Vạn Giới Pháp Thần

Chương 507: Chương 507: Bước đầu va chạm




Nhìn ngã tư trước mắt, Ambrose nói với hai vị Đại hiền giả mở đường vừa rồi:

“Hai khanh dẫn người đi sang lối bên trái và phải.”

“Tuân lệnh.” Hai Đại hiền giả cung kính nói, rồi mang theo hai phần ba đoàn người rẽ sang hai phía đi mất.

Còn Ambrose và Đại hiền giả hộ vệ, cậu ra lệnh:

“Chúng ta đi lên phía trước.”

“Rõ.”

Đoàn người tiếp tục đi thẳng, ngoài cái ngã tư vừa rồi, Ambrose không gặp được đường lối rẽ nào nữa, cứ như vậy, một đường thông suốt, Ambrose xuất hiện trước mặt của một cái địa cung khổng lồ, cao hàng chục mét, rộng hàng trăm mét.

Ambrose dựa lưng vào một bên thành hang, dừng lại đứng ở gần cửa lối ra, tay cậu ra hiệu cho mọi người lấp theo mình.

Đồng thời ánh mắt đảo quanh tòa địa cung, Ambrose nhận ngay ra một sự việc không bình thường: Tòa địa cung này trống không, không có một người canh gác, không có người đi tuần như một tòa thành chết, không giống một cứ điểm giáo phái chút nào.

Ambrose nhíu mày nói:

“Chúng ta không đi lầm chỗ chứ.”

Đại hiền giả hộ vệ nhận ra sự bất hợp lý này, ông trầm giọng nói:

“Để thần đi trước, có thể đó là một cái bẫy.”

“Không cần. Tất cả cùng đi, nếu là cái bẫy thì cho chúng toại nguyện.”

Ambrose thẳng thừng phủ định lại lời Đại hiền giả hộ vệ. Cậu dẫn đầu bước ra ngoài, đi thẳng vào cánh cửa chính tòa địa cung, lại đi xuyên qua một dãy hành lang dài dẫn thẳng tới một cảnh cửa khác.

Ambrose ra hiệu cho mọi người dừng lại, cậu nói:

“Cảnh giác. Bên trong có người.”

Nói rồi, Ambrose vẫy hai ngón tay. Hai chiến lực cấp 4 lập tức tiến tới, tay nắm hai cái núm cửa. Ambrose nhìn qua Đại hiền giả hộ vệ, ông ta gật đầu đáp lại cậu. Những người khác phái sau xếp thành một đội hình phía sau, tư thế sẵn sàng chiến đấu.

Chuẩn bị xong, Ambrose chân vững chãi bước thẳng lên trước, khi còn cách cánh cửa nửa mét, hai chiến lực cấp 4 liền đẩy cửa bước vào, oành,.. Miệng bọn họ niệm chú tạo thành một lớp màng phép thuật trong suốt bảo vệ cậu chủ nhà mình khỏi bất kì đòn tấn công nào.

Lúc này, Ambrose cũng đã từ trong cánh cửa bước vào, Đại hiền giả hộ vệ bước theo bên phải, nhịp chân hơi chậm hơn so với nhân vật chính của chúng ta vài phân, những người khác thì theo sát phía sau.

Một đoàn cứ như vậy tiến vào, Ambrose ngay từ lúc cánh cửa mở ra đã nhìn thấy địch nhân của mình.

Hai lão già.

Một lão ăn mặc lòe loẹt, một lão khác bình dị hơn, cả hai ngồi ở vị trí cao nhìn xuống Ambrose đoàn người, ánh mắt cả hai lạnh nhạt, khiến người khác khó đoán được bọn hắn đang nghĩ gì.

Ambrose liếc mắt một cái là nhận ra ngay, cậu trong lòng lẩm bẩm: ‘Hai tên cấp 5.’ Ambrose thật không ngờ chỉ là một phân đà của một môn phái Trung Quốc lại có sự tồn tại của hai chiến lực cấp 5.

Vậy, chỉnh thế lực chiến của cả giới thần bí Trung Quốc Ambrose phải định lượng lại, quốc gia này có lẽ mạnh hơn Anh Quốc nhiều, tất nhiên, chưa tính người của cậu, và tộc Elder bản địa.

