Vạn Giới Pháp Thần

Chương 93: Chương 93: Chào hỏi




Cả hai bước ra khỏi lâu đài, họ đi thêm ba trăm trăm mét nữa mới tới cổng, bên ngoài, một lớn một nhỏ bóng người đang chờ sẵn.

Ambrose niệm một câu thần trú đơn giản để mở cửa. Cậu cười trang nhã nói:

“Chào mừng hai vị tới Lâu đài Karling.”

Một bà phù thủy cao lêu nghêu, tóc đen mướt, mặc áo dài màu xanh ngọc bích đứng sẵn ngay cửa. Bà có một gương mặt nghiêm nghị nói:

“Xin làm phiền, tôi là Giáo sư McGonagall. Baemyn, ông ấy đã gửi thư cho cô cậu rồi chứ.”

“Xin chào Giáo sư, cháu rất hân hạnh gặp ngài. Cháu là Ambrose Karling, còn đây là Fayola Smith, chúng cháu đã nhận được thư của bác Baemyn. Mời giáo sư vào nhà.” Ambrose giới thiệu.

Fayola cúi đầu chào vị giáo sư này. Max đứng một bên bà phù thủy cũng chào hỏi vị cậu chủ của mình, cả Fayola nữa.

Chào hỏi xong, cả bốn người đi vào trong phòng khách, Ambrose đã chuẩn bị sẵn bốn tách trà thơm ngát, nghe Baemyn nói đây là trà cung đình từ một quốc gia Châu á ven biển.

Nhấc mấy ngụm trà, Fayola mở lời:

“Không ngờ hôm nay lại là hôm nay đích thân phó hiệu trưởng Hogwarts, bên phía gia đình Max, giáo sư đã sắp xếp xong rồi chứ ạ?”

“Đúng vậy, ta đã thuyết phục được bọ họ, may là họ đối với gia đình Karling rất tôn kính nên việc này mới suôn sẻ tới vậy.”

Xem ra giáo sư McGonagall đã nói thân phận phù thủy của Ambrose, Baemyn và Fayola, nên Oliver mới nhanh tiếp thu như vậy.

“Ta xem cậu Max có vẻ biết khá nhiều điều về ma pháp giới, có phải là mấy cô cậu nói cho cậu ta biết.” Giáo sư McGonagall giọng nghiêm khắc nói.

“Ha ha… Chỉ một phần thôi ạ, Bác Baemyn muốn đào tạo người nối nghiệp nên Max mới được huấn luyện sơ sơ.”

“Baemyn, không ngờ ông ta lại nghĩ xa tới vậy.” Giáo sư cảm thán.

Giáo sư McGonagall cùng ba đứa trẻ nói chuyện phiếm, những câu hỏi của bà vô cùng sắc bén, bà ta như muốn moi mọi bí mật của Ambrose ra vậy

Mãi một tiếng đồng hồ sau đấy, vị giáo sư này mới tha cho Ambrose, bà nói:

“Sắp muộn rồi, chúng ta nên đi tới hẻm Xéo thôi. Cậu Karling, mời cậu dẫn đường…”

“Vâng, xin giáo sư đi theo cháu.”

Bốn người đi xuyên qua một vách tường, rồi đi tới trước mặt cái lò sưởi.

Giáo sư McGonagall nhìn Max nói:

“Cậu Swans, cậu có biết sử dụng bột Floo không?”

“Thưa giáo sư, cháu biết.”

“Tốt vậy tôi sẽ đi trước, tôi chờ ba cô cậu ở hẻm Xéo.”

Giáo sư McGonagall nói xong tay cầm một nắm bột Floo ném vào trong lò sưởi, bà ta nói một từ rồi đi vào bên trong: “Hẻm Xéo…”

Thấy bà giáo sư biến mất, ba đứa trẻ nhìn nhau rồi lần lượt bước vào trong lò sưởi, trong nháy mắt, chúng đã xuất hiện bên trong một cửa hàng đầy sách là sách. Đây là tiệm sách Phú Quý và Cơ Hàn.

Ba đứa đang ngơ ngác nhìn xung quanh thì giọng nói của Giáo sư McGonagall kéo chúng bừng tỉnh:

“Nhanh lên, mấy đứa ta không có nhiều thời gian đâu.”

Ambrose nhìn lại, cậu ta thấy giáo sư đang đứng trước quầy thanh toán, bên cạnh bà là ba chồng sách vở, đó là tất cả sách giáo khoa năm nhất của bọn chúng.

Ambrose cầm đầu bước tới, cậu moi tiền ra trả, tổng cộng là 12 Galleon 8 sickle. Làm xong, cả ba đứa theo chân bà giáo sư ra khỏi cửa tiệm.

Sau đó rất nhanh, giáo sư McGonagall dẫn ba người đi dạo một vòng quanh hẻm xéo, nói là một cái hẻm vì chỉ có một con đường duy nhất, hai bên đường đều san sát là cửa hàng. Hôm nay, hẻm xéo không đông lắm, chắc là vì lũ học sinh vừa nhận được thư, chúng không đi ngay mà còn hẹn nhau cùng mua đồ cho năm học mới.

