Nhưng bây giờ thì khác, hoặc là nó tự hy sinh mình để thắng, hoặc là quân hoàng hậu của đối phương sẽ chiếu hết cờ…
Ngay từ đầu, màn thử thách này không phải là để kiểm tra xem người chơi có cờ nghệ cao siêu hay không, mà là xem người chơi sẽ quyết định thế nào.. Thật là thâm ý.
Ron sau vài phút chần chừ rồi cắn răng quyết định, nó bước tới trước, và bà Hoàng hậu vồ ngay nó.
Bà đập lên đầu thằng bé một cú tóe lửa bằng cánh tay đá khiến Ron lăn đùng xuống sàn. Không dừng lại, quân hoàng hậu phe trắng lôi Ron qua một bên. Trông nhóc này như thể đã bị đo ván rồi.
Lúc này, Potter run rẩy bước về bên trái ba bước nói:
“Chiếu hết. (Checkmate)
Ông vua phe trắng giở vương miện khỏi đầu và quăng xuống dưới chân Harry. Bọn trẻ đã thắng. Những quân cờ dạt ra và cúi chào, mở lối đi trống đến cánh cửa trước mặt chúng.
“Chúng ta cứ bỏ mặc cậu ta ở đó hả?” Potter quay đầu lại nói.
“Không còn cách nào… ta phải đi trước.” Hermione nói.
Potter vừa đi vừa hỏi:
“Hermione, bồ nghĩ xem, tiếp theo chúng ta phải đối mặt với cái gì nữa đây??”
“Tụi mình đã vượt qua được thử thách của giáo sư môn thảo dược Sprout rồi, đó là Tấm lưới quỷ Sa tăng; cái chìa khóa bay chắc là bị thầy Flitwich phù phép, ông ấy luôn tự hào mình niệm chú bay rất giỏi.”
Hermione nhớ tới lần anh Ambrose kể về ông giáo sư yêu tinh nói tiếp:
“Giáo sư McGonagall hẳn đã biến những quân cờ thành người sống; vậy chỉ còn lại môn phòng chống nghệ thuật hắc ám của giáo sư Quirrell, và thầy Snape….”
Cô bé phải tạm dừng, vì bọn chúng đã tới một cánh cửa khác.
Hai người nhìn nhau và cùng mở nó ra, bên trong là một hang động rất rộng… kèm theo một mùi thúi hoắc, tanh mùi máu xộc vào mũi, khiến cả hai đứa cùng kéo áo lên bịt mũi.
Nhìn sang, chúng thấy trước đụng độ, đang nằm thẳng cẳng trên sàn trước mặt chúng, đầu u một cục to rướm máu.
Lạ ở chỗ con quỷ khổng lồ này đang nằm úp người xuống đất trong tư thế mông chổng cao trông rất kì lạ. Dưới hông của nó còn có một chất lỏng nhầy nhầy máu xám đục như nước dãi con chó ba đầu Fluffy ở phía trên.
Còn có một vệt dài như có một thứ gì đó chui ra trừ dưới người con quái vật bò ra.
Thật kì lạ… nhưng hai thằng nhóc không dừng lại tìm hiểu mà chạy tiếp.
Cả hai co giò chạy vội ra khỏi căn phòng, cái mùi kinh tởm này không ai có thể chịu được một giây hay nửa giây nào khác.
Đến khi bọn chúng vừa biến mất thì trong phòng vang lên tiếng cười khoái trí cực điểm. Là Ambrose đang cười… nó nói với Fayola:
“Thấy chưa, mình đã bảo thành công mà lại… ha ha… không biết bây giờ lão Quirell bộ dạng như thế nào nhỉ… khà khà…”
Fayola khinh thường đốp lại:
“Thôi đi, rời khỏi chỗ này… thật bẩn mắt.”
Ambrose vẫn chưa nín được cười, nói:
“Được.. được chúng ta đi tiếp… phía sau sẽ rất thú vị cho coi.”
….
Cánh cửa tiếp theo lật mở, hai người tiến vào một căn phòng đầy khói mù mịt, đi sâu thêm một tý nữa thì bất ngờ xuất hiện trước mặt chúng là một bàn hóa học với bảy cái ống nghiệm thủy tinh.
Mỗi ống đều đụng một loại chất lỏng với bảy màu khác nhau, Potter nhận ra ngay khó chịu nói:
“Đây là trò của lão Snape rồi… không sai vào đâu được.”
Như cảm nhận được cái thái độ không được tích cực lắm của Potter, bỗng một ngọn lửa lập tức bùng lên ngay sau lưng chúng, bít lối ra vào.
Đó không phải là lửa bình thường mà có thể dập bằng bùa Aguamenti (ND - Bùa rót nước) đâu nhé... nó màu tím.
Cùng lúc đó, trên lối đi đến cánh cửa đối diện lại bùng lên ngọn lửa đen. Hai cánh cửa đều bị lửa chặn, Hermione hai người bị mắc kẹt rồi.
“Nhìn kìa!” Hermione thốt lên.
Potter quay đầu lại, nó thấy một dòng chữ viết bằng ánh sáng hiện lên trước mặt hai đứa, giọng nhẩm đọc:
“Trước mặt nguy hiểm, sau lưng an toàn,
Mi sẽ tìm được, hai chai hữu ích
Một chai uống vào, giúp mi tiếng tới
Một chai uống vào, mi sẽ quay lui
Hai trong số bảy, là rượu tầm ma
Trà trộn trong đó, ba chai độc dược.