Ambrose dừng lại ở trung tâm căn phòng, cậu nhìn hai lão già cấp 5 hỏi thẳng:

“Các ngươi biết trước ta tới!!”

Nhân yêu lão ma cười thánh thót, lão nhìn Ambrose bằng nửa con mắt nói:

“Phải. Ta biết các người sẽ tới, nhưng mà không nghĩ được… Đích thân cậu chủ nhà Karling xuất hiện ha ha...”

“Ngươi nhận ra ta?” Ambrose biết mình rơi vào vòng vây của địch nhân rồi, nhưng cậu không vội vàng một chút nào, nhẹ nhàng hỏi một câu.

Nhân Yêu lắc đầu, ông vỗ tay ‘tách’ một cái. Căn phòng bốn phía đen ngòm bỗng tràn ngập ánh sáng, làm lộ ra gầm một trăm tên địch đang mai phục. Mà đứng ở gần nhất hai lão già, một tên mặt đỏ hét lên:

“Karling. Ngươi khôn hồn thì khai ra Chiến thiếu gia ở đâu và tự sát tạ tội.. Nếu không, chúng ta sẽ cho mi thử cảm giác sống không bằng chết.”

Đám mai phục xung quanh la ó phụ họa, bọn chúng cầm mấy thứ vũ khí kỳ lạ mà ghê rợn, nào là xương người, răng người, răng nanh động vật, mấy thứ nhăn nheo hôi thối, vân vân… Thấy cảnh này, người của Ambrose lập tức tạo đội hình, bao vây bảo vệ cậu chủ vào trong.

Ambrose còn định hỏi tên mặt đỏ kia là ai, ở bên cạnh, Đại hiền giả hộ vệ nói:

“Thưa cậu chủ, hắn là người của Chiến Thiên môn phái tới giám sát chúng ta.”

“Hả. Chiến thiên môn. Không phải Phục Ma giáo...” Ambrose tỏ vẻ kinh ngạc nói.

La Sân thật Ambrose không để ý tới mình, một lần nữa gào lên như cố chứng tỏ sự tồn tại của hắn:

“Karling, đừng làm ngơ. Ngươi đã bị bao vây rồi. Nói cho ngươi minh bạch, việc ngươi tới đây đều được chúng ta dự liệu trước, ngươi nghĩ người Trung Quốc chúng ta ngu lắm hả… haha… Chiến Phá Thiên, Chiến thiếu gia để lại lời nhắn, lũ ngu các ngươi không nhìn ra, bị người ‘lùa’ vào bẫy rồi… ha ha…”

Cười xong một tràng, hắn bắt đầu khoe khoang:

“Phải, ta là người của Chiến Thiên môn, vị bên cạnh ta đây…”

Hắn chỉ vào lão già ăn mặc bình dị “... là Mạc Thái thượng trưởng lão, Hóa thần lão tổ. Còn vị này…”

Hắn tiếp tục chỉ vào lão già ăn mặc lòe loẹt “... là một trong Tứ đại pháp vương Phục Ma giáo, Nhân Yêu lão ma, Hóa thần lão tổ.”

Hai lão già cấp 5 nghe được giới thiệu không tỏ vẻ gì, bọn họ không phải ngẫu nhiên để cho La Sân ra mặt nói nhiều lời nhảm như vậy, cả hai tận dụng thời gian này chủ tâm nghiên cứu đám người Ambrose.

Bọn họ ngay tức khắc tập trung ánh mắt vào Đại hiền giả hộ vệ bên cạnh Ambrose: “Đây là Hóa thần cấp cường giả hộ vệ người thừa kế nhà Karling. Thật không đơn giản.”

Hai lão già nhìn nhau, ra hiểu cho nhau xem có nhìn ra được mạnh yếu của Đại hiền giả hộ vệ hay không? Nhưng cả hai chỉ hơi lắc đầu ý nói: “Nhìn không thấu.”

La Sân vẫn tiếp tục toang toác miệng:

“... Còn nữa, hai chi đội ngũ tách ra từ các ngươi cũng bọ chúng ta dẫn vào bẫy rập, cuối đường hầm chờ bọn chúng là hơn năm mươi Kim đan chân nhân với mười Nguyên Anh đại năng cấp cường giả… ha ha, có lẽ giờ bọn chúng đã tan xương nát thịt rồi.”

