Lucy nhân cơ hội này nói với mọi người.
“Mọi người đều thấy sức mạnh của quân địch rồi đấy, chúng ta cần đồng minh là các phù thủy quyền năng như vậy, và Thất đại đảo quốc không thiếu phù thủy. Vua Ambrose đã đồng ý với chúng ta sẽ cử quân tiếp viện cho nên…”
“Khoan đã, Lucy” Peter ngắt lời em gái mình, cậu nói:
“Chúng ta không chỉ hy vọng vào một mình Ambrose như vậy. Em cũng đã thấy, chiến trường bây giờ đã thay đổi, không phải một tuần hay nửa tháng như trước mà là chỉ trong ba ngày ta sẽ bị tấn công.”
“Thế thì sao hả anh Peter?” Lucy chưa hiểu nói.
“Ý của anh là Ambrose và quân đội của cậu ta có thể chưa biết tin tức ngày hôm nay, tin tức truyền từ đây tới Thất đại đảo quốc xa xôi trên biển cần ít nhất một ngày, rồi bọn họ cũng cần thêm một ngày nữa để tập hợp quân đội. Dù sao mọi thứ quá đột ngột. Rồi thêm hai ngày nữa để di chuyển từ đó đến đây…”
Peter hắt mắt ánh lửa nói:
“Nói tóm lại, quân tiếp viện cần ít nhất bốn ngày mới tới được chỗ của chúng ta. Vậy ai dám khẳng định ta có thể thủ vững Gò Đôi này trong một ngày chờ Ambrose tới.”
Mọi người ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta, bọn chúng vừa thấy tận mắt sức phá hoại kinh khủng của phép thuật xong, nếu bị một quả cầu lửa đánh vào Gò Đôi thì không biết có thể còn sống được không.
“Không thể thắng được.” Tất cả mọi người đều nghĩ vậy.
Thấy phản ứng của mọi người, Peter không nhưng không tỏ ra sợ hãi mà giọng nói của cậu còn nhiệt hơn trước, cậu ta nói:
“Không chúng ta vẫn có cơ hội chiến thắng.”
Mọi người đang trong cơn tuyệt vọng nghe vậy ai cũng nhìn về phía Peter… họ chợt nhớ ra là trước mặt họ, ở đây có sự có mặt của Peter Đại đế, nữ hoàng Susan, vua Edmund và nữ hoàng Lucy, bốn vị vua chúa tối cao của Thời đại hoàng kim.
Chính bốn người bọn họ đã đánh bại Phù thủy trắng dành lại tự do cho Narnia.
Và bọn họ có thể làm điều đó một lần nữa.
Trong lúc này, cũng có không ít người nhìn về phía Caspian, nhưng họ thấy gì, một gương mặt không tự tin, không chắc chắn cho lắm… trái ngược lại với hình ảnh Peter Đại đế trước mặt. Nói cho cùng Caspian còn quá trẻ.
Peter cao giọng nói:
“Ta sẽ tấn công lâu đài Telmar… bắt lấy Miraz và kết thúc cuộc chiến này.”
Đúng vậy, theo tình báo thì Miraz ở trong lâu đài của mình, và vị Thủ tịch Ma pháp sư của hắn đang ở đây, bên kia Cầu Beruda.
Không ai phải đánh nhau với hắn và mười nghìn quân đội cả. Họ chỉ phải đối mặt với một nghìn lính và một lâu đài quá khó xâm phạm thôi.
Chỉ cần so sánh một chút thôi là biết bên nào có khả năng hơn bên nào...
Rồi Peter nhìn Nhân mã Glenstorm nói:
“Tôi cần quân đội của ông… ông có thể xử lý bọn lính canh được không?”
Glenstorm phân vân nhìn Peter và Caspian một thoáng, một bên là người ông đang đang hiến lòng trung thành, một bên là vị vua tốt cao cổ xưa của Narnia. Sau mười giây chần chừ, ông cung kính nói với Peter:
“Nhất định rồi, thưa đức vua.”
“Được rồi… sẽ xuất phát ngay lập tức… gọi đàn đại bàng và chim Gryphus(*), chúng ta sẽ cần bọn họ trong kế hoạch….”
“Vâng thưa bệ hạ.”
“Thời gian không còn nhiều… Chiều tối nay chúng ta phải có mặt ở bên ngoài lâu đài Telmar…”