“20 000…” Ambrose nhàn nhạt nói.
Pub bên trên sắp ngất tới nơi rồi, hắn ngồi xuống cái ghế của mình vô lực nói:
“Hai … hai mười nghìn đồng vàng, một kỉ lục… còn.. còn có ai ra giá cao hơn không?”
Mấy vị khách nhìn nhau trong lòng đều xuýt xoa cảm thán vị thổ hào Ambrose… không ai trả giá thêm…
“Vậy, vị khách quý trẻ tuổi này, chúc mừng ngài, vị tiểu thư này thuộc về ngài. Đã bán…”
Nói xong, đính thân Pug Mắt xếch tự mình cầm Lucy tới trước mặt Ambrose, tên này cung kính nói:
“Đây là của ngài…”
Ambrose nắm lấy Lucy, đưa tay nâng cằm cô bé lên, giọng đầy thâm ý nói: “Đồ tốt.”
“Mở khóa cho cô bé..>”
“Vâng để tôi…” Pug lấy một cái chìa khóa thò vào mở mở tung mấy sợi dây xích trên người Lucy, rồi hắn nói:
“Thưa ngài, thế còn tiền…”
“Pub của tôi anh cứ phải từ từ… hôm nay tôi cũng không ngờ mình lại phải trả nhiều tiền như vậy để sở hữu cô bé này chứ… tôi cứ nghĩ bằng hôm qua là cùng…”
“Thế thì..>”
“Không phải vội, tôi bây giờ phát tín hiệu để người lấy tiền từ trên tàu xuống, anh không ngại chứ... mà tôi cũng đứng ở đây không chyaj đâu mà sợ.”
“Vâng ngài nói phải…” Pug nịnh nọt nói.
“Helios..” Ambrose gọi.
“Vâng thưa cậu chủ.” Nói xong, Helios Đại hiền giả bắt ra một tia sáng màu đỏ lên bầu trời…
Pug Mắt xếch kinh ngạc nhìn cảnh này… Ambrose thấy vậy mới nói:
“Pug, anh không biết sao, Helios đại quản gia của tôi là một phù thủy đấy…”
“Ha ha… thật vinh hạnh cho tôi được thấy một vị phù thủy…” Pug Mắt xếch khom người cúi chào Helios và nói.
….
Ngay lúc này, ở trên đảo Ferimath và Avra, quân đội Thất đại đảo quốc nhanh chóng tiêu diệt và bắt giữ bọn buôn người, chỉ sau năm phút, hai cột sáng màu đỏ khác bắn lên trên trời, báo hiệu bọn họ đã kiểm soát hai hòn đảo này.
Đây cũng là lúc quân đội trên đảo Doorn hành động, từ các bến tàu, năm còn tàu hải quân xuất hiện giữa không khí… quân đội nhanh chóng nhập càng và phong tỏa toàn bộ cảng biển.
Hoàng gia Ma pháp đoàn bên trong đang dồn dập xuất hiện, tấn công bọ lính buôn người, đứng ở chỗ Ambrose có thể mình thấy vô số ánh sáng đỏ bắn ra… đó là quân đội sử dụng bùa choáng…
Rồi xung quanh Ambrose, từng tiếng hét rầm trời vang lên…
“Xông lên.. bắt toàn bộ bọn buôn người này…”
“Thanh tẩy bọn chúng khỏi Thất đại đảo quốc.. >”
Hơn ba trăm binh lính nhảy tới… kiếm với kiếm va chạm, tiếng người sợ hãi la hét, các nô lệ đang thi nhau kêu cứu… chỉ riêng ở chỗ Ambrose vẫn bình tĩnh, cậu ngồi đó uống trà… trước mặt cậu, Pug giờ trắng bệch vì sợ hãi… hắn định chạy trốn nhưng đã bị Helios tóm lấy, bắt đứng im một chỗ.
Trong khi đó, Lucy lại kinh ngạc nhìn xung quanh, đây là quân đội chính quy, cô nghe không lầm thì bọn họ hô lên Thất đại đảo quốc, là Ambrose dẫn quân tới cứu cô sao?