Ambrose nhìn bộ mặt như ăn chắc chiến thắng của La Sân mà lắc đầu:

Năm mươi Kim đan chân nhân với mười Nguyên Anh đại năng cấp cường giả, nghe có vẻ oai nhưng khi phân tích ra thì thành mười tên cấp 3 và năm mươi tên cấp 4, mà bên Ambrose cầm đầu là một vị Đại hiền giả cường giả cấp 5, một ngụm thổi của ông ta thôi là đám cấp 3 cấp 4 này tiêu tùng.

Ambrose hứng thú đánh giá thằng hề La Sân đang tiếp tục phun nước bọt, đồng thời cậu cũng đảo mắt nhìn quanh xem chiến lực kẻ địch: Tám mươi tên cấp 3, mười năm tên cấp 4 (tính cả La Sân) và hai chiến lực cấp 5. Nếu bình thường so ra với bên Ambrose thì bên cậu yếu hơn hẳn.

Nhưng, đừng có dùng thang đo, hoặc bất kỳ tiêu chuẩn gì ‘bình thường’ để so sánh người của Ambrose, tất cả bọn họ đều là tinh anh trong tinh anh, thứ không thể dùng con mắt người bình thường để đo lường được.

Thấy La Sân mãi không khua môi múa mép xong, Ambrose nhàm chán quá hơi mất kiên nhẫn chọc chọc lỗ tai khinh người nói:

“Nói xong chưa? Xong thì…”

Ambrose chưa kịp nói hết câu, thì hai lão già cấp 5 đã hành động và nói hộ cậu, cả hai lão già nhìn nhau và nói với tất cả người của Chiến Thiên môn và Phục Ma giáo đang có mặt ở đây:

“Động thủ.”

Hai lão già tung người bay xuống như trong phim võ hiệp, trong đó, Nhân Yêu lão ma xông thẳng tới phía Đại hiền giả hộ vệ, còn Mạc lão nhân thì bay về phía Ambrose, hòng định bắt giặc phải bắt vua trước.

Nhưng mà, Đại hiền giả hộ vệ làm sao để hai lão già này được mong muốn, ông ta hai bàn tay bốc cháy, cả người cũng nhảy lên ném hai quả cầu lửa bay lên phía trước đập vào mặt hai tên địch nhân. Đồng thời, lòng bàn tay ông xuất hiện một thanh trọng kiếm, giơ lên chém xuống định một nhát cắt đôi địch nhân.

Nhân Yêu lão ma ngay từ khi thấy quả cầu lửa đã cảm thấy kinh hoàng rồi, dù còn cách hơn mười mét nhưng cảm giác nóng rực đập vào mặt lão khiến râu ria tóc tai cháy xém, bộ mặt trát đầy phấn của lão bị nứt ra, bong thành từng mảng từng mảng rơi xuống.

Trong lòng Nhân Yêu gầm thét: “Khốn nạn, sao hắn mạnh như vậy, tính sai hết cả rồi.”

Bên Mạc lão nhân cũng không khá hơn được bao nhiêu, bộ râu dài quá hai mươi phân đáng tự hào của lão biến mất, đã thể hai hàng lông mi nuôi mấy trăm năm cũng thành tro.

Lão cảm nhận được sức mạnh của đòn tấn công đang tới, trong người linh lực điên cuồng vận chuyển, tay dơ ra liều mạng ra đòn chống đỡ:

“Chiến pháp thập nhất thức: Thiên lung địa chuyển.”

Không khí chấn động, rồi như đang trong một cái pít - tông bị ép bay thẳng về phía quả cầu lửa.

“Oành oành oành…”

Nhân Yêu không yếu thế lão bàn tay xoay một vòng, miệng gầm lên:

“ Âm dương đại pháp: Âm dương chuyển thiên địa.”

“Xèo xèo xèo…” Quả cầu lửa của Đại hiền giả bị đánh chếch sang bên trái, bay thẳng tới vách tường. mà ở đó vốn tập chúng không ít thành viên Phục Ma giáo. Thế là… Oành… mười mạng hy sinh ngày tức khắc, hai mười kẻ khác bị đánh trọng thương phun máu nằm chết một chỗ.

Nhân Yêu bây giờ mới có thời gian hoảng sợ nói một câu:

“Hắn không phải là Hóa Thần sơ kỳ mà là…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.