Vạn Giới Pháp Thần

Chương 126: Chương 126: Corvus




Quay trở lại với chuyến đi đêm của Ambrose và Takagi, may cho cả hai đứa là chúng không gặp bất kỳ ai. Bọn trẻ vội vã leo xuống cầu thang đến tầng thứ thứ nhất rồi nhón gót đi tới bên một cánh cửa.

“Làm thế nào chúng ta mở cửa lâu đài được…” Takagi sốt ruột nói. Cô bé quên mất là cửa lâu đài luôn bị khóa khi trời tối.

“Ai bảo chúng ta phải mở cửa chính, mình biết một con đường bí mật, đi theo mình.” Ambrose thầm thì trả lời.

Cũng thật là trùng hợp khi cậu lục lọi thư viện trong hầm nhà Karling ở Gringotts đầu năm học để tìm kiếm tung tích vị tổ tiên nhà Karling một nghìn năm trước, cậu đã ngoài ý muốn phát hiện một tài liệu ghi chép về một con đường bí mật từ bên trong lâu đài ra ngoài sân trường ở Hogwarts.

Đó là của một vị tổ tiên đã dành nửa đời mình để khám phá lâu đài Hogwarts kiêm hiệu trưởng thứ mười một của trường.

Ngoài ra, ông ta còn để lại cho Ambrose ba lối đi bí mật ra khỏi trường, hơn mười lối đi tắt trong trường. Nhờ thế mà giờ cậu và Takagi có dịp sử dụng một trong các lối đi này.

Hai người đi xuống phía dưới tầng hầm, ở đó có một bức tranh về ông lão đang ngồi gãi mông cho một con khỉ đầu chó. Cậu đứng trước bức tranh nói:

“Sesame si apre…” (ND - Vừng ơi mở ra.)

Bức tranh nghe vậy đáp lại: “Perfavore invita…” (ND - Xin mời vào)

Sau đó bức tranh tự mình rẽ ra một lối đi, Ambrose nói với Takagi:

“Chúng ta đi thôi, đường này dẫn tới mặt phía đông của tòa lâu đài, từ đó ta đi bộ tới tháp Cú gần nhất.”

Cậu chưa từng thử lối bí mật này, vì nó ở vị trí có khá nhiều học sinh qua lại, trong lòng Ambrose thầm cầu nguyện nó không bị bịt hay bị làm sao đó không thể thông ra ngoài lâu đài được...

Nhưng may mắn đứng đúng chỗ, vị tổ tiên kia đã ghi chép chuẩn. Hai đứa trẻ lần mò trong đường hầm khoảng ba phút, rồi bọn chúng mở một cái cửa đẩy rồi ra ngoài.

Không khí bên ngoài thật thỏa mái và trong lành, nó xua tan đi cơn buồn ngủ ngay lập tức, sau đó Ambrose kéo tay Takagi chậm rãi đi về hướng tháp Cú.

Thêm hai mươi phút chui lủi trong đám cây cối, cuối cùng Ambrose và Takagi đến nơi, từ xa, hai đứa nhìn thấy bên ngoài tháp có một vị huynh trưởng đang đi lại, Ambrose nhận ra đó là anh huynh trưởng nhà Hufflepuff.

“Chúng ta phải vòng qua anh ta, đi về bên kia…”

Hai đứa cúi mình thấp nhất có thể, chúng bò qua đám cây bụi, vòng ra phía sau ngọn tháp, tới khi chạm vào mặt sau ngọn tháp chúng mới đứng dậy.

“Bạn thấy cái cửa sổ trên kia không?” Ambrose chỉ vào một ô cửa sổ cách mặt đất hai mét nói.

“Đã thấy.” Takagi ngẩng đầu lên nói.

Nói xong cậu bé lôi trong túi ra một cục tròn tròn, dài dài nói:

“Đây là cái thang mini, bây giờ tớ sẽ khiến nó biến hình rồi chúng ta trèo lên trên..”

Ambrose đặt ngay ngắn và chắc chắn cái thang xuống chân tường rồi cậu vận chuyển ma lực truyền vào trong cái thang, sau đó nó tự động kéo dài, kéo dài cho đến khi chạm tới bệ cửa sổ.

“Chúng ta trèo lên thôi, cậu đi trước đi…” Ambrose nói

“OK”

Rồi hai đứa lần lượt leo lên, cho tới tận khi chui lọt vào trong ngọn tháp chúng mới thở phào. Takagi lên trước đã quan sát xung quanh nói:

“Bên trong không có ai canh gác?”

“Ừm, ta lên trên đỉnh, đừng quên trong mật mã có ghi: ở nơi cao nhất…” Ambrose gật đầu nói.

Hai đứa khi bước chân lên cầu thang còn nhẹ nhàng hơn trước, chúng không muốn bị phát hiện chỉ bởi những tiếng cọt kẹt của cầu thang quá hạn sử dụng trong ngọn tháp Cú này.

Ngay khi chúng lên tới tầng cao nhất, Ambrose nói: “Chúng ta phân công ra, cậu tìm bên trái, còn mình tìm bên phải…”

Như đã bàn bạc trước, bọn chúng phải tìm dấu hiệu của con quạ hay huy hiệu nhà Ravenclaw. Việc này khá khó trong điều kiện ánh sáng vô cùng yếu ớt này.

Mọi thứ khá lộn xộn bởi vì sự việc buổi sáng, mấy mẩu gạch vụn, gỗ vụn văng khắp nơi, Ambrose và Takagi phải gạt chúng sang một bên để tìm kiếm.

