Bên ngoài tiệm sách Flemmingtun, ở một góc phố đông đúc người người qua lại, lấp trong đống đó có một tên mặc áo đen, mặc kệ người xung quanh chỉ chỏ, hắn vẫn chăm chú nhìn qua ống nhòm theo dõi mọi hành động trong tiệm.
Hắn còn nhớ rõ lời ông chủ nói: Một kẻ theo dõi chuyên nghiệp dù bại lộ với toàn dân thiên hạ nhưng không thể để người mình theo dõi mình biết…
Hắn đang áp dụng đúng như những gì ông chủ đáng mến nói.
Bỗng nhiên, bên cạnh hắn vang lên hai tiếng “Ahhnn tinh”, thì ra là cái điện thoại kêu, hắn giật mình nghĩ.
“Alo. Là ông chủ ạ!!”
“Không tao thì còn ai. Bọn chúng đang ở đâu rồi? Mà sao mày không báo cáo với tao.” Một giọng nói trầm trầm vang lên bên kia đầu dây.
“Dạ, em quên mất… Người đàn ông và hai đứa bé vào một tiệm sách rồi ạ, thư ông chủ.”
“Một tiệm sách?”
“Vâng, bọn họ ở trong đấy hơn mười phút rồi.”
“Làm tốt lắm, cứ tiếp tục theo dõi, có chuyện gì phải báo cáo ngay lập tức. Hiểu không?”
“Dạ dạ, em biết rồi.” Tên áo đen vừa nghe điện thoại vừa cúi người liên tục như thể ông chủ của hắn ở ngay trước mặt.
“À tao quên mất, địa chỉ tiệm sách ở đâu?”
“Vâng, nó ở số XXX, phố NNN, khu SSS…”
Bên kia đầu dây, ba người đàn ông đang ngồi trong một văn phòng sang trọng, từ bên ngoài cửa sổ, ta có thể thấy toàn cảnh thành phố San Francisco.
“Thế nào rồi?” Một người cộc lốc hỏi.
Một người khác có vóc người to béo cười hì hì nói:
“Đúng như điều tra, hàng năm thằng nhóc đều tới thành phố này, nó đang ở trong tiệm sách.”
“Tên quản gia và con nhóc phù thủy cũng ở đấy?” Một giọng nói khác vang lên.
Nếu bất kì sinh viên Oxford nào ở đây sẽ nhận ra ngay đây là giọng nói của giáo sư Joseph Priestley nổi tiếng.
“Ừ, bọn chúng cũng ở đấy…” Tên béo tiếp tục cười hì hì trả lời.
“Theo kế hoạch mà làm, mà Ronlad, ông không thể thôi cái bộ cười hì hì được hả?” Giọng nói cộc lốc lại vang lên.
“Hì hì… thói quen mấy trăm năm rồi, tôi sẽ gọi điện thoại để tên quản gia rời khỏi tiệm sách, thời gian chỉ có một tiếng đồng hồ thôi, tên này rất cẩn thận.”
Không phải ba người bọn chúng không muốn tập kích tiêu diệt tên quản gia Baemyn, (vì ông thường ở bên ngoài xử lý công việc một mình), mà bởi tên quản gia này vô cùng thận trọng, hắn ít khi ra mặt, thường thường chỉ cử người đại diện, muốn hẹn được hắn quá khó khăn.
Hơn nữa tên quản gia mạnh không kém ba người bọn họ, nếu không cẩn thận thì dễ dàng bức dây động rừng.
Giáo sư Joseph Priestley nhìn hai tên đồng bọn, ông chính xác nói là mới gia nhập bọn mà thôi, tên béo ú kia trông da mặt hồng phơi phới thế nhưng hắn đã bảy trăm tuổi có hơn.
Còn tên cộc lốc kia là cầm đầu của nhóm, số tuổi thật của hắn hơn một nghìn tuổi, thật là một đám lão quái vật, riêng ông mới hơn ba trăm rưỡi một tý.
Ông giáo sư bình tĩnh nói:
“Tôi sẽ vào trong tiệm sách này trước, hai người nhanh chóng triển khai hành động.”
“Ừ, cẩn thận đừng lòi chân ngựa ra nhá.” Tên béo cười hì hì nói.
=====
Quay trở lại tiệm sách với Ambrose và Fayola hai đứa trẻ, trên tay cầm một cuốn sách ngả màu cũ rích, Fayola nói:
“Đây là cuốn sách bạn nói hả…?”
“Đúng vậy, bạn thử mở nó ra xem xem…”
Fayola cũng cảnh thấy khá hứng thú với nó, cô biết Ambrose từ lúc từ Narnia trở lại thế giới thực năm lần bảy lượt chạy tới Mỹ vì một cuốn sách.
Mấy lần đầu cậu bé cũng rủ cô đi cùng, nhưng vì mải tu luyện hồi phục lại tu vi nên cô từ chối, còn năm ngoái thì cả hai đứa bận rộn với mấy việc ở Hogwarts nên không sang đây được.
Cô bé mở trang đầu tiên ra, đúng như Ambrose nói, nó viết bằng một thứ ngôn ngữ mà cô hoàn toàn không biết.
Lật sang trang thứ hai.. trang thứ ba… tới trang thứ mười. Fayola tuy không đọc được gì, nhưng đầu cô bé bắt đầu thấy hơi ong ong rồi. Cuốn sách như một cái động không đáy hút mất tinh thần của cô.
“Bạn cảm nhận được rồi hả?” Ngồi bên cạnh, Ambrose thấy cô bé cau mày, cậu nói.
“Ừ… cuốn sách này quả thật có vấn đề.”
