Vạn Giới Pháp Thần

Chương 207: Chương 207: Đảo Doorn và tên thiếu gia có mắt không tròng




Chiều ngày hôm sau, Ambrose cùng Helios và hai mươi thành viên của Hoàng gia Ma pháp đoàn rời con thuyền Regiis Luxaeterna tới đảo Doorn.

Theo kế hoạch, trong khi chờ đợi quân đội của cậu thắt chặt vòng vây, Ambrose sẽ ngụy trang thành một quý tộc rất trẻ của Archenland tới tham gia ngày hội nô lệ tại đây.

Vừa bước xuống bên tàu, đã có một tên thanh niên trẻ tuổi dáng vóc nhỏ thó, nhanh nhẹn bước tới Ambrose bọn người nói chuyện:

“Kính chào quan khách đáng kính, kẻ hèn này là Cazdes, có thể coi là hướng dẫn viên trên đảo, ngài là lần đầu tiên tới đây phải không ạ?”

“Ngươi đúng là tinh mắt, ta chính là lần đầu tới… làm sao ngươi biết được?” Ambrose giọng thú vị hỏi.

“Vâng, ngài trông trẻ như vậy, với lại ngài rất lạ mặt nên tôi nhận ra ngay…” Cazdes cười hì hì nói.

Trong lòng hắn cuồng nhiệt… một thằng nhóc quý tộc mới lớn, bọn này luôn là dê béo, ra tay rất hào phóng, chỉ cần khéo một tí thôi là hắn kiếm được gấp mười lần bình thường.

“Tốt, ngươi trước mang chúng ta tới khách sạn tốt nhất trên đảo, tiền không là vấn đề gì. Helios đại quản gia.”

Helios Đại hiền giả đóng vai quản gia nghe Ambrose bảo, tay ông cần một đồng tiền vàng ném vào người Cazdes, tên này sướng tới nhảy cẫng lên tóm lấy đồng tiền như một con chó nhảy lên đớp đồ ăn chủ ném cho vậy.

“Mời các vị đi theo tôi…”

Đi trước dẫn đường, Cazdes bắt đầu giới thiệu về một số nơi giải trí, ăn chơi, phè phỡn trên hòn đảo.

Càng đi sâu vào trong, người càng đông, dòng người tấp nập, trong đó nhiều nhất là bọn nô lệ đang hộ tống chủ nhân của mình đi dạo.

Ambrose giờ mới biết, bến cảng của cậu vừa qua là bên cảng ít người nhất, nếu là bến phía nam thì còn đông hơn lúc này nữa.

Cuối cùng bọn họ tới một tòa nhà khá đồ sộ, nó là một quán rượu kiêm khách sạn luôn, Cazdes cúi người nói:

“Đây là Quán Rumble, quán rượu lớn nhất ở đảo Doorn…”

….

“Ngươi đi gọi ông chủ ra đây.” Vừa bước vào trong quán, Ambrose không khách sáo nói.

“Vâng, để kẻ hèn này đi.”

Mười giây sau, Cazdes trở lại, tên này mang theo một người đàn ông trung niên, dáng vẻ ục ịch nhưng cao lớn… Đây là ông chủ, hắn giọng nịnh nọt nói:

“Vị quý tộc trẻ này, không biết ngài gọi tôi có chuyện gì?”

Ambrose không trả lời, mà nhìn ngắm xung quanh, Helios bên cạnh nói:

“Cậu chủ nhà chúng tôi muốn một khu nhà độc lập, ngài thích nghỉ ngơi ở yên tĩnh..>”

“Vâng, các ngài thật may mắn, quán trọ chúng tôi còn đúng một khu nhà như vậy, bồi bàn đâu… dẫn các vị khách tới khu nhà phía nam.”

Một tên bồi bàn khuôn mặt trắng như con gái tiến tới, giọng của tên này không được ‘Thẳng’ cho lắm:

“Mời các vị…”

Ambrose nghe thế quay đầu lại, đập vào mặt cậu là một tên thanh niên da như chát phấn, hai mắt liếc liếc nhìn mấy vị hộ vệ cơ bắp cuồn cuộn của cậu như thể họ là món ngon vậy, đã thế thân người tên này còn uốn éo người không yên.

Ambrose nổi hết cả da gà da vịt lên khắp người, cậu biết ở phía nam, một số thiếu nam muốn làm lễ trưởng thành phải ‘phục vụ’ mấy người đàn ông trung niên - theo họ nói là đàn ông đích thực.

Trong giới quý tộc chuyện này cũng rất phổ biến… không ngờ, Ambrose lại có thể thấy tận mắt một người như vậy.

Trong đầu Ambrose lóe lên một ý nghĩ: Hay cậu để mấy tên hộ vệ ‘hy sinh’ nhan sắc để tìm hiểu thông tin nhỉ. Đúng lúc này, một giọng nói khiến cực kì đáng ghét vang lên:

“Ông chủ đâu, lại đây, bản thiếu gia ta có việc.”

