Vạn Giới Pháp Thần

Chương 322: Chương 322: Hậu quả




Ambrose nhìn thật sâu vào mắt cô bé tóc xù trước mặt, trong lòng thì không ngừng tính toán. Hermione là đối tượng Ambrose chú trọng bồi dưỡng nhất trong Hogwarts hiện tại.

Nên cùng với việc hơi thiên vị với cô bé, Ambrose cũng yêu cầu rất nghiêm khắc từ những biểu hiện nhỏ nhất của Hermione.

Với việc cô bé muốn nhờ Ambrose và Fayola giải quyết vấn đề về quả trứng rồng kia, hiển nhiên là Ambrose rất không hài lòng.

Nếu xét từ nguyên nhân, là do lão Hagrid làm sai luật trước, sau đó bọn trẻ lại ùa theo. Việc này sẽ được giải quyết rất đơn giả nếu Người giữ khóa Hagrid nộp quả trứng cho ông hiệu trưởng Dumbledore, Ambrose tin với tầm ảnh hưởng của ông ta có thể nhẹ nhàng giải quyết phiền phức nhỏ này.

Đằng này, Hermione lại để mình bị cuốn vào một phiền phức không cần thiết, đã thế còn để cho nhóc nhà Malfoy biết, không lẽ bọn chúng không nghĩ tới nhóc này chỉ cần gửi một lá thư cho cha của nó, Lucius Malfoy là sẽ có người vào tù.

Công thêm việc cô bé quá quan tâm tới mấy người không liên quan tới mình lắm. Ambrose biết đây là một phẩm chất đáng quý của Hermione, nhưng muốn làm gì cũng phải biết mình là ai, mình đang ở đâu… mình có vị thế nào chứ.

Ở đây, trong bốn người không ai có quyền lực ảnh hưởng tới pháp luật (hoặc quan chức Bộ pháp thuật thi hành pháp luật cả), lão Hagrid nói khó nghe là một học sinh bị đuổi học, một tên thất học, được ông hiệu trưởng ‘nhặt’ về làm bảo vệ, nếu không thì chết đói ở đâu đó rồi.

Ron thì trong một gia đình nghèo kiết sát, với lại, dù biết thì ba mẹ nó cũng không giúp nó, Ambrose nghe cặp sinh đôi nói, mẹ của chúng rất nghiêm khắc.

Còn Harry Potter, nghe thì là người nổi tiếng thật, nhưng chỉ là một nhóc mồ côi, không chỗ dựa phe phái gì cả.

Về Hermione thì không cần nói, một phù thủy gốc Muggle. Là đủ biết địa vị của cô bé trong giới phù thủy ra sao rồi.

Làm một điều mà không tự lượng sức mình gọi là ngu ngốc, đến giờ không phải bọn nhóc bị thằng Malfoy lắm chuôi dao rồi không.

Ambrose chậm rãi trả lời cô bé:

“Không em không làm sai gì cả. Nhưng anh hỏi em, em rõ ràng có thể báo cáo chuyện này với giáo sư Dumbledore, nếu vậy mọi chuyện đã được giải quyết tốt… không phức tạp như bây giờ?”.

Bị Ambrose hỏi thế, Hermione giật mình lùi lại, trong đầu cô bé suy nghĩ rất nhanh rồi ngập ngừng nói:

“Bọn em… nghĩ… để cho bác Hagrid chăm nó một chút… dù sao nó mới nở, hơn nữa bác ấy…”

“Dừng lại… Việc này vốn là rắc rối của ông ta, sao em lại dây vào làm gì?”

“Bác ấy là người quen của em, hơn nữa Harry và Ron hai bọn họ nhất trí…” Hermione luống cuống trả lời, áp lực của anh Ambrose tạo lên trên người cô rất lớn.

“Vậy trước khi em tham gia vào, em có nghĩ mình có thể giải quyết được vấn đề này không?”

Hermione nghe tới đây chết lặng một lúc mới nói:

“Kh… không… em nghĩ anh chị có thể giúp em…”

“Tại sao em lại nghĩ như vậy? Có phải vì anh chị quan tâm tới em nên em thích nhờ gì thì nhờ phải không? Giống như việc lão Hagrid nhờ em, nên em thỏa mái đồng ý.” Ambrose nhấn mạnh từng chữ nói.

“Em… em không…”

“Nghĩ lại đi Hermione, em còn nhớ buổi tối năm tháng trước, khi em nhờ anh chị giúp em dàn xếp vụ thằng nhóc Potter với nhóc Malfoy, Hôm đó, anh chị đã phải vi phạm nội quy nhà trường để giúp em, chỉ vì thằng nhóc Potter đó.”

Ngừng một lúc, Ambrose nói tiếp:

“Giờ, vì một người giữ khóa trong trường, người mà em không thân cho lắm, ông ta chỉ quen tên nhóc Potter kia, mà em muốn anh chị vị pháp luật phù thủy hả?”

“Em nghĩ xem, từ cái khoảng cách vi phạm nội quy trường này tới cái vi phạm pháp luật có gần nhau không…”

Lần này Hermione bị Ambrose dọa cho hoảng rồi, cô nhận ra mình ngây thơ tới nhường nào, đây là thế giới phù thủy, một nơi vô cùng lạ lẫm với cô, nếu chỉ không may phạm luật, là bọn họ sẵn sàng bẻ đũa phép của một phù thủy xuất thân muggle như cô.

