Vạn Giới Pháp Thần

Chương 513: Chương 513: Bảy môn phái chính đạo tụ hợp




Lúc này, trong Tiên điện, đứng trước một bức tượng màu vàng, một người đàn ông trung niên lặng lẽ nói:

“Ông nội. Hôm nay ta tới thăm người. Haizz... bao nhiêu năm, cuối cùng gia tộc chúng ta cũng sắp hoàn thành sứ mệnh… Ta không ngờ lại nhanh như vậy.”

Lặng lẽ thêm một lúc người đàn ông trung niên bật cười méo mó:

“Người biết không. Chắt tôn duy nhất của người bị giết. Chết không thấy xác… Nhà chúng ta đến đây là tuyệt hậu…”

Lại dừng một chút, hắn mới ngậm ngùi nói tiếp:

“Mà thôi, tới lúc này thì mọi thứ đã xong rồi.”

Hắn ngẩng đầu nhìn lên một hàng tượng toàn màu vàng, ở đây có tất cả bốn bức, hắn nói:

“Cụ, cụ cố, ông cố, ông tổ. Thượng Thiên được sắp gặp lại mọi người rồi.”

Rồi, hắn nhìn sang một ông lão ngồi bên cạnh mình, ông ta là người, không phải là tượng, rõ ràng đang sống, hắn nhìn ông lão nói:

“Cha, ngươi cũng vậy. Chờ ta.”

Nói xong, người đàn ông bước ra khỏi Tiên điện, đi thẳng rồi rẽ sang một dãy kiến trúc khác phía tây. Đây là một khu nhà rộng lớn, hắn dừng lại trong căn phòng khách, ngồi xuống vị trí chủ nhân, há miệng nói:

“Người đâu!!”

“Môn chủ.”

Từ trong không khí nhảy ra hai người, sau lưng áo bọn họ có một chữ ‘Chiến’, bọn họ quỳ xuống một chân, hai tay chắp trước ngực, cung kính nói.

Rõ ràng, người đàn ông trung niên này là Chiến Thiên môn môn chủ, cha của tên họ Chiến thiếu gia - người bị Ambrose cho làm thịt. Hắn nhẹ nâng tách trà bên cạnh hỏi:

“Chuyện sao rồi?”

“Bẩm báo, hành động thất bại, quân của ta toàn diệt.”

“Hử.” Trà dâng tới trước miệng, Chiến môn chủ dừng lại, ông nhíu mày, tăng cao giọng nói:

“Làm sao có thể. Bảy Hóa thần cấp cường giả, hơn hai mươi Nguyên Anh đại năng. Vậy chỉ vẻn vẹn tám người không đấu lại được. Ai trả lời cho ta...”

Chiến môn chủ tức giận, hai vị Thái thượng trưởng lão, đều là Hóa thần trung kỳ cường giả, Chiến Thiên môn mất một trăm năm mới bồi dưỡng ra được hai người như vậy.

Hai tên báo tin nhìn nhau, nhất trí miệng im lặng không nói.



Mất một lúc để bình tĩnh, Chiến môn chủ trầm giọng hỏi:

“Có manh mối gì về tung tích bọn chúng không?”

“Thưa. Không có. Đoàn sứ giả biến mất, có thể bọn họ trở về nước.”

“Ừ.” Chiến môn chủ gật đầu, nhấc tách làm một ngụm trà cho thanh họng, hạ lửa giận trong lòng, rồi mới nói:

“Các môn phái khác ra sao rồi?”

Một tên khác trả lời:

“Bẩm, hành động diễn ra suôn sẻ, ta và Phục Ma giáo ra tay không để lại dấu vết nào. Các môn phái khác không phát hiện gì cả.”

Hít một hơi lấy đà, hắn nói tiếp:

“Tất cả phân giáo của Tiên Linh, Thái Hoành, Độ Vĩ, Nhất Kiếm, Tuyết Sơn, Cổ Giang, Nhạn Đăng các phái đều bị hủy diệt, không một ai sống sót.”

“Phục Ma giáo đã cử người tiếp quản địa bàn. Và bọn hắn ngày hôm qua đã chiếu cáo thiên hạ rằng: Phục Ma giáo hợp nhất với hai đại tà phái còn lại, tấn công chiếm tứ toàn bộ 10 tỉnh miền nam sông Trường Giang, chuẩn bị tấn công lên phía bắc hòng thống nhất toàn bộ giới tu luyện.”

