Vạn Giới Pháp Thần

Chương 248: Chương 248: Đối thủ mới




Đúng như cậu đoán, vụ nổ vừa rồi của Helios, không chỉ phá hủy một phần ba công trình trên mặt đất, còn lấp mất đường đi xuống khu vực ấp trứng. Vì vậy, bọn côn trùng này mới quyết định để tạm ở một khoang gần cái ống thông khí mà Ambrose đang đứng.

Chờ thêm năm phút nữa, Ambrose thấy số lượng quái vật không những không giảm mà lại tăng lên, xem ra cậu phải xông qua rồi.

Từ chỗ của cậu tới đầu ống thông khí bên kia khoảng cách là mười mét, nên làm thế nào bây giờ… Ambrose thầm tính toán. Rồi một ý tưởng lóe lên.

Ambrose nhẹ nhàng lấy trong túi ra một cái hộp nhỏ nhỏ, nó giống hệt cái hộp mà Helios vừa dùng chỉ khác cái tên trên mặt hộp.

Đây là phiên bản thu gọn của trái Blazze, gọi là Blazze - Lite 3. Chuyên dùng để bộc phá các mục tiêu có kích thước trung bình tới nhỏ.

Do ma lực của Ambrose rất có hạn, cậu chỉ dám sử dụng loại 3, loại ít dùng ma lực nhất. Sau đó, Ambrose giống như Helios điều khiển quả bom ma thuật này gắn lên trần hành lang.

Ambrose lại lôi ra thêm bốn viên tương tự nữa, và đặt chúng khắp trong hàng. Tuy sức công phá nhỏ hơn nhưng bù lại số lượng.

Việc đặt bom cũng không phải là đặt lung tung, Ambrose phải quan sát rất kĩ lớp địa chất trong hang, cộng thêm cấu trúc kiến trúc của cái tổ mà phán đoán đặt đâu cho đúng, để có lực phá hoại lớn nhất. Tất cả đều cần tri thức cả.

“Tốt rồi… giờ cho chúng mày biết.”

Ambrose chạy lùi lại mười mét, ngay khi vào vị trí, Ambrose kích nổ ngòi nổ, cả cái tổ lại rung lên một lần nữa, có điều nếu so với lần trước chả khác nào so muỗi với voi.

Nhưng chỉ cần có thế, cả cái hành lang chính ngoài kia hoàn toàn sụp đổ, một đống đất đá lấp đầy hai đầu hang, ngăn cách hoàn toàn Ambrose với phần còn lại của cái tổ.

Tốt lắm, giờ Ambrose chỉ cần xử lý mấy con quái vật sót lại, rồi mau chóng rời hỏi đây qua cái lỗ thông khí phía Nam.

Cậu tin rằng lũ côn trùng thợ đang sắp ập tới sửa chữa, di dời đống đồ nát kia. Thời gian đó rất nhanh thôi.

Bằng một cú lao mình chớp mắt, Ambrose vung kiếm chém bay đầu một con quái vật côn trùng đang đứng lơ ngơ chưa hiểu gì cả.

Sau đó, cậu nhún người lao về phía trước, tay phải vung kiếm chém liên tiếp về phía năm con quái vật gần đó.

Cho đến khi cả năm con này ngã xuống, thì con còn lại mới phát hiện ra có kẻ địch, nhưng có vẻ đã muộn rồi, Ambrose đã kịp hạ một nửa trong bọn chúng.

Một nửa còn lại thì rất nhanh cũng nằm trên đất mất đầu.

Xử lý xong xuôi, cậu lập tức chạy một mạch về phái cái lỗ thông hơi đối diện, vừa rồi, Ambrose đã nghe thấy tiếng đất đá bị cào đi. Không ngờ bọn quái vật nhanh tay tới vậy.

Cậu phải chạy thoát trước khi chúng thông đường và đuổi theo.

Con đường lỗ thông khí phía bắc này không được bằng phẳng cho lắm, đất đá khắp nơi. Điều này khiến vận tốc của Ambrose không nhanh được, cậu không muốn ngã dập mặt chỉ vì mấy viên sỏi.

Đã thế, con đường này rất dài, phải dài gấp đôi hướng ngược lại, Ambrose mất tới tận hai mươi năm phút mới ra khỏi.

Phía sau cậu, mấy tiếng rít gào chói tai quen thuộc của bọ quái vật rất gần rồi, cậu phải chạy nhanh hơn nữa, mong rằng bên ngoài kia không quân đội bao vậy.

“Đây rồi, bọn khốn khiếp… ta sẽ cho bọn mày ăn đá tiếp.”

Nhảy ra khỏi cái lỗ thông khí, Ambrose thuận tay ném thêm hai qua bom ma thuật vào bên trong, không dừng lại, cậu nhanh chạy tiếp…

Phía sau, một tiếng nổ bùm lại vàng lên, lần này hang cũng sập, và bọn quái vật cũng bị nhốt ở bên trong, dành cho Ambrose một khoảng thời gian khá lớn.