Một tên ăn mặc lòe lẹt, người gầy còm, da dẻ trắng bệch như thiếu nắng, Ambrose liếc mắt là nhìn ra tên này cách ăn mặc theo kiểu Calormen truyền thống.

Ông chủ quán rượu lại dùng cái giọng nịnh hót nói:

“Vị khách tôn kính này, không biết ngày có chuyện gì?”

“Nhanh chuẩn bị cho ta một khu nhà tốt nhất, đêm nay ta muốn cuồng hoan…” Tên thiếu gia ánh mắt hau háu nhìn phía sau hắn.

Tên này đi cùng mười người hộ vệ, mà mười tên này lại vây quanh ba đứa bé trai khoảng mười ba mười bốn tuổi, đứa nào cũng da dẻ trắng sáng, khuôn mặt không xấu, con mắt màu nâu đặc trưng của người Ancherland.

Ambrose thấy vậy đột nhiên nghĩ, quán trọ này không lẽ là nơi tập chung một lũ đồng tính luyến ái, ánh mắt lạnh lùng nhìn tên dẫn đường Cazdes.

Cazdes cũng hiểu chuyện, hắn khuôn mặt khó xử nói:

“Đây là quán trọ tốt nhất rồi ạ thưa ngài, mấy quán trọ khác thì không còn phòng nữa nên chúng ta phải ở đây ạ!!!”

“Vì vậy ngươi dám đưa ta tới nơi này, mi không muốn sống nữa hả?” Ambrose giọng đe dọa nói.

“Không không… tôi cũng không biết làm thế nào? Ngày mai là lễ hội bắt đầu rồi, các quán trọ khác đều được đặt trước hết rồi, chỉ có quán này còn phòng thôi ạ…”

Không cần nghe nữa Ambrose cũng đoán được, tên Cazdes trước mặt cậu có thể là người của quán trọ này.

Hắn dẫn Ambrose bọn người tới đây vừa được tiền típ của cậu, vừa ăn hoa hồng của nhà trọ, với lại các quán trọ khác quả thật bị đặt hết phòng, chỉ có quán này là cố ý giữ phòng đợt đến lượt khách cuối cùng để hét giá cao đây.

Đang nghĩ xem muốn chuyển đi khỏi nơi này không thì cái giọng xấc xược đáng ghét kia lại vang lên:

“Êh thằng nhóc, mày có phải vừa thuê khu nhà phia nam không, khôn hồn thì xéo đi không thì tao…”

Đang nói, tên thiếu gia này lại nhìn thấy tên bồi bàn, ánh mắt sáng lên nói:

“Chủ quán, ngươi ngươi có tên bồi bàn ‘ngon’ thế này mà không nói với ta, ngươi khinh bản thiếu gia không có tiền hả.”

Tên chủ quán cười giả tạo ứng phó, vốn hắn muốn để tên bồi bàn tiếp nhóm Ambrose bọn người, vì nghe thằng Cazdes nói bọn họ là khách hàng lớn.

Ai trong đảo này không biết ông trong tay có một tên bồi bàn rất ‘được khách’, nhưng giờ phải xử lý thế nào… cả hai bên có vẻ ông đều không đắc tội được.

Ambrose chưa kịp hiểu gì thì tên thiếu gia kia lại gào lên:

“Thằng nhóc, ngươi còn không mang tên bồi bàn lại đây, mày chẳng lẽ muốn tao cho mày ‘tẩy lễ’... hì hì… nhìn mày không kém tí nào…”

Mới đầu, Ambrose không thèm chấp, cậu không hạ đẳng tới lỗi vì một thằng ‘không thẳng’ mà cãi nhau với bọn biến thái như tên thiếu gia kia. Nhưng tên này lại dám nói chuyện với Ambrose như vậy:

‘Tẩy lễ’... Chưa bao giờ… từ lúc sinh ra tới này, chưa bao giờ Ambrose lại bị xúc phạm như vậy, tuy chỉ là lời nói, nhưng lại khiến cậu thấy kinh tởm không thể tưởng nổi, Ambrose thực sự tức giận.

Bên cạnh cậu, bọn người hộ vệ vốn nhịn từ nãy tới giờ, chỉ vì vị vua thần thánh không ra lệnh, nhưng giờ không nhịn nổi nữa rồi, thằng lỏi này dám nói như vậy với vua bọn họ… nó phải bị trả giá, cả đất nước của nó nữa...

“Mất dạy…”

“Quân hỗn láo… mày có biết mày đang nói chuyện với ai không..>”

“Đúng là bọn tối cổ, hành xử theo kiểu người cấp thấp…”



Tên thiếu gia kia không sợ, hắn nhơn nhơn nói:

“Thế nào, không phải tao nói sai, chẳng lẽ cậu chủ bọn ngươi chưa từng ***. Ối trời ơi, chúng bay biết không, lúc mười tuổi tao đã chơi cả bọn hầu gái rồi, năm mười hai tuổi, thằng nhóc chăn dắt ngựa của tao bị tao phá ***... ha ha..>”

“Câm mồm…” Ambrose hét lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.