Hai đứa hì hục suốt nửa tiếng mà không tìm thấy cái gì hữu ích. Chúng quyết định ngồi lại bàn bạc với nhau. Ambrose nói:

“Chúng ta không thể cứ tìm theo kiểu mò mẫm vô định như thế này được… Ta phải dùng não để nghĩ đi...”

“Đúng vậy, đầu tiên là cái huy hiệu, một cái huy hiệu có thể được khắc ở đâu trong tháp Cú..” Takagi nói.

“Thường là chỉ trên tường hoặc trên gỗ, ít khi để dưới nền vì dễ bị mòn đi qua thời gian…” Ambrose suy đoán nói.

“Vậy chúng ta tìm một loạt vách tường và mặt gỗ xem…”

Quyết định, hai đứa tiếp tục tìm kiếm, nhưng chúng không thấy hình dáng cái huy hiệu nào.

Hai đứa lại họp lần hai.

“Con quạ, nếu là nó thì quạ cũng làm tổ nhỉ?” Ambrose đột nhiên trong đầu xuất hiện hình ảnh một cái tổ quạ, cậu nêu ý kiến.

“Đúng rồi… A.. ta thử tìm tất cả các tổ cú trên này xem…” Takagi như bắt được đầu mối nói.

“Khoan đã, nếu vậy thì tổ cú và tổ quạ khác nhau ở chỗ nào?”

Nói tới chỗ này, cả hai đứa đều bừng tỉnh, chúng đều nhìn ra phái một ô cửa nhỏ, trên đấy có một cái tổ bằng cành cây khô.

Tổ quạ thì được dan bằng các cành cây khô, còn tổ cú thỉ thường là các hốc cây hoặc cái hốc gì đó. Như trong tháp cú, chỉ có mỗi một cái tổ kia là giống tổ quạ.

Ambrose và Takagi vội vàng đi tới xem cái tổ quạ, nó trông có vẻ không thật tự nhiên cho lắm, nếu nhìn kĩ ta có thể thấy bên dưới hơi lõm xuống, tạo thành một địa hình thích hợp để xây tổ.

“Bên này còn một cái khác giống hệt, nếu vậy có tất cả hai cái…” Ambrose cũng chỉ về một hướng khác nói.

“Nơi cao nhất không phải là nơi bạn gần nhất” Cậu bé lẩm bẩm lại một câu trong Mật mã Ravenclaw…

“Chúng ta đang ở chỗ cao nhất của ngọn tháp đúng không? Như vậy nếu xét từ đây, nơi cao nhất và xa nhất chúng ta thấy là cái trần nhà.”

Nói xong cậu ngước nhìn lên phía trên.

Cậu không nghĩ rằng ‘nơi cao nhất’ trong câu trên là chỉ trên mái nhà, vì ngay câu dưới đã nói rằng đó là nơi mà ‘kẻ săn mồi luôn ở đó’ - tức là con cú đấy, vì thế chỉ có tầng cao nhất này mới có cú ở, không con chim cú nào ở trên mái cả.

Bên trên cao nhất có một cái lỗ nhỏ có vẻ là lỗ thông gió, xung quanh cũng mấy cái lỗ nhỏ khác, cậu có thể thấy ánh sao lấp lánh trên bầu trời qua mấy cái lỗ đấy.

“Khoan đã, ngôi sao!!!” Ambrose thốt lên nói.

“Takagi, bạn nhìn trên trần xem mấy cái lỗ đấy, trông nó giống cái gì không…?”

“Để mình xem… trông nó quen quen thật… phải rồi đó là chòm sao Corvus (Chòm sao Ô Nha - con quạ)...”

Mấy cái lỗ trên trần nhà và trên bức tường đối diện hai người hợp thành một tấm bản đồ chòm sao Corvus. Thế là cả hình con quạ ở ngay trên đầu và trước mặt hai người mà không hay biết…

“Ambrose, bạn xem chòm con quạ này không giống lắm trong sách giáo khoa, có vẻ nó bị hơi lệch…”

“Là do người làm cố ý, bạn xem cái đầu quạ nhìn về hướng nào…”

Đúng vậy, con quạ này lại chúi đầu xuống nhìn về hướng một cái cửa sổ khác trong tầng, Ambrose và fay vui mừng chạy thật ra đó.

Qua ô cửa sổ, chúng nhìn thấy khu rừng Cấm…

“Nếu mình đoán không sai thì, kho báu Ravenclaw là ở trong rừng Cấm…” Ambrose ánh mắt nhìn xa xăm hăm hở nói.

“Mình cũng nghĩ vậy, nhưng khu rừng quá rộng… chúng ta không thể lần mò trong đó được, sẽ mất hàng tháng trời…” Takagi đồng tình nói.

Đúng lúc này, một tiếng ho nhẹ vang lên, nhưng nó lại khiến hai đứa giật bắn mình như thể bị quát một cái rất to vào tai.

Thôi chết, bọn chúng từ khi tìm thấy cái hốc tổ quạ quên không đi nhẹ nói khẽ, vừa nãy còn chạy một mạch tới cái cửa sổ. Chỉ cần không phải người điếc là có thể nghe thấy những tiếng động này.

“Hai trò làm gì ở đây...” Một giọng nói nghiêm khắc vang lên.

Trong tích tắc, Ambrose nghĩ vì minh mà nhà Ravenclaw bị trừ một trăm điểm, đã như vậy bao nhiêu công sức xây dựng hình ảnh một học sinh chăm ngoan, học giỏi, đáng ngưỡng mộ hoàn toàn bị công tôi. Nhưng khi cậu thấy người phía sau lưng chúng, không hiểu sao lòng cậu nhẹ đi nhiều.

Ambrose và Takagi quay đầu lại nói:

“Chúc một buổi tối tốt lành, giáo sư Paines, ngài chưa đi ngủ ạ!!!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.