Vạn Giới Pháp Thần

Chương 496: Chương 496: Cha con tương tàn




“Thiếu gia, lão gia không phải muốn như vậy... dù sao đây không phải ở nhà.” Chó săn giọng như kẻ bề tôi trung thành, tận tâm hết mình khuyên nhủ.

Quách Ngọc hừ lạnh:

“Tên chó tây dương kia dám chửi ta là cẩu, thế mà lão già kia lại bắt ta xin lỗi hắn. Khốn nạn. Lão tưởng mình được mấy tên kia kính trọng lắm. Lão và người của mình bị bỏ lại ăn một mình kìa…. Ha ha… nhục mặt chưa...”

Quách thiếu gia bỗng cảm thấy khoái chí khi cha mình bị người khác coi thường, cười ầm ĩ một hồi, tên này sậm mặt lại nói:

“Tiểu Lưu, bữa tiệc buổi này như thế nào, thiệp mời đã gửi đi hết?”

Chó săn tiểu Lưu gật đầu nói:

“Thiếu gia, tôi đã gửi hết rồi, có thư trả lời đáp ứng tham gia bữa tiệc.”

“Ừ. Chuyện này ngươi làm cho tốt. Trở về nhất định có thưởng…” Quách Ngọc thiếu gia giọng thỏa mãn nói.



Quách Ngọc không phải là một nhân vật tầm thường, trái lại khá nổi tiếng trong giới ‘ăn chơi’ Trung Quốc, gia thế bạc tỷ, bố mẹ làm quan to mặt lớn trong chính phủ. Quách thiếu gia là một nhị đại điển hình thời mở cửa hình thành sau cách mạng Trung Hoa.

Tiền, hắn không thiếu, mẹ của hắn, Lâm phu nhân được thừa kế hàng trăm triệu giá trị tài sản đất đai từ ông ngoại của hắn, và giá trị của đống đất đai này đang ngày càng dâng lên theo cấp số nhân theo thời gian.

Quyền, hắn cũng không thiếu, dưới nền tảng tài lực hùng hậu của nhà ngoại, cha của hắn lại là một thành niên ưu tú đi đầu phong trào đổi mới đất nước, cộng thêm sự khôn khéo trong chính trị.

Sau vài chục năm lăn lộn ở giới chính trường, vị Quách tiên sinh kia đang nắm một vị trí quan trọng đứng hàng thứ 2 trong Bộ ngoại giao Trung quốc (cấp Thứ trưởng). Từ một thanh niên nghèo, dưới sự chống lưng của vợ, ai cũng phải công nhận Quách tiên sinh làm rất tốt.

Tất nhiên là trừ Quách Ngọc ra, tên này từ nhỏ đã không ưa cha mình, đơn giản vì Quách tiên sinh rất nghiêm khắc với hắn. Cái uy của người cha đáng lẽ ra phải thành lập, ai ngờ, vị Quách Ngọc thiếu gia lại rất được ông bà ngoại yêu quý.

Có chỗ dựa vững chắc, dần dà, Quách Ngọc chả thèm coi trọng cha ruột mình, thậm chí, hắn còn nghĩ mình nên mạng họ Lâm (họ mẹ) còn hơn mang họ lão cha già nhà quê nghèo hèn kia.

Được rồi, Quách Ngọc lớn lên là như vậy, sau một khoảng thời gian ăn chơi sa đọa, cuối cùng, dưới sự thúc ép của cả cha và mẹ, hắn bắt đầu tham gia vào công việc hòng nối nghiệp cha.

Hắn bây giờ đang được giao một nhiệm vụ khá quan trọng bên lề cuộc gặp giữa đại diện của Anh và Trung Quốc bấy giờ. Chính là thăm dò thái độ của giới thương nhân của Hồng Kông về việc Anh trao trả mảnh lãnh thổ này trả lại Trung Quốc.

Các vị lãnh đạo trung ương không ai mong muốn đến khi cầm lại được Hồng Kông chỉ là một cái xác rỗng, hoặc mang cái của nợ một đám có nguồn lực kinh tế khổng lồ, ngạo mạn không tuân theo chính sách.

Cuộc thăm dò này như là bước đầu tiên để chế định những phương sách đặc biệt dùng cho các vùng lãnh thổ bị Tây hóa như vậy.

