Buổi chiều ngày hôm sau, Invention Club tổ chức một buổi tiệc chúc mừng hoạt động trong ngày lễ Tình nhân thành công tốt đẹp, nhất là tiết mục chạy trốn của Ambrose.
Cả lũ quyết định treo trên câu lạc bộ một tấm hình to tổ chảng về tiết mục này… mặc kệ sự phản đối của ngài chủ tịch câu lạc bộ.
Sau màn chúc mừng là màn chia của, bọn chúng lãi hơn một trăm năm mươi đồng vàng Galleon, mỗi đứa được khoảng mười một đồng, số tiền này đủ để mua một xe đẩy siêu thị bánh kẹo chứ không phải ít.
Kết thúc bữa tiệc người nào người nấy cũng vui, tất nhiên ngoại trừ Ambrose, cậu ta nói nhỏ mời Fayola đi một chỗ.
Tuy cậu bé nói rất nhỏ và kín nhưng vẫn gây chú ý với một số đứa khác, nhất là cặp bạn gay Robert Mitchum, William Holden và cặp sinh đôi Fred và George Weasley.
Chúng nháy mắt với nha và bắt đầu pha trò, Fred giả giọng Ambrose nói:
“Này, Takagi, mình muốn có điều muốn nói với bạn, nhưng chỗ này không được, đông người quá…”
Robert và William đóng vai quần chúng khuôn mặt ‘hóng hớt’ nói:
“Ơ kìa, hai bạn có việc gì nói ở đây cũng được. Bọn mình không tiết lộ đâu!”
Nói xong hai đứa vỗ vỗ ngực của mình tỏ vẻ đáng tin cậy.
Fred không để ý hai tên này nói với George:
“Im lặng, đi đi với mình…”
“Ôi không được đâu Ambrose, chúng mình còn quá trẻ, cậu muốn tỏ tình thì để mấy năm nữa…” George giọng ẻo lả hoảng hốt vừa che mặt vừa nói…
Diễn xong, cả bốn đứa bọn chúng cười ầm lên, ánh mắt ngáo ngơ nhìn Ambrose thách thức.
Lại nhìn Ambrose, cậu bé khuôn mặt đỏ lên vì tức giận, nếu không phải cậu kiềm chế tốt thì đã cho bốn tên này ăn bốn cái bùa choáng rồi…
“Chúng mày… im đi không…”
“Ha ha, tụi mình có làm gì đâu nhỉ…” Cả bốn đứa nhìn nhau nói.
Cuối cùng cuộc nháo nhào kết thúc bằng việc Takagi kéo Ambrose ra khỏi phòng sinh hoạt của Invention Club, trước khi đi bốn đứa bọn chúng còn ra dấu cố lên với cô bé.
“Chúng ta bây giờ đi đâu…” Khi đi được một quãng, Takagi mới nhẹ nhàng nói.
“Mình phát hiện một căn phòng bí mật trong trường… chúng ta tới đó.” Ambrose ném đi tình cảnh vừa rồi ra khỏi đầu, cậu hứng thú nói, ánh mắt cậu nhìn chằm chằm vào cô bé.
“Phòng bí... bí mật… nghe giống một nơi…” Takagi run run nghĩ.
“Mình có bất ngờ dành cho cậu đó Takagi…” Ambrose đi phía trước dẫn đường nói.
“Bất ngờ...”
“Ừ.”
Takagi trong lòng đang lộn nhào nhào, đây không phải tìm một nơi bí mật tỏ tình ư? Trong sách thường nói về chuyện này.
Ở Nhật Bản, mấy chuyện tình cảm được bàn bạc công khai, thường xuyên hơn nhiều (Ý chỉ trong giới phù thủy). Nên Takagi phải nói là trưởng thành hơi sớm, dù sao cô bé cũng hơn mười hai tuổi rồi, thời phù thủy cổ đại Nhật bản đã đủ tuổi lấy chồng.
(Tác: Ở phương Đông là như vậy, còn các nước châu u thời đó coi mươi sáu tuổi là trưởng thành)
“Mình phải làm sao bây giờ, Ambrose tuy rất đẹp trai, mình cũng rất thích nhưng thế có phải quá sớm không…” Takagi khuôn mặt hồng hồng nghĩ lung tung, vẻ táo bạo trêu chọc Ambrose thường ngày biến đâu mất hết rồi.
