Nhắc tới anh em nhà Pevensive, khi họ phát hiện Edmun không thấy, họ tá hỏa lên tìm khắp nơi.
Sao có thể, thằng nhóc vừa ở đây, Perter anh cả nghĩ, cậu nhớ mình đã nặng lời với Edmun, chửi nó là tên súc sinh. Thật kinh khủng nếu nó chỉ vì điều đó mà bỏ đi, ngoài kia rất nguy hiểm. Cậu nghĩ tới mụ phù thủy và tay sai.
Ba đứa đang hoảng, Lucy đề nghị:
“Chúng ta phải đi tìm anh Edmun, chia nhau ra tìm.”
“Đúng vậy.” Perter nói: “Tốt nhất là chúng ta hãy chia ra làm bốn nhóm, mỗi nhóm đi về một hướng khác nhau để tìm Edmun. Ai tìm thấy trước sẽ quay về đây.”
“Khoan, anh nghĩ gì vậy, chúng ta có tất cả ba người và hai con hải ly, chia làm bốn nhóm, anh định để em một mình phải đi trong khu rừng tối tăm này à.” Susan không thể tin Perter có ý nghĩ ngu ngốc thế, cô hét lên.
Hai người bắt đầu cãi nhau.
Lucy một bên ngăn lại:
“Thôi đi hai người, bây giờ chúng ta phải nghĩ cách tìm anh Edmun …”
Giống mấy hôm trước, không anh chị nào nghe nó cả.
Lúc này, Ông hải ly tỉnh bơ:
“Đi tìm kiếm con trai của Adam. Để làm gì?”
“Tất nhiên là để tìm Edmun.” Perter không kiên nhẫn nói.
“Không có lý do gì để kiếm cậu ta.” Hải ly dõng dạc.
“Ông muốn nói gì?” Susan hỏi. “Nó còn chưa đi quá xa đâu. Chúng cháu phải tìm ra nó. Ông có ý gì khi nói không cần phải tìm nó.”
“Lý do à.” Hải ly nói “Cậu ta đến chỗ mụ ấy, đến chỗ Bạch Phù Thủy. Nó đã phản bội chúng ta.”
Mọi người ngạc nhiên nhìn nhau.
“Ồ, chả lẽ… ôi.” Susan nói. “Nó không thể làm thế được.”
“Không thể à?” Hải ly hỏi, nhìn xoáy vào ba đứa trẻ và những điều chúng muốn nói đều tắt trên môi bởi vì trong thâm tâm chúng chợt nhận ra đó chính là điều mà Edmun đã làm.
Đúng vậy, khi vừa tới Narnia, Edmun đã cố muốn họ đi tới giữa hai ngọn đồi, mà chúng nó mới biết, đó là nhà của mụ phù thủy.
“Nhưng nó biết biết đường hay sao? “Peter hy vọng hỏi.
“Trước đây nó từng đến Narnia một mình phải không?” Hải ly hỏi.
“Vâng, anh ấy đã tùng tới.” Lucy đáp nhỏ như một tiếng thì thào.
“Và nó có kể cho mọi người nghe nó đã làm gì hoặc gặp ai không?” Hải ly tiếp tục hỏi.
“Không, Edmun không nói gì hết.” Lucy đáp.
“Thế thì hãy nghe tôi nói đây.” Hải ly nói tiếp:
“Thằng bé ngốc nghếch đã gặp Bạch Phù Thủy và gia nhập vào đội quân của mụ, biết được nơi mụ sống, ta đã đã nhận ra điều này sớm nhưng dù gì thì nó cũng là anh em của mấy đứa”
“Nhưng vào cái lúc tôi nhìn thấy nó tôi đã tự nhủ “quân phản bội”. Nó có cái vẻ của một người đã gặp phù thủy và đã ăn phải bả của mụ. Các bạn bao giờ cũng có thể nhận ra nhưng kẻ như thế nếu các bạn sống ở Narnia này đủ lâu, có một cái gì đó trong mắt chúng để lộ điều đó.”
Hải ly nhìn mặt mấy đứa trẻ nhăn nhó, ai cũng sẽ cảm thấy không tốt khi biết mình bị phản bội, nhất lại là anh em ruột mình, không dành lòng, hải ly an ủi bọn nhóc:
“Tuy ta nói thế, nhưng chuyện gì cũng có nguyên nhân của nó, ai biết được thằng nhóc ấy bị mụ phù thủy lừa, có khi bây giờ nó đang hối hận muốn chết…”
Nét mặt mấy đứa khá lên một chút.
“Bây giờ chúng ta không có nhiều thời gian, nếu cậu bé thật làm vậy thì bây giờ mụ phù thủy đã biết, có thể đang tới bắt chúng ta, phải đi thôi.” Bà hải ly nói.
“Đúng vậy…” Ông hải ly chưa kịp nói xong, bên ngoài cái ổ của ông vang lên đầy tiếng sói hú, tiếng chó sủa.
“Hú huuuuu.”
“Gâu… câu…”
Bà hải ly hốt hoảng:
“Bọn chúng đã tới rồi, sao nhanh vậy…”
“Ai biết được, nhưng bây giờ ta phải tìm chỗ chốn.” Ông hải ly quả quyết.
Còn mấy đứa trẻ nhà Pevensive chôn chân tại chỗ, chúng không chuẩn bị tính thần cho một cuộc chiến, hay một cuộc chạy trốn vì tính mạng.
Ông hai ly lật một tấm ván, sau nó có một mật đạo đi xuống lòng đất, ông đi trước dẫn đường, nói:
“Mấy cô cậu nhanh vào đây, hãy chạy nhanh nhất mấy người có thể, nếu không chúng ta sẽ chết trước khi mùa xuân tới.”