Hermione còn vô tình liên lụy chuyện này tới anh Ambrose và chị Fayola nữa… nhưng còn Harry, Ron và bác Hagrid thì làm sao bây giờ…

Trong lòng cô bé đang vô cùng mâu thuẫn… giống như kiểu một bên là cái lý, một bên khác là cái tình…

Ambrose quan sát cô bé nãy giờ, làm sao không suy ra được cô bé đang nghĩ gì, với lại, mấy lời cậu vừa nói nghe qua thì có lý, nhưng ngẫm lại sẽ nhận ra rất nhiều lỗ hổng.

Ambrose không quan tâm tới điều đó, cậu chỉ muốn tác động để chỉnh sửa lại một vài tư tưởng trong đầu Hermione.

Ambrose nói:

“Anh biết em đang lo lắng gì, nhưng không phải hai thằng nhóc Potter và Weasley đã tìm ra cách giải quyết rồi sao… Nhưng anh tối nay cấm em không được đi cùng bọn chúng, để xem ngày mai chúng sẽ gặp phải hậu quả gì, đến lúc đó em với thấy mình nông cạn tới nhường nào.”

Nói rồi, Ambrose xoay người trở lại lâu đài, mặc cho cô bé ngồi bần thần một mình ở đó suy nghĩ. Fayola thấy tất cả thở dài một cái và bước theo Ambrose, còn Takagi tốt bụng hơn, vỗ vai Hermione coi như an ủi rồi cùng đi nốt.

Khi đi dần tới của lâu đài, Takagi không chịu nổi nói:

“Ambrose, làm vậy có quá nghiêm khắc với cô bé không, dù sao Hermione mới mười hai tuổi… còn rất trẻ con.”

“Không đâu Takagi à, bằng tuổi của nó cậu chững chạc hơn nhiều, hơn nữa thế giới này không an toàn, trưởng thành càng sớm thì với tương lai sau này của cô bé càng tốt.”

Fayola đối việc này hai tay tán thành, cô bé nói:

“Mình cũng nghĩ vậy, Hermione không giống bọn mình, xung quanh cô bé toàn bọn ‘máu nóng’ (chỉ bòn nhà sư tử), đây là một môi trường tốt để rèn luyện, nhưng cũng dễ khiến người ta đi chệch hướng. Với lại, bây giờ ăn chút đau khổ còn hơn sau này ra ngoài kia bị vùi dập.”

Takagi nghe vậy bó tay với hai cô cậu bạn này, nhưng nhớ lại, lúc năm nhất khi cô bị Fayola huấn luyện… Đó cũng là một thời gian khó khăn.

=====

Ngay sáng hôm sau, lời cảnh báo của Ambrose đã thành sự thật, không sai đi đâu được.

Trên cột điểm nhà Gryffindor bỗng dưng bị thổi bay mất một trăm năm chục điểm. Gryffindor vậy là tuột xuống hạng chót.

Sáng đó, khi đi qua những đồng hồ cát khổng lồ dùng để ghi điểm của các nhà, thoạt tiên dân Gryffindor cứ tưởng là có sự nhầm lẫn gì đó. Bọn chúng còn kháng nghị lên bà giáo sư Mcgonagall, nhưng không có tác dụng, bà chủ nhiệm nói:

“Nó không sai, và chính ta đã chừ 150 điểm đó, các trò còn tụ tập ở đây làm gì… sắp tới giờ học rồi.”

Tuy nghe vậy, nhưng cả đam vẫn không hiểu nổi tội ác gì và làm thế nào mà mình bỗng dưng mất hết một trăm năm mươi điểm nội trong một đêm?

Nhưng rồi câu chuyện bắt đầu lan truyền: Harry Potter; thằng Harry Potter nổi tiếng ấy, vị anh hùng của mọi người trong hai trận đấu Quidditch ấy, đã làm mất hết điểm của nhà Gryffindor. Chính hắn, cùng hai đứa ngốc khác của năm thứ nhất.

Thằng nhóc Harry giờ đã được một bài học thích đáng, Harry thề với chính mình là từ giờ trở đi không đời nào dính mũi vô những chuyện không phải của nó nữa.

Tên nhóc Ron thì khổ hơn, nó bị ngay một lá thư Sấm ba ngày sau, khi mẹ của nó bà Weasley biết truyện. Thằng bé này sợ xanh mét… đã vậy mấy hôm sau nữa, con chuột cưng của cậu lại bị người ta bắt đi, hôm đó có cả ba mẹ của nó nữa. Nó lại bị mắng thêm một lần nữa vì chuyện đi đêm.

Còn Hermione, đêm hôm đó cô bé cũng không ngủ được mất, cô bé trong đầu nặng trĩu mấy lời Ambrose nói, cô khéo léo từ chối lời mời đi cùng của hai tên kia, nếu không thì đã là con số mất đi đã là 200 chứ không phải 150 điểm.

Nhưng Hermione cũng không vui vẻ gì, mất điểm mà, và cô có đóng góp một phần trong việc này.

Có lẽ thê thảm nhất là thằng nhóc mặt tròn Neville, nó trước kia chỉ hơi ngơ ngơ kiểu đãng trí, nhưng bây giờ không khác gì một nhóc bị tự kỉ giai đoạn cuối.

Tất cả mấy việc trên Ambrose chỉ nghe nói qua thôi, cậu và Fayola có một chuyện khác quan trong hơn nhiều, hai người giờ không ở Hogwarts mà về Lâu đài Karling.

Tối hôm trước kì nghỉ, họ nhận được tin từ bác quản gia Baemyn là ông bác của Fayola, Sirius Black đã được ra tù, sau một phiên tòa xử lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.