Và buổi tiệc tối hôm nay, là một cơ hội để Quách Ngọc tiến hành nhiệm vụ trên, nếu hắn thành công thì hắn sẽ được công to, đủ làm điểm sáng thành tích chói lọi để đi xa hơn trên chính trường.

Tất nhiên, hắn cũng lợi dụng bữa tiệc này để kéo mối làm ăn cho mẹ hắn, cho các bác, các chú bên ngoại nữa.

Nhưng mà đáng tiếc cho hắn…

Tám giờ tối, Quách Ngọc khuôn mặt không thể nào âm trầm hơn, tên này đang đứng ở mép cánh gà sân khấu, đáng lẽ ra giờ này khách khứa phải đến đông đầy đủ rồi chứ. Ai ngờ…

Nhìn hội trường hơn một trăm chỗ ngồi, nay chỉ có lác đác hơn mười người xuất hiện, đã vậy, nhiều người trong số đó chỉ tới ngồi chào hỏi một lúc rồi lại viện lý do này nọ rời đi.

Quách Ngọc hai mặt trợn như muốn lòi ra, âm thanh kìm nén nói gằn từng chữ:

“Chuyện này là như thế nào?”

Chó săn tiểu Lưu mặt như táo bón, ánh mắt sợ hãi không dám nhìn chủ nhân của mình, hắn chần chừ nói:

“Chuyện này… Thiếu gia, ngài phải hiểu cho tôi, tôi đã gửi thiệp mời cho bọn họ rồi…Ah, Ngài chờ chút để tôi gọi điện hỏi thăm xem.”

Quách Ngọc khuôn mặt cố hòa hoãn lại, hắn nhìn chằm chằm tên chó săn lật điện thoại gọi điện.

“Tút… Tút… Tút… Alo.”

“Alo, thư ký Hà ạ. Là tôi, Lưu Tam đây.”

“Vâng. Tôi muốn hỏi ông chủ Lý đã đến tiệc chưa ạ…”

“Dạ. Phải. Ông chủ Lý đi dự tiệc rồi ạ, nhưng tại sao tôi không thấy… À, cô cũng không rõ sao… Vậy cảm ơn cô.”

“Tút… Tút… Tútttt…”

Chó săn tiểu Tam nhìn Quách thiếu gia nói:

“Cậu chủ, ông chủ Lý đúng là đã đi dự tiệc rồi, chắc ông ta gặp sự cố trên đường, để tôi gọi cho người khác.”

Nói rồi, Lưu Tam tiếp tục quay số, lần này tới một vị doanh nhân họ Ngô.

“Tút… Tút… Tút… Alo.”

“A… vâng, tôi là Lưu Tam… À à… Ông chủ Ngô đã đi dự tiệc rồi sao, cả gia đình cùng đi, vâng tôi biết, tôi hiểu, cảm ơn anh.”

Tiểu Lưu cúp máy, trong lòng khó hiểu, rõ ràng hai vị kia đã lên đường, sao giờ này chưa thấy. Tên này len lén nhìn chủ nhân của mình một chút rồi tiếp tục gọi điện thoại.

Cuộc thứ ba gọi tới một vị trùm thương nghiệp họ Mã, ông ta cũng đã rời nhà đi dự tiệc. Cuộc thứ tư thì tới một ông trùm điện ảnh họ Hoàng, ông ta cũng không ở nhà… đến cuộc thứ năm cũng vậy.

Càng gọi thì Lưu Tam càng thấy không ổn, sau lưng chảy đầy mồ hôi, rõ ràng không thể nào cả năm vị ông chủ đều gặp trục trặc tới muộn, trừ phi…

Trong đầu Lưu Tam lóe lên một ý nghĩ, nhưng tên này lập tức nuốt nó vào trong bụng… Tay cần điện thoại định tiếp tục gọi thì…

“Bang…”

“A đau… Thiếu gia…”

“CÂM MIỆNG. Đồ vô dụng, người còn một gọi gì nữa, không đủ mất mặt hả…” Quách Ngọc máu sôi lên não, vung tay hất bay chiếc điện thoại của tên chó săn.