Chiến môn chủ nghe xong không phản ứng gì, ông phất tay nói:

“Các ngươi lui đi. Chuẩn bị cho tốt công việc ngày mai, cử người đón tiếp các vị chưởng môn.”

“Vâng.”



Cùng lúc này, Ambrose và người của cậu đã tới dưới chân núi Thái Sơn, bọn họ rẽ vào một thôn xóm nhỏ, nằm ở mặt phía đông quả núi. Ở đây Ambrose đã hẹn trước một người dẫn đường.

“Chính là căn nhà kia.”

Ambrose dẫn đầu đi tới một căn tứ hợp viện có cái cổng được đánh dấu đặc thù. Tới chỗ này, thì một người từ từ trong đi ra, tên này nhìn ngó hai bên đường rồi mới vẫy tay ra hiệu cho Ambrose mấy người đi vào.

Tên này sau khi đóng cổng mới nói:

“Cậu chủ Karling, tôi không ngờ cậu lại tới đây tham gia vào việc này.”

Ambrose vừa quan sát căn nhà truyền thống của người Hoa, liếc xéo tên mở cửa một cái, bảo:

“Ta nói là ta tới thì sẽ tới. Ngươi không nói chuyện của ta với ai khác chứ.”

“Không không… Ngài Karling, không ai biết ngài ở đây.”

“Tốt. Quách Nguyên, ngươi trước sắp xếp cho chúng ta nghỉ ngơi một đêm, ngày mai chúng ta lên núi.”

Quách Nguyên, chính là anh trai của Quách Ngọc, tên này đã dùng một tin tình báo rất có giá trị để đổi lấy tự do, sau khi nghe tin này xong, lòng hiếu kỳ của Ambrose tăng lên mãnh liệt, kèm theo sự cảnh giác không kém hơn là bao nhiêu.

Lập tức, cậu dùng thủ đoạn khống chế Quách Nguyên, rồi thả hắn ra để hắn dẫn cậu lên đỉnh núi Thái Sơn này, đây là một chuyến đánh cược mạo hiểm, nếu thành công, Ambrose nghĩ thu hoạch của cậu sẽ không nhỏ.

Quách Nguyên nghe vậy thở phào, hắn cúi đầu thành kính nói:

“Vâng, mời ngài đi theo tôi.”

Ambrose gật đầu đi theo, còn các Đại hiền giả tự động chạy một vòng quanh căn nhà, quanh cả ngôi làng, vừa làm phép phòng thủ vừa kiểm tra xem có mối đe dọa nào không.

...

Sáng hôm sau, ngay từ lúc mặt trời còn chưa mọc, Ambrose cùng với Eulalia, ba đại hiền giả và Quách Nguyên xuất phát lên núi, những người còn lại thì đi tới một căn cứ tạm thời trước, đó sẽ là nơi Ambrose chạy tới khi có việc gì ngoài ý muốn xảy ra.

Trở lại, Ambrose mấy người không lên núi bằng đường chính, mà đi vòng sang sườn phía bắc, rồi từ đó theo lối bí mật đi lên.

Gọi là lối bí mật, nhưng Ambrose từ lúc mới trèo tới khi đi tới lưng chừng núi đã thấy hơn mười tốp người đi tuần qua, tất cả bọn họ đều là tu luyện giả của giới thần bí Trung Quốc.

Thấy thế, Ambrose giảm bớt hẳn sự hứng thú đi, cậu thận trọng hơn, nếu để bị phát hiện thì chỉ có nước chạy trốn thục mạng, Ambrose biết mình đang ở một ổ người tu luyện Trung Quốc, mà không phải đám cấp 2, cấp 3, cấp 4 yếu ớt, trên đỉnh ngọn núi này không thiếu cấp 5 cường giả.

Cuối cùng, sau ba tiếng động hồ cẩn thận bước từng bước, đi từng mét, Ambrose đoàn người đã có mặt trên đỉnh Thái Sơn. Bọn họ chọn vị trí một mỏm đá hơi cao hơn một chút, cách sân trung tâm đỉnh khoảng ba trăm mét, khoảng cách này vừa đủ để Ambrose ẩn mình không sợ bị phát hiện,và cũng đủ để nghe, nhìn rõ sự việc diễn ra trong sân lớn đằng kia.