Hãy chọn một chai, uống vào giải nguy,
Trừ khi mi muốn kẹt hoài ở đây.
Để giúp mi trọn, có bốn gợi ý:
Một là độc dược, dù giấu kỹ càng
Dễ dàng tìm được, bên trái rượu tầm ma;
Hai là hai chai đứng ở hai đầu
Khác nhau và không giúp mi tiếng tới;
Ba, như mi thấy, kích thước khác nhau
Tí hon, khổng lồ, không chứa cái chết
Bốn là hai chai thứ hai mỗi đầu
Nếm thì giống nhau, nhìn thì thấy khác.”
…
Đứng bên cạnh thư thái như đang coi phim truyền hình, đột nhiên Fayola hỏi:
“Ambrose, thế nào… có thể giải được bài này không.”
Dẫu tưởng nhân vật chính của chúng ta phải vò đầu bức tai mấy phút mới trả lời được chứ, ai ngờ, tên này lập tức chỉ vào cái lọ nhỏ nhất gần bên trái ngoài cùng nói:
“Đó là cái lọ để đi xuyên qua đám lửa màu đen.”
“Ồ… sao nhanh vậy.”
“Không có gì, vì chỉ có cái lọ đấy là có dấu hiệu bị người uống qua, nên chắc chắn lão Quirell đã dùng để tới căn phòng tiếp theo.”
“Thế còn chai để đi qua ngọn lửa màu tím?” Fayola tiếp tục truy vấn, xem ra cô bé còn hơi giận Ambrose sau căn phòng vừa rồi.
Lần này khó rồi, Ambrose đang định suy luận thì trước mặt họ, Hermione đã hành động.
“Thông minh lắm! Cái này không phải pháp thuật – đây chỉ là thử tài suy luận thôi: một câu đố! Nhiều phù thủy vĩ đại không có một tí đầu óc lý luận nào, vì vậy họ có thể bị kẹt ở đây mãi mãi.”
“Chúng ta cũng sẽ vậy thôi!” Harry Potter không thể nghĩ ra lời giải, bi quan nói.
“Không đâu. Mọi thứ chúng ta cần đều có trong tờ giấy này rồi. Bảy chai nhé: Ba chai độc dược, hai chai rượu, một chai giúp mình an toàn vượt qua lửa đen, một chai để vượt qua lửa tím.”
Hermione tự lẩm bẩm một mình, đọc đi đọc lại tờ giấy nhiều lần. Rồi cô bé đi lên đi xuống dọc mấy cái chai, chỉ vào chúng lẩm nhẩm một mình. Cuối cùng cô bé vỗ tay:
“Biết rồi. Chai nhỏ nhất giúp chúng mình băng qua lửa đen, đi tới chỗ Hòn đá.”
Harry nhìn vào bên trong cái chai tý hon. Nó nói:
“Chỉ còn một ngụm nhỏ mà thôi, không đủ cho cả hai đứa mình đâu.”
Cả hai nhìn nhau, Harry ánh mắt kiên quyết hỏi tiếp:
“Chai nào giúp chúng ta vượt qua lửa tím để quay lại?”
Cô bé chỉ vào cái lọ ngoài cùng bên phải nói:
“Đây là thuốc giúp chúng ta vượt qua lửa tím để quay lại.”
Potter nghe vậy giọng chắc nịch nói:
“Bạn uống chai đó. Đừng cãi, nghe đây: bạn hãy trở lại cứu Ron. Lấy chổi thần trong phòng chìa khoá bay để bay nhanh ra khỏi miệng bẫy, qua mặt con Fluffy – đi thẳng đến chuồng cú và phái con Hedwig đến kêu cứu thầy Dumbledore. Tụi mình cần thầy giúp.”
“Nhưng Harry… nếu Kẻ mà ai cũng biết là ai đấy ở bên cạnh ổng thì làm sao?” Hermione lo lắng nói.
Potter chỉ vào vết sẹo hình tia chớp trên đầu nói:
“Thì… Đành trông vào hên xui thôi! Tôi đã may mắn một lần rồi, thấy không?”
Hermione định nói điều gì, thì bên tai cô bé đã nghe thấy giọng của Ambrose:
“Hermione, nghe lời cậu ta, trở lại mang thằng Ron tới bệnh xá, và không cần tìm ông hiểu trưởng đâu…”
“Tại sao ạ.” Cô bé buộc miệng nói.
Potter nghe thấy quay lại hỏi:
“Có chuyện gì với bồ vậy, Hermione?”
“Không… mình sẽ tìm người tới giúp, cậu phải cẩn thật đó Harry.”
Cô bé nói xong nhìn thằng nhóc nhà Potter uống lốt chỗ thuốc còn lại trong cái lọ đã vơi một nửa kia, rồi thằng bé đi qua đám lửa biến mất.
Lúc này, cô với nghe thấy Ambrose nói:
“Không cần lo, co bọn anh ở đây rồi, hơn nữa ông hiệu trưởng cũng đã đến.”
“Thế ạ… vậy thì chuyện còn lại nhờ anh chị.” Hermione giọng khá hơn nói.
“Em đã làm tốt lắm rồi, sau khi đem Ron tới bệnh xá, em có thể ngủ một giấc, vì nhóc Potter không trở lại ngay được đâu…” Ambrose vừa nói vừa vỗ vay cô em gái.
“Vâng…”