Lucy trong lòng vui sướng nghĩ, tưởng mình xong đời rồi chứ, cô bèn nhìn tên ‘chủ nhân’ vừa bỏ tiền ra mua cô, giọng đe dọa nói:
“Này… xin hãy thả tôi ra… bạn của tôi đến rồi… nếu không ngài phải trả giá đó…”
Nhưng phản ứng với vẻ mặt ‘đe dọa’ của Lucy là một tiếng cười quen thuộc:
“Ha ha… Lucy.. trông bạn bây giờ thật buồn cười… ha ha…”
Lucy giật mình bừng tỉnh, giọng nói này không phải là Ambrose chứ còn ai… tên này… lại dám trêu cô từ nãy tới giờ, Lucy oan ức hét lên:
“Ambrose là bạn… bạn.. quá lắm…”
Nhìn bộ dáng sắp khóc tới nơi của Lucy, Ambrose mới cố nhịn cười, nhưng thỉnh thoảng vần xì cười mấy hơi, cậu nói:
“Không cần tức, không phải mình chạy từ tận Thất đại đảo xa xôi tới đây để cứu bạn sao?”
“Thật há?” Lucy giờ trong lòng lại xúc động nói.
“Đúng trăm phần trăm.. >” Ambrose giọng nói dối chắc nịch, không thể để cô bé biết cậu chỉ tiện tay cứu cô bé thôi.
….
Rất nhanh, hai tiếng sau, toàn bộ Quần đảo Đơn côi bị dọn dẹp sạch sẽ, tất cả người liên quan tới việc buôn bán nô lệ đều bị bắt… thống kê sơ qua có tất cả ba nghìn tám trăm hai mươi tám người.
Ambrose đã hạ lệnh thả toàn bộ nô lệ ra, tổ chức một bữa ăn ngon cho bọn họ… thêm cả việc chăm sóc sức khỏe nữa, các vị bác sĩ, y tá liên tục làm việc…
Đến tận khi mặt trời gần lặn, mọi việc mới tạm ổn, còn nhiều nô lệ bị bệnh nặng sắp chết, bọn họ cần phải được chăm sóc kĩ hơn ở Thất đại đảo…
Quay trở lại với Ambrose, cậu đang cùng Lucy nói chuyện phiếm, hầu hết chỉ hỏi về cuộc sống hiện thực của Lucy.
Sau đó Lucy làm quen được với Gael hai cô bé mau chóng thân thiết và nói chuyện với nhau, thỉnh thoảng cậu còn thấy hai tên này nhìn nến cậu cười khúc khích như có trò gì vui lắm vậy.
Đúng lúc này, một giọng hét chói tai xuất hiện:
“Lucy… ơn trời em không sao…”
Là Edmund… tên này trông cao lớn hơn trước nhiều… rất ra dáng thanh niên mới lớn… Edmund vội vàng chạy tới xem em gái mình. Ambrose thấy nó suýt khóc…
“May quá… em không sao, nếu không anh làm sao đối mặt với Peter, Susan đây, cả ba mẹ nữa…”
“Em không sao rồi mà, anh Edmund. Anh còn phải cảm ơn Ambrose nữa..” Lucy vui vẻ nói. Trong lòng cố bé cũng thở phào vì anh trai mình vẫn ổn.
“Ahh là Ambrose, cảm ơn cậu…” Edmund nhận ra Ambrose nói. Tên này bước tới ôm Ambrose chào hỏi.
“Không sao, là bạn bè, việc mình phải làm…” Ambrose hào phóng nói.
Lúc này, Datus dẫn quân đội của ông tới, cúi người nói:
“Tâu bệ hạ… chúng thần đã tìm ra quốc vương Caspian… có điều…”
“Caspian… cậu ta có việc gì hả? Ambrose cau mày nói. Bên cạnh cậu, Lucy và Edmund cũng chú ý tới…
“Vâng, mời bệ hạ tự xem thì biết…” Datus chỉ một đoàn người đi phía sau.
Ambrose thấy đoàn người này gồm bốn binh sĩ của cậu, hai người bọn họ đang khiêng một cái cán, trên cán là một người thanh niên. Đó là Caspian.
Chỉ có điều trên mông cậu ta quần áo bê bết đầy máu…
Lucy che miệng hét lên:
“Caspian, anh không sao chứ…”
Caspian đang rên rỉ đau đớn nói:
“Lucy đó à… cả Edmund… nữa … anh không sao chỉ hơi đau thôi… Áaaaa… đau.”
=====
“Chuyện gì đã xảy ra?” Ambrose hỏi Datus.
“Thưa bệ hạ, chúng thần lúc tìm thấy ngài ấy thì đã như vậy rồi, chúng thần quả thực không rõ nguyên nhân tại sao?”