Rồi hắn đơ chân sút một phát khiến Lưu Tam ngã lộn nhào, Quách Ngọc thiếu gia gầm lên:

“Cút… đi tìm hiểu cho ta… Làm sao cho chuyện như vậy… bọn thương nhân Hồng Kông đã đi đâu, đang làm gì, nhanh…”

“Dạ dạ… Thiếu gia bớt giận, tôi đi ngay…”

Lưu Tam một tay che đầu, một tay che mông chạy ra khỏi hội trưởng. Các vị khách khác cũng chú ý tới nơi này xì xà xì xào bàn tán.

Cả đám mặt không biểu hiện nhưng trong lòng cười rên, bọn họ sống đủ lâu để nhìn thấu cái bộ mặt giả vờ giả vịt của thằng nhóc chưa lớn Quách Ngọc từ đầu rồi. Chỉ tiếc là bọn họ thực lực không đủ mạnh để từ chối thằng lỏi kia, đã vậy việc kinh doanh lại phụ thuộc khá lớn vào Trung Hoa đại lục.

Giờ thấy cái tên vốn vênh váo lại ăn thiệt thòi ai lại không vui cho được.

Bỗng.

Cả đám đang cười thầm hả hê liền thu liễm lại, bọn họ con mắt hướng tới cánh cửa, nơi một đoàn người khác đang bước vào. Nhận ra ngay, một người trong đám đứng ra cười hì hì, lịch sự nói:

“Chào ngài, Quách Chủ nhiệm. Thật không ngờ tối nay lại thấy mặt ngài.”

Tên này nói rất vui, đối diện với vị họ Quách này hắn không dám lơ là như vị ‘tiểu Quách tử’ kia.

“Phải đó. Quách thiếu gia nói ngài tôi nay nghỉ ngơi trong phòng không xuống, nếu biết ngài tới thì tôi đã chuẩn bị một bình Mao Đài gia truyền sáu chục năm để chúng vui rồi.” Một tên khác phụ họa.

Nhưng có vẻ hơi quá khiến đám thường nhân khác trong nhóm còn lại liếc hắn khinh bỉ không thôi. Mấy tên thương nhân này cũng đi tới chào hỏi, đám này là thương nhân chuyên xuất nhập khẩu hàng hóa, mua đi, bán lại từ Hồng Kông vào Trung Quốc đại lục, rồi ăn chênh lệch giá.

Nghe cách làm ăn này có vẻ không được có chất xám cho lắm, nhưng lợi nhuận vô cùng kếch xù. Rất nhiều hàng xa xỉ, giá trị lớn, hàng bị nước ngoài cấm vận Trung Quốc đều qua đường dây của bọn chúng. Khối bánh ngọt này có giá trị lên tới hàng chục tỷ nhân dân tệ một năm.

Mr. Quách khéo léo đáp lại, không dám coi khinh bất kỳ ai. Ông uyển chuyển nói:

“Vốn tôi nên ở trong phòng, nhưng ở đây…” Hắn nói rồi dừng lại, tỏ vẻ ‘các ngươi hiểu tình hình rồi đó’.

“Nhưng, bữa tiệc vẫn phải bắt đầu, các vị xin cứ tự nhiên. Tôi xin phép…”

Mr. Quách hơi nghiêng người chào đám thương nhân, rồi rảo bước bước về phía con trai mình. Lúc này, trên mặt ông ta làm gì có vẻ vui cười, thay vào đó là sự tức giận không hề nhẹ.

Đám thương nhân phái sau đánh mắt đầy ẩn ý với nhau, bọn họ cầm rượu chìa ra cạn ly, rồi cùng nhau xem kịch. Trong lòng cũng rất tò mò chuyện hôm nay là như thế nào.

Mr. Quác tới trước mặt con trái, gầm nhẹ qua hai hàm răng:

“Quách Ngọc, ngươi là tổ chức tiệc kiểu này hả? Việc này mà hỏng thì…”

Quách thiếu gia vốn đang tức, vị quát không kìm nén nổi hét lên, cả hội trường nghe rõ mồn một:

“Ông câm mồm đi. Tôi biết phải làm thế nào…”

“Ngươi...” Mr. Quách bị cắt lời, ngón tay run run chỉ vào mặt con trai mình, cục tức nghẹn họng không nói ra được câu nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.