Cuối cùng, cả ba đứa cũng tới Tiệm đũa phép của Ollivander, dẫn ba Ambrose ba người đến trước cửa, giáo sư McGonagall nói:

“Bây giờ, ta còn có việc khác, ông Smith đang trên đường đến đây, các trò vào trong chọn đũa phép trước, ta sẽ nhờ ngài Ollivander coi chừng mấy đứa.

“Vâng, chúng cháu hiểu.” Cả ba đồng thanh như một.

Bọn chúng muốn sở hữu chiếc đũa phép của riêng mình từ lâu rồi. Tuy Ambrose và Fayola đều có một chiếc đũa phép lậu, nhưng nó hình như không nhận hai người làm chủ, khi thi triển bùa phép gặp một số trở ngại nhất định.

Biết vậy, Ambrose cũng đòi Baemyn dẫn mình đi mua đũa phép khác, nhưng ông không đồng ý, Baemyn giải thích là:

“Chỉ khi nào có giấy báo nhập học Hogwarts thì mới có thể mua được đũa phép.”

Đây chắc cũng là cách quản lý vũ khí của giới phù thủy, chỉ khi phù thủy đủ tuổi thì mới được sở hữu đũa phép. Và cái tờ giấy nhập học chính là giấy phép sở hữu vũ khí.

Tiệm Ollivander là một tiệm bán đũa phép tốt tuy nó nhỏ hẹp, tồi tàn và đầy bụi bẩn. Trên cánh cửa ở ngoài tiệm có một dòng chữ quảng cáo bằng vàng đã bị tróc ra:

“Nhà sản xuất đũa uy tín từ năm 382 trước Công nguyên“.

Từ Hẻm Xéo nhìn vào cửa sổ bám đầy bụi chỉ thấy một cây đũa phép đặt trên chiếc gối màu tím bạc màu. Bên trong tiệm có hàng ngàn cái hộp nhỏ và được chất gọn gàng từ sàn nhà lên tới trần.

Khi bốn người cháu bước vô trong tiệm thì nghe có tiếng chuông leng keng vang lên đâu đó ở bên dưới. Chỗ này thật là chật chội, nhưng trống trơn, ngoại trừ một chiếc ghế đu đưa duy nhất đề cho khách ngồi chờ.

Giáo sư McGonagall thấy vậy tai móc ra một cây đũa phép vung lên một cái. Lập tức thêm hai cái ghế khác xuất hiện, thế là đủ ba cái ghế cho ba đứa.

Max con chưa trải đời, hai mắt lấp lánh nhìn bà giáo sư nói:

“Thật hay, làm thế nào được vậy giáo sư?”

Bà giáo sư hài lòng nói:

“Đây chỉ là trò vặt thôi, cậu cũng có thể làm được nếu học tốt môn biến hình, cậu Swans.”

“Vâng, cháu sẽ cố gắng.”

Đúng lúc này một giọng dịu dàng vang lên:

“Làm tốt lắm giáo sư McGonagall…”

Một ông lão trong hơn tám mươi tuổi xuất hiện, ông ta mặc một cái áo chùng cũ kỹ sờn màu và cũng dính đầy bùi như cái cửa hàng của ổng.

“Xin chào ngài Ollivander, tôi dẫn ba tân sinh tới đây mua đũa phép.”

Nói rồi bà ta giới thiệu tên từng đứa cho ông lão, Ollivander ậm ừ tỏ vẻ đã biết.

“Bây giờ tôi có việc phải đi trước, nhờ ngài trông chừng chúng giúp tôi cho tới khi người giám hộ của chúng đến.”

“Ta hiểu rồi, giáo sư có thể yên tâm. Smith đang đến hả?”

“Đúng vậy, ông ta sắp tới rồi.”

Nói xong, Giáo sư McGonagall đi ra khỏi tiệm rồi biến mất ngay sau cánh cửa, đó là phép độn thổ.

Sau khi bà giáo sư đi mất, Ambrose mới tò mò hỏi:

“Ông Ollivander, ông quen bác Smith ạ?”

“Phải phải, ta nhớ tất cả những cây đũa phép ta bán và chủ nhân nữa chúng nữa, Baemyn anh ta nhập học cũng là khi bằng tuổi mấy đứa.”

Ambrose nghe vậy cau mày, không phải bằng tuổi chẳng lẽ hơn tuổi. Xem ra ông lão này có vẻ hơi lẫn rồi.

“Ta biết cháu đang nghĩ gì đó, chàng trai.” Ollivander nói một câu khiến cho Ambrose giật bắn mình.

“Ta tưởng như chỉ mới ngày hôm qua khi ta gặp chính cha cháu trong tiệm này, mua đũa phép đầu tiên của mình. Để coi, cây đũa đó bằng gỗ cây óc chó, dài ba tấc hai, thanh nhã mềm dẻo. Một cây đũa đẹp thích hợp cho việc luyện bùa. Còn mẹ cháu nữa…”

Ollivander đang say sưa nói thì dùng lại, mười giây sau ông mới lại thốt lên:

“Ah... hình như mẹ cháu không mua đũa ở cửa hàng này.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.