“Bây giờ bạn thư ngồi vận chuyển phép minh tưởng đi, có thu hoạch bất ngờ đấy?” Ambrose cười thần thần bí bí nói.
Fayola để cuốn sách sang một bên rồi làm theo lời cậu bé, mười phút sau, cô bé mở mắt, kinh ngạc nói:
“Mình thấy tinh thần thỏa mái hơn nhiều, lượng ma lực cũng nhích lên một ít, khả năng khống chế ma lực cũng tốt hơn…”
Thật khó tin, chỉ mất chưa tới một phút lật sách (mà cũng không hiểu nó viết gì trong đó) là cô bé tăng cường tu vi ma pháp sư… Cuốn sách bí ẩn quả là một vật phẩm phụ trợ xuất sắc, Fayola nghĩ.
“Đúng thế, nhưng nó không tốt như cậu tưởng đâu? Dues lần trước đã nói, Cuốn sách bí ẩn này như một loại thuốc kích thích, nếu bạn lạm dụng nó quá nhiều sẽ gây tổn thương vĩnh viễn cho tinh thần.”
Fayola gật đầu tỏ ra đã biết, nhưng sau đó cô bé lại nói:
“Mình lại thấy hứng thú với ông lão chủ tiệm hơn?”
“Là sao?”
Ambrose không hiểu hỏi, trong mấy lần tiếp xúc cậu cung hơi cảm thấy cái gì đó, nhưng nhìn qua nhìn lại vẫn thấy ông lão chủ tiệm là một người bình thường.
“Ông ta cho mình cảm giác đã gặp ở đâu đó rồi? Mình có kể cho bạn vị khách mà bà giáo sư McGonagall muốn tiếp đón và bỏ mặc không tới cứu cậu đấy …”
“Tuy hai người này khuôn mặt không giống nhau cho lắm nhưng linh cảm của mình cho rằng hai người là một.” Fayola sốt sắng nói.
“Ồ, theo cậu kể thì ông hiệu trưởng Dumbledore rất kính trọng vị khách kia, xem ra thân phận thật sự của ông lão chủ tiệm không đơn giản…” Ambrose xoa cằm nói. Cậu đồng ý với quan điểm của Fayola.
“Và lại khi mình nhắc tới tên của cậu, ông ta phản ứng cho thấy ông ta thật sự biết cậu.” Fayola đưa ra bằng chứng thứ hai nói.
Cậu cũng cảm thấy vậy nên mới không trắng trợn cướp cuốn sách, ai có thể biết được ông ta có phải một lão quái vật phù thủy về hưu không? Với lại, cậu cũng không nghĩ tới việc cướp đồ của một ông lão.
=====
Cùng lúc này, tiếng chuông cửa lại vang lên, bốn vị khách khác bước vào trong tiệm. Đây là một gia đình bốn người: ba mẹ cùng hai đứa con, một trai và một gái.
Ngay khi vừa mới đặt chân trong tiệm, người đàn kinh ngạc hô to và tiến tới bên cạnh Baemyn bắt tay:
“Ôi lạy chúa, thật không ngờ tôi lại thấy ngài ở đây ngài Smith!!!”
Baemyn ngẩng đầu lên nhìn người đang nhiệt tình bắt tay ông, ông nhận ra ngay tên này, Baemyn nở nụ cười lịch sự nói:
“Chào anh, anh Newman và chị nữa chị Newman.”
“Rất vui được gặp ngài….” Bà Newman cũng nói.
“Không biết hai người sao lại có mặt ở đây?” Baemyn mời bốn người ngồi xuống bàn rồi nói.
“A… chúng tôi cách đây hai con phố, hôm nay tôi dẫn hai đứa nhỏ đi chơi, tiện thể rẽ vào tiệm này mua mấy cuốn sách…”
“Đúng vậy, chúng tôi là khách quen ở đây…”
Vợ chồng Newman lần lượt trả lời.
“Đúng rồi, tôi quên giới thiệu, đây là Sophie và Josh, con gái và con trai chúng tôi.” Bà Newman ôm vai hai đứa trẻ bên cạnh mình nói.
“Một cặp sinh đôi… hẳn hai người mệt mỏi với chúng lắm…” Baemyn cười thân thiện với hai đứa nhỏ.
“Đúng vậy, lúc chúng còn nằm ngửa, chúng tôi phải bỏ hết công việc, chỉ có ở nhaowr chăm hai tên nhóc này…” Bà Newman thở dài nói
Sau đó, hai đứa bé lần lượt giới thiệu mình và chào ông quản gia. Hai bên tiếp tục khách sáo một hồi.
Bỗng nhiên, bà Newman nói:
“Không biết ngài muốn mua sách gì, chúng tôi có thể tư vấn…”
Trước mặt bà là một khách hàng lớn, bà biết Baemyn là đại diện cho một đế chế đồ cổ và đồ trang sức lớn nhất châu u, vợ chồng bà đã có rất nhiều lần hợp tác với Baemyn nên cũng coi là thân quen.
Và lại, rất nhiều cuộc khảo cổ của hai người được Baemyn tài trợ, có thể nói Baemyn là gián tiếp ông chủ của họ.
“Cảm ơn chị, nhưng tôi không tới mua sách, tôi đi theo cậu chủ và con gái mình.”
“Ồ.. cậu chủ Karling đang ở đây…” Ông Newman mở to mắt nói, nếu Baemyn chỉ là ông chủ gián tiếp của hai người thì Ambrose Karling chính là ông chủ của họ trăm phần trăm. Ông đá mắt với vợ mình như muốn ra hiệu điều gì đó.