Lúc này, sân lớn tập trung khá đông người, chia thành bảy nhóm ở bảy vị trí khác nhau, trung tâm là một đài cao lên, giống như võ đài tỉ đấu.

Quách Nguyên nhìn một vòng và bắt đầu giới thiệu cho Ambrose tên của từng thế lực có mặt, từ bên trái qua bên phải lần lượt là Chiến Thiên môn, Tiên Linh phái, Thái Hoành môn, Độ Vĩ môn, Nhất Kiếm môn, Tuyết Sơn thành, Cổ Giang phái và Nhạn Đăng bang.

Rồi hắn giới thiệu từng vị môn chủ một:

Đầu tiên là Chiến Thiên môn môn chủ - Chiến Thượng Thiên, tu vi Hóa Thần hậu kỳ, khuôn mặt bá đạo, hai hàng lông mày cao vút, khoác trên người bộ áo bào màu đỏ đậm.

Thứ hai, Tiên Linh phái chưởng giáo - Tiên Hà Như, là một người phụ nữ trung tuổi, vẻ mặt hiền từ, mẫu ái, bây giờ mang vẻ lo lắng ra mặt, tu vi của bà ta là Hóa Thần trung kỳ.

Thứ ba đến Thái Hoành môn môn chủ - Thái Khảo Sơn, tu vi Hóa thần Trung kỳ, hắn ta là một người đàn ông nhỏ thó, lùn tịt lại to bè ra ở khúc giữa, khuôn mặt lúc nào cũng nở nụ cười, trông cực kì thân thiện, dễ gần.

Tất nhiên đó là lúc bình thường, còn giờ, hắn ta xụ mặt ra, người khác nhìn vào lầm tưởng mình như đang thiếu nợ hắn rất nhiều tiền vậy.

Thứ tư tới Độ Vĩ môn môn chủ Độ Thần Hải, là một ông già lọm khọm, tay cầm một cây quải trượng hình đầu rồng, vẻ mặt méo mó, càng nhăn nhúm vì hàng lông mày nhíu vào.

Tu vi của lão ta là Hóa thần hậu kì, nhưng lại hơi yếu thế hơn so với Chiến Thiên môn môn chủ - Chiến Thượng Thiên.

Thứ năm là Nhất Kiếm môn môn chủ - Nhất Bất Phàm, tên này nhìn có vẻ là trẻ nhất trong bảy người, nhưng tu vi không kém hơn Chiến Thượng Thiên, Hóa Thần hậu kỳ.

Hắn đang mân mê thanh kiếm của mình, tâm trí tập trung cao độ, tay miết nhẹ trên lưỡi kiếm, nếu chệch một tẹo thôi là ngón tay của hắn bị cắt da, chảy máu.

Tiếp theo tới Tuyết Sơn thành thành chủ - Tuyết Dạ Lam, thành chủ này một bà lão không ngừng ho khù khụ, bên cạnh bà là một người đàn ông trung niên ân cần chăm sóc, hai người vẻ ngoài khá giống nhau, hẳn là mẹ con.

Tuyết Dạ Lam thành chủ chỉ có tu vi Hóa Thần sơ kỳ đỉnh, nhưng con trai bà ta lại là Hóa Thần trung kỳ cấp cường giả.

Thứ sáu là Cổ Giang phái chưởng giáo - Cổ Vô Tâm, nghe tên là đoán được tính tình, khuôn mặt lão ta lạnh lùng, vô cảm không quan tâm tới mọi chuyện xung quanh. Tu vi của tên này rất thâm hậu, Hóa thần hậu kỳ

Cuối cùng, Nhạn Đăng bang bang chủ - Nhạn Thần Hỉ, trong bảy người thì vị này là ăn mặc luộm thuộm nhất, quần áo không chỉnh tề, trước mặt bàn còn có một chai rượu đang uống dở, không giống một vị Hóa thần hậu kỳ lão tổ đức cao vọng trọng một chút nào.

Đặc biệt, phía sau lưng các đệ tử cũng vậy, người đàn hát, người chè chén. Có điều, đàn hát thì đàn hát bài buồn, chèn chén mà uống nước mặt nhiều hơn uống rượu. Quả thật là một môn phái kỳ lạ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.