….

Phía trước cậu giờ không phải bãi đá nữa, mà là một khu rừng đen ngòm với những cái cây hình thù kì lạ, trụi lá, cộng thêm mấy cái rễ cây khổng lồ nổi lên bò khắp nơi trên mặt đất.

Những cành cây cong veo đan vào nhau tạo thành một lớp thảm khổng lồ, đã vậy nó lại không theo bất kì quy luật nào. Khiến cho cánh rừng trở lên vô cùng khó đi lại.

Ambrose buộc phải chạy lên phía trên mấy ngọn cây để chạy. Tuy không thể giống mấy tay ninja trong phim được, nhưng tốc độ của cậu cũng không thấp.

Nhìn Ambrose leo trèo lại khiến người ta nghĩ tới mấy tay nghệ sĩ Parkour chuyên nghiệp hơn.

Nhảy, đu mình, lăn tròn, cui cúi, bật cao, tiếp đất… đủ loại tư thế được vận dụng. Đây là kết quả của chuyến tập quân sự một năm của Ambrose do quá nhàm chán khi ở Thất đại đảo.



Trong một lần vươn tay lấy đà bật người qua một cành cây, thì đột nhiên chân của Ambrose vướng vào một thứ gì đó… khiến cậu ngã lộn cổ xuống phía trước… không lẽ trong rừng cây này có thứ gì.

Ambrose cảnh giác mình xung quanh.

Đúng như Ambrose nghĩ… trước mặt Ambrose, một cái cây khổng lồ đang di chuyển… một khuôn mặt đầy máu đang dữ tợn cười ở giữa thân cây.

“Không lẽ đây là những cái cây sau khi bị Cái ác truyền nhiễm.”

Nhớ lại mấy cái mộc tinh hiền lành tốt bụng hát hay ở Narnia, Ambrose thầm cảm thán bọn cây trước mặt mới xấu xí làm sao…

“Xèo…”

Một cái rễ cây to như cánh tay người trưởng thành lao lên khỏi mặt đấu, nó định xuyên thủng cả người Ambrose.

Cậu buộc phải nhảy sang bên trái tránh né… vừa mới tiếp đất, lại có thêm hai cái rễ cây khác vươn ra trói chặt lấy chân Ambrose… cậu bị bắt cứng.

“Không được, ở đây là sân nhà của nó… mình quả không có cách nào chiến thắng được.”

Vung tay chém đứt hai cái rễ cây dưới chân, Ambrose nhảy lên một cành cây khô khác. Ở chỗ này thì cậu khó bị đánh nén hơn.

Điều này chưa chắc đã đúng, ngay sau đó, một tiếng gầm rú vang lên, là bọn quái vật mình người đầu côn trùng.

“Chết tiệt, bọn chúng đuổi kịp rồi.”

Ambrose tay phải rút ra cây đũa phép, cậu chĩa thằng vào mặt cái cây quái vật bói:

“Reducto.” (ND - Bùa hủy diệt)

Uỳnh một tiếng, cả cái cây bị phép thuật của Ambrose chấn động ngã xuống mặt đất, khuôn mặt của nó vỡ toác, các mảnh gỗ vụn rơi vãi khắp nơi.

Ambrose vòng tay lại dơ đũa phép về bọn côn trùng nói:

“Stupefy.” (ND - Bùa choáng)

Tia sáng đỏ bay thẳng vào đầu con côn trùng, có điều, nó chỉ hơi chậm lại chứ không ngất đi. Đen đủi thay, ở Narnia, mấy bùa chú phù thủy hay dùng bình thường ở thế giới thực không có tác dụng lắm.

Nói chung, nếu dùng nó để đối phó với người thì khá ổn, nhưng với bọn phi nhân loạt như lũ quái vật trước mặt cậu thì còn yếu rất nhiều.

Đã vậy thì chơi cách khác, Ambrose nháy mắt nghĩ, cậu tiếp tục phát trú:

“Incarcerous.”(ND - Bùa trói cổ)

“Incarcerous.”

Từ không chung xuất hiện hai sợi dây, bọn chúng như sống lại tự động cột chặt vào cổ họng hai con quái vật...

Có điều bọn quái vật vẫn đứng nhơ ra, lao tới định công kích Ambrose.

Không được, bùa này không hiệu quả, Ambrose nghĩ rồi lại bắn ra một bùa chú khác:

“Brachiabindo.” (ND - Bùa trói)

Lần này, chân và tay của con quái vật trúng bùa bị dính chặt vào nhau, khiến hắn đang bay trên không ngã nằm ngửa xuống mặt đất…

Vừa tiếp đất, hắn ta đã bị một cái rễ cây xuyên thủng ngực, rồi cãi rễ cậy nhanh chóng cuộn tròn nhốt con quái vật thành một con nhộng bằng cây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.