm sâu trong người Alan, mụ phù thủy đâm ông ta một dao. Rồi lại một dao, một dao nữa cho tới khi máy chảy lênh láng kháp Bàn đá.
Lúc này, trong một góc, hai chị em Lucy che mắt lại, họ không giám nhìn.
Thật kinh khủng, fay nghĩ, nếu bọn người tổ chức bảo vệ động vật ở đây, chắc chắn mụ phù thủy và quân đội của mụ sẽ bị kiện ra tòa án quốc tế mất.
Alan không hề phát ra một tiếng rên rỉ nào, mắt ông đăm đám nhìn bầu trời, có lẽ ông đang tưởng tượng một cuộc sống tốt đẹp cảu Narnia sau này, nơi không có mụ phù thủy. Ông lịm dần, tới khi ông hơi thở hoàn toàn chấm dút, mặt ông vẫn bình thản như vậy.
“Alan chết rồi.” Con phù thủy Hag hét eo éo lên.
“Chết rồi…”
“Thật chết rồi.”
Bọn bề tôi từ lúc Alan tới nộp mình đều có cảm giác không thật lắm, nhưng lúc này, Alan thật chết rồi, chết trước mặt chúng, một cảm giác hưng phấn tới tê tái đang lên, Bọn chúng hét lên vui sướng:
“Alan chết rồi…” “Ha ha.”
“Alan chết rồi…”
Còn mụ phù thủy thì bất động đúng một chỗ, tay mụ run run, từng vết máu tươi trên đó nhỏ xuống, Alan thật chết rồi, bóng ma trong lòng mụ suốt một nghìn năm đã biến mất.
Mụ còn nhớ rõ ngày đầu tiên mụ tới Narnia, chính mắt mụ nhìn thấy Alan sáng tạo mọi vật, mụ đã thử giết hắn nhưng không thành công, hắn rất mạnh, sau đó hắn đày ải mụ lên phương bắc hơn 900 năm, mụ thật không cam lòng, từ lúc là làm chủ cả một thế giới, lại bị lưu đày như bọn tội phạm hạ đẳng. Thật đáng hận, mụ mếu máo cười:
“Ha ha… Cuối cùng hắn cũng chết.”