Không để ý tới khuôn mặt xấu hổ phía sau của Takagi nói:
“Sao bạn im lặng vậy, có chuyện gì hả?”
“Không, mình không sao, à, chúng ta tới nơi chưa?” Takagi giọng nhỏ tí tẹo nói.
“Qua ngã rẽ trước mặt là tới rồi…” Ambrose cười cười nói.
“Làm sao bây giờ, nếu Ambrose tỏ tình thật thì sao, còn Fayola nữa, bạn ấy cũng rất thích Ambrose…” Takagi trong lòng xoắn tít… cô bé đi theo Ambrose một cách vô ý thức.
Đột nhiên, một bàn tay vỗ lên vai cô bé, cô nhìn lên thấy Ambrose mỉm cười nhìn mình, hai má cô lại nóng nên, cô nghe Ambrose nói:
“Tới nơi rồi, căn phòng phía trước này…”
Theo cánh tay cậu chỉ, Takagi nhìn thấy một cánh của khổng lồ, nó được khắc trổ chi tiết, điêu luyện hơn rất nhiều những cánh cửa phòng học khác.
“Bạn mở cửa đi trước đi…” Ambrose đột nhiên bên tai cô thì thầm nói.
Điều này khiến Takagi giật bặt mình, hai má đã hồng giờ cành hồng hơn, rồi cô tiến tới mở cánh cửa.
“Bên trong không lẽ có một rừng hoa hồng chờ sẵn, hay một hồ bong bóng hồng, hoặc có lẽ là 999 ngọn nến.” Cô bé thầm nghĩ.
Cho đến tận khi cánh cửa mở ra, cô bé không nghĩ mình gặp phải….
“Aaaaa….”
Đó là một con quái vật vô cùng to lớn, cao ít nhất 3m. Khuôn mặt nó phát ra một ánh sáng màu đỏ trong khi cơ thể nó lại có màu xanh lục. Đầu nó như hình một trái tim hay con át cơ trong bộ bài và trên đó lồi ra hai cái mắt to tròn không phải là mắt con người.
Nhưng cơ thể thì có hình dạng khá giống con người trong bộ quần áo đen giống như một chiếc váy, nhưng không có tay, không, bên cạnh hai bả vai nó có hai cánh tay ngắn, mập với những ngón tay như móng vuốt dài.
Takagi trong lòng đang nâng nâng, ấm áp thì bị một gáo nước đá âm độ đổ vào người, cô bé sợ tới tím mặt, hai má run rẩy bàn tay nắm chặt, trong một giây tiếp theo nước mắt chảy ra như mưa rồi cô chạy ra khỏi phòng.
Tới lúc này Ambrose mới xuất hiện nói:
“Thế nào… cái này bất ngờ chứ…”
Takagi thật sợ cô bé ôm chặt lấy Ambrose mếu máo nói:
“Bạn đùa mình… hu... hu… hả?”
“Khốn nạn, sao lại đùa kiểu này, đánh chết cậu…”
“Chết đi..”
Không ngờ cô bé lại bị lừa, cứ nghĩ đến cô suốt mấy phút trước trong đầu toàn là dưa ‘bở’ thì Takagi càng thấy tức.
Ambrose thấy cô bé khóc như mưa thì an ủi nói:
“Nó đáng sợ thế à, xin lỗi nhé, mà đó chỉ là hình nộm thôi, phải không?”
Đáp lại lời cậu, con quái vật gật gật đầu, thấy vậy Ambrose nói:
“Mình chỉ muốn trêu lại cậu trò hôm qua thôi, làm gì phải sợ như vậy….”
“Nhu ngốc…” Takagi lẩm bẩm, không lẽ nói là cô bé tưởng bở từ nãy tới giờ, trong lòng hơi thất thất vọng cô bé nói.
“Nhưng mà nhìn vẻ mặt của Takagi lúc nãy thật buồn cười…” Ambrose giả bộ khi cô bé trêu cậu, cười ôm bụng nói.