Perter lấy cây đuốc, cậu để Lucy và Susan đi trước, mình đi cuối cùng. Dường hầm nhỏ và thấp, nhũng con đường ẩm ướt, trần hầm chằng chít rễ cây buông xuống.
Ông hải ly đi trước, bọn họ đi qua hơn mười cái ngã rẽ, đột nhiên, cả bọn dùng lại, tiếng của Bà hải ly vang lên:
“Ông có nhớ đúng đường không, sao tới ngõ cụt thế này?”
“Không không, tôi nhớ chính xác mà, chúng ta đang đi tới nhà ông bạn Gấu nâu Pooh, nhà anh ta ven Khu rừng phía Tây (Westernwood), từ đó chúng ta đi về phía đông nam, tới cái Bàn đá…. Khoan đã.” Ông đang nói dừng lại.
Ông hải ly nhảy lên đấm một cái lên vách đất, một cánh cửa xếp dấu kín rơi ra.
“Đây rồi nhanh vào thôi.” Ông hải ly vuôn mình trèo lên cánh cửa, cả bọn chèo lên theo.
Perter đi sau cùng nó đóng cánh cửa và chặn lại bởi một cái thùng gỗ bên cạnh.
Xong, nó nhìn xung quanh.
Đây là một chỗ cắm trại, nhưng mấy cái trại bị quật đổ, những mảnh vải rách tung tóe, đồ đạc vươn vãi khắp nói, ta có thể thấy rõ nhiều đĩa thức ăn chưa kịp ăn xong bị bỏ lại.
“Chuyện gì đã xảy ra ở đây thế này?” Bà hải ly che mồm hô lên.
Ông hải ly nét mặt kinh hoàng nói: “Mấy hôm trước, tôi nghe cậu Gấu nâu Pooh tổ chức tiệc mừng xuân, ai ngờ bị mụ phù thủy biết được.” Ông thở dài, cả khu rừng run sợ vì tin này.
“Thôi chúng ta ở đây cũng không an toàn đâu..”
“Nhìn này.” Một tiếng hét vang lên, Lucy lúc này đang ở bên một đống tượng băng, chí ít cô bé cho là vậy, trên mấy bức tượng còn phủ một tấm vải lều.
Ông hải ly nhìn thấy, khó mở lời:
“Đó là anh gấu nâu Pooh, anh lợn, anh chó và còn anh em sóc nhà Porydon… Không ngờ họ trốn không kịp.”
“Không nhìn này, Perter, Susan có nhận ra không.” Lucy chỉ vào một cái áo khoác rách rưới, nhưng bọn họ vẫn nhận ra cái áo này là từ trái đất, nó trông quen quen.
“Đây là cái áo của Fayola. Bọn họ cũng ở đây, ôi không, không biết họ có ổn không.” Lucy lo lắng khóc lên.
Không khí trầm lặng, chỉ có tiếng thút thít của Lucy, bỗng nhiên, một con cáo xuất hiện, nó nói:
“Cô bé yên tâm đi, hai đứa nhóc đó không sao đâu.”
Lucy ngẩng đầu nên, cô thấy một con cáo màu cam đang nhảy từ sau thân cây tới.
Nhưng.
“Tránh xa cô bé ra, tên chó săn..” Ông hải ly hét to, che thân hình nhỏ bé ục ịch của mình trước Lucy.
“Hắn là cáo Nick Wilde, tay sai mụ phù thủy.”
“Thôi nào, anh hải ly, tôi không có ác ý mà.” Vừa nói con cáo đủng đỉnh ngồi trên một thân cây đổ.
“Ngươi con dám xuất hiện, sau tất cả những gì mụ phù thủy reo rắc lên cánh rừng, tên chó săn.” Ông hải ly định xông tới, may bị bà hải ly giữ lại.
“Gâu gâu.” “Gâu gâu.”
Mấy tiếng sói sủa vang lên, bà hải ly nói:
“Không được, bọn sói tới rồi chúng ta trốn đâu bây giờ…”
Ông hải ly bình tĩnh lại nghĩ đối sách, con cáo mắt láo liêng nhìn mấy người nói:
“Thế nào, tôi có thể giúp mấy người nha, chỉ cần ông bạn hải ly xin lỗi tôi.”
“Tên đáng chết, có phải là mi gọi chúng tới không…” Ông hải lý nổi nóng.
“Anh cáo Nick Wilde, nếu anh muốn giúp thì mau nói ra cách đi, bọn sói sắp tới rồi, tôi nghĩ anh cũng muốn tự do sống, thời mụ phù thủy đã hết rồi…” Bà hải ly giảng hòa nói.
“Không thể tin hắn…” Ông hải ly cố cãi.
“Nhưng cháu tin chú cáo, chú có ý tốt.” Lucy nói, cô bé tiến tới sờ đầu con cáo.
Bà hải ly nhìn ông hải ly.
Ông hải ly nhìn cô bé, lại nhìn vợ mình, thôi được rồi, ông quyết, ông ta nhìn cáo Nick Wilde lí nhí nói:
”Tôi xin lỗi… được chưa.”
“Ha ha…“ Con cáo nhìn mặt Ông hải ly cười. “Xin lỗi, nhìn mặt ông tôi không kìm được cười.”
Nói rồi con cáo lại cười lần nữa… Mấy đứa trẻ cũng cười theo ông. Cả bà hải ly cũng vậy, Ông hải ly mặt càng ngày càng đen.
“Gâu gâu..”
Tiếng sói sủa vang lên mới khiến mọi người ngừng cười. Ho một tiếng, lấy lại gọng, cáo Nick Wilde nói:
“Bây giờ mấy vị trốn lên cây, ở đây có ít cỏ thơm Laminr, nó sẽ che dấu mùi, tôi sẽ ở đây đánh lạc hướng bọn sói.”