Vạn Giới Pháp Thần

Chương 502: Chương 502: Ambrose hành động




“Cấp Nguyên anh đại năng… Hắn nói là như vậy?” Ambrose hỏi.

“Vâng, cậu chủ.” Adam cung kính trả lời.

Ambrose gật gù rồi quay đầu nhìn sang Đại hiền giả hộ vệ bảo:

“Chuyện là như thế nào?”

“Đức vua, theo giới tu luyện ở Trung Quốc thì Nguyên anh cấp tương đương với ma pháp sư cấp 4.”

“Hử. Mới chỉ cấp bốn… Vậy mà bọn chúng nói là đại năng, ta cứ tưởng chúng biết ngươi là cấp 5 chứ!!” Ambrose suýt nữa thì cười ta nói.

Đại hiền giả hộ vệ cười trừ:

“Thần lúc đó có hơi thu tay lại một chút, có lẽ vì vậy mà chúng không biết.”

Ambrose gật đầu nhất trí, cậu hỏi thêm:

“Cấp 4 à. Ở Trung Quốc nhiều không?”

“Theo thần đọc được tư liệu (từ tin tình nhà Karling, cộng thêm Bộ pháp thuật Anh), thì ở đây có khá nhiều chiến lực cấp 4, bọn họ đứng đầu một tổ chức gọi là môn phái. ở Trung Quốc có khoảng mười môn phái như vậy trải rộng khắp cả nước.”

“Ồ. Mười tên cấp 4. Không hổ là đất nước có đông dân nhất thế giới.” Ambrose nghe số lượng như vậy không khỏi cảm thán, đây chỉ là bề nổi của tảng băng chìm thôi, ai biết được con có bao nhiêu tên Nguyên anh đại năng nữa tồn tại.

Và, ở thế giới thần bí, theo Ambrose nói thì dân đông,tương đương với số lượng người có thiên phú đặc biệt đông, tương đương quốc gia đó mạnh.

Đại hiền giả hộ vệ có vẻ chưa nói hết:

“Ngoài ra, ở Trung Quốc số lượng phù thủy rất ít ỏi, không bằng một phần 10 số lượng người trong giới thần bí. Mà các gia tộc phù thủy ở đây chỉ tập chung vào ba tỉnh phía nam Trung Quốc đại lục.”

“Toàn bộ miền trung và bắc Trung Quốc đều bị các môn phái nắm giữ.”

Ambrose nghe vậy hiểu ra, nói:

“Các môn phái tu luyện giống như tên họ Cao vừa rồi phải không?”

“Vâng ạ. Bọn họ tự nhận là tu tiên giả, thứ chúng tu luyện gọi là linh lực, hơn nữa, bọn họ chọn người theo thiên phú bẩm sinh là chính, về phần huyết mạch truyền thừa thì không nhiều.”

Ambrose trong lòng hơi động, cậu cảm nhận rõ ràng ma lực trong người tên họ Cao, không là linh lực, nhưng như đã phân tích trước, nó là thứ nguồn năng lượng hơi kém hơn ma lực một chút, nói chính xác là một biến thể của ma lực đi.

Ambrose trong lòng nổi lên cơn tinh thần nhà khoa học vốn có của dân Ravenclaw, cậu mở miệng:

“Ừ. Chuyện lần này khanh làm tốt lắm, một cấp 4 cường giả không khiến bọn chúng cảm thấy quá uy hiếp, và cũng không để chúng dám khinh thường ta.”

Ambrose nói rồi, hơi dừng lại, cậu nhìn ra bên ngoài mặt trăng lên cao sáng tỏ nói:

“Cuối cùng, một chiến lực cấp 4 đủ thu hút ánh mắt của rất nhiều người… Tốt, tất cả trở về nghỉ ngơi, mấy ngày sau, chúng ta còn có rất nhiều việc.”

“Tuân lệnh.” xN.



Sáng hôm sau, Ambrose và đồng bọn theo chân đám thương nhân dạo chơi Cảng Đảo một ngày, ngày tiếp theo cũng vậy, tới ngày thứ ba, đoàn người của Ambrose mới tách ra làm hai.

Một là quang minh chính đại ở Hồng Kông tiếp tục ăn chơi phè phỡn, thể hiện một lối sinh hoạt hủ nát quý tộc. Còn một khác thì theo đường tiểu ngạch, đường chui đi sang Trung Quốc.

Nói là sang Trung Quốc có vẻ xa xôi, nhưng thật ra chỉ các có vài chục ki - lô - mét mà thôi. Theo Ambrose điều tra thì nhà của Cho Chang ở ngoại ô Thâm Quyến, chỉ cần từ Hồng Kông xuyên qua trung tâm thành phố sang đầu bên kia là tới.

Lần này, Ambrose không dẫn theo nhiều người, chỉ có Eulalia, Đại hiền giả hộ vệ, cùng với 4 chiến lực cấp 4 khác đi theo.

Sau hai tiếng lái xe, cuối cùng, Ambrose đoàn người đi tới một khu nhà độc lập trên một ngọn đồi nhỏ được bao phủ xung quanh bởi một rừng cây liễu tuyệt đẹp.

Từ phía dưới, Ambrose chỉ thấy vài nóc nhà lợp mái đen âm dương theo phong cách kiến trúc Trung Quốc cổ, kết hợp với một vài ngọn tháp ngắm cảnh cao bật hẳn lên, trông không khác một cung điện nhỏ.

Ambrose âm thầm cảm thán: “Xem ra nhà họ Trương (Chang) không phải hạng hời hợt.”

Dường như đoán được ý nghĩ của cậu chủ nhà mình, Đại hiền giả hộ vệ lên tiếng:

“Đức vua, nhà họ Trương là dòng họ phù thủy đứng đầu tỉnh Quảng Đông này. Và Cho Chang (Trương Thu) thân phận chỉ là một cô con gái của một đứa con trai ngoại dã thú của em trai gia chủ họ Trương mà thôi.”

Ambrose nghe vậy liền nhíu mày, không chắc tại sao Cho Chang (Trương Thu) lại tới Anh học tập, nhưng mà nếu thân phận cô ta đơn giản như vậy, thì không cần phải trốn tránh hay chia tay Max chứ.

Ambrose lạnh giọng hỏi:

“Khanh có biết chuyện gì không?”

“Vâng, Max quả thật xuất hiện ở đây, một số người bán hàng dong đã thấy cậu ta, và họ chỉ biết một người ngoại quốc hỏi thăm về ngọn đồi, xong rồi biến đâu không biết...”

“Hừ. Max tên này cũng thật là…” Ambrose lắc đầu nói.

Cậu trong đầu đoán ra điều gì rồi, Max chắc chắn không biết nơi ở của Cho Chang tại Trung Quốc, tên này đã dùng một vài phương pháp gì đó mới tìm ra nơi này, rồi hẳn thằng ngố kia cũng dùng một vài phương pháp đặc thù để lẻn vào. Lẻn vào rồi ra thì thôi, giờ chắc chắn bị nhà họ Trương tóm được, nhốt ở đâu đó có nên.

Đại hiền giả hộ vệ thấy Ambrose im lặng không nói gì bèn hỏi:

“Chúng ta bây giờ làm gì, thưa đức vua?”

“Còn làm gì nữa, đi vào xem sao… Và đừng để cho ai biết..”

Đặc biệt, Ambrose còn nhìn Eulalia cảnh báo nói:

“Vào trong đó không được chạy lung tung biết không?”

“Hứ... Ai cần ngươi quan tâm… nói gì thì cũng không ai đánh được ta.” Eulalia cảm thấy tự dưng bị dính đạn, bất mãn nhìn Ambrose, đồng thời xoay xoay cú đấm nhỏ cảnh cáo lại nói.

Ambrose bất đắc dĩ tặc lưỡi một cái, cậu nhẹ tóm lấy Eulalia lôi kéo cô bé đi cùng mình. Đại hiền giả cùng bốn người khác vội vã theo sau.



Việc đột nhập vào trụ sở của một gia tộc phù thủy không phải là một chuyện dễ, tất nhiên không phải đối với một chiến lực cấp 5 mà Ambrose có. Ambrose bảy người đi xuyên qua từng lớp từng lớp ma lực phòng thủ, nửa tiếng sau, bọn họ xuất hiện tại tại một cái sân rộng, lát gạch gốm trắng men, phía xa xa là một đại điện cao chót vót.

Tòa nhà này uy thế không kém lâu đài Karling của Ambrose, nhưng, có vẻ hôm này cậu tới không đúng dịp rồi. Trước tòa đại điện là hai nhóm người đang đứng ‘khách khí’ chào hỏi nhau.

Hiển nhiên gia tộc họ Trương đang tiếp đón khách nhân. Như vậy càng tốt, Ambrose có thể lợi dụng chuyện này đi một vòng quanh nơi này tìm kiếm Max.

Nhưng một người đã khiến cậu dừng lại, và là người quen nữa, Quách Ngọc, Quách thiếu gia cũng có mặt ở đây, bên cảnh hắn ta là một thanh niên khác có vài phần giống nhau, có vẻ là anh em ruột của tên họ Quách kia.

Đi cùng với hai người, còn có một tên thanh niên rất nổi bật, đầu ngẩng cao, vẻ ngạo nghe không che giấu, trên người hắn toát ra vẻ nhân thượng nhân khiến người khác phải tín phục. Rõ ràng đây là nhân vật chính trong đoàn khách nhân này.

Đối diện với bọn họ là ba vị nam giới trặc tuổi trung niên, khuôn mặt vuông vuông, lông mày hơi rậm khá giống nhau, hiển nhiên là ba anh em ruột. Đứng đầu là người lớn tuổi nhân, ông này khuôn mặt khó nhận viết được cảm xúc, trái lại, người bên phải lại ánh mắt căm tức nhìn đám khách nhân, còn người bên phải vẻ nịnh bợ, ton hót nổi hẳn lên mặt hắn.

Ambrose thấy thế tự nói:

“Chúng ta có kịch hay để xem rồi đây. Đại hiền giả, khanh giúp chúng ta lại gần mà không bị phát hiện. Còn bốn người các ngươi, đi xung quanh tìm kiếm cậu ta (Max).”

“Vâng.”

“Tuân lệnh.” x4

Thế là Ambrose đám người theo người nhà họ Trương và khách nhân của họ vào trong đại điện, Ambrose không ngần ngại tìm tới một vị trí dễ dàng, thuận tiện xem kịch, cậu ra hiệu cho Đại hiền giả hộ vệ biến ra hai cái ghế, một cái bàn trên còn có đầy đủ bánh ngọt, hồng trà, cùng một ít hạt ngô rang - món khoái khẩu của Eulalia.

Tới lúc yên vị, Ambrose mới nghe thấy gia chủ họ Trương không nhạt không mặn nói:

“Không biết mấy vị tới đây vì việc gì?”

Thanh niên cầm đầu trả lời với vẻ hời hợt:

“Trương gia chủ, ngài hẳn biết ta tới đây vì cái gì phải không? Hôm nay là thời hạn cuối rồi, câu trả lời của gia tộc Trương là gì.”

Nói rồi, tên này tự nhấc chỉ mình một ngụm trà.

Gia chủ họ Trương nghe vậy liền nhíu mày không nói, một bên, một người khác đã oa oa cái mồm:

“Còn phải suy nghĩ gì nữa, chúng tôi đồng ý, chỉ cần chọn ngày…”

“Lão Tam, câm miệng,” Người trung niên thái độ căm tức từ đầu lên tiếng

“Lão Nhị, ngươi còn cố chấp đến thế nào, chỉ là một đứa con hoang nghiệt chủng mà thôi…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.