Thấy vậy, Takagi tức mình đấm mấy phát vào ngực Ambrose nói: “Ambrose - ngu ngốc… chết đi…”
Cô bé làm ầm lên, phải mất mấy phút năn nỉ, dỗ dành, Ambrose mới khiến cô bé bình thường trở lại, cậu nói:
“Đây là Phòng cần thiết, mình đặt tên nó là thế, bởi vì nó có thể đáp ứng bất kì nhu cầu của mình…”
“Phòng cần thiết…” Takagi nín khóc, hai mắt còn đầy nước nói.
“Phải, vừa rồi mình nghĩ cần một con quái vật đáng sợ để dọa cậu, thế là nó xuất hiện…” Ambrose vỗ vỗ con quái vật khổng lồ nói.
“Thì ra thế, hôm qua cậu trốn trong này phải không, thảo nào mình và Fayola không tìm được?” Takagi giọng khẳng định nói.
“Đúng vậy… may có nó nếu không mình thảm rồi…” Ambrose nhớ lại tình cảnh khi đó thở dài nói.
“Ahaa… để mình xem…” Takagi thận trọng tiến lên, ngó nghiêng khắp căn phòng.
Thấy vậy Ambrose nhếch miệng giọng trêu chọc nói:
“Này, Takagi, tớ có việc hỏi bạn đây…”
“Việc gì…?” Cô bé đáp.
“Cậu có thấy bên kia có một rừng hoa hồng không?”
“Cái gì?” Takagi giật mình nhìn lại, thì ra phía sau con quái vật khổng lồ là một rừng hoa hồng…
Chết!! Không lẽ, cô bé giật mình nghĩ.
“Còn có một hồ bóng bay kìa…”
“Lại có… một, hai, ba,... phải tới chín ngàn chín trăm chín mươi chín ngọn nến nữa…”
Ambrose vừa nhìn Takagi vừa nói, sau đó cậu dí sát mặt vào mặt cô bé nói:
“Không lẽ bạn vừa mới nghĩ cái gì hả Takagi, chẳng lẽ…”
Ambrose chưa kịp nói xong thì Takagi đá một cái thật mặt vào ống đồng khiến cậu té ngửa. Cô bé sau đó chạy ra khỏi căn phòng miệng nói vọng lại:
“Không nói nữa, không đoán nữa…”
“Xấu hổ chết đi được, Ambrose, bạn chờ đấy, xem sau này mình chỉnh bạn thế nào…” Vừa chạy Takagi vừa hậm hực nghĩ.
====
Phải tới một tuần sau đấy Takagi tránh mặt Ambrose, bọn bạn thân trong Invention Club thì đoán già đoán non, chúng thầm thì, không lẽ Ambrose tỏ tình thất bại… có đứa lớn mật tới vỗ vai an ủi Ambrose.
Chuyện này khiến cậu không biết giải thích làm sao, mà càng giải thích lại càng gây hiểu lầm hơn. May mắn bọn chúng còn giữ kín miệng không thì cả trường đều biết mất.
Nói mới nhớ, Ambrose cũng dẫn Fayola tới Phòng cần thiết, cô bé cũng gặp con quái vật nhưng chỉ trong một chớp mắt, nó bị đánh tan thành từng mảnh băng.
Với ai sợ chứ Fayola chắc chắn sẽ không, cô bé quá quen với mấy loại này rồi, khi ở Narnia cô còn chiến đấu, giết, thậm trí diệt một tộc quái vật nữa.
Sau khi giải quyết con quái vật, Fayola nhìn Ambrose hồn nhiên nói:
“Bất ngờ là cái này hả?”
“Tất nhiên là không…” Cậu cười ha hả nói.
Sau đó Ambrose giới thiệu Phòng cần thiết với cô, trong lòng lại rút kinh nghiệm không đùa kiểu này với Fayola được.
Sau đó hai đứa chia nhau thời gian sử dụng Phòng cần thiết, còn Takagi, sau vụ tập kích ven Hồ nước Đen, cô bé khao khát nâng cao khả năng chiến đấu của mình, Ambrose cũng đồng ý.
Cậu đã dạy cô bé Thuật minh tưởng, và Fayola thỉnh thoảng cũng chỉ đạo cô tập luyện, thỉnh thoảng Max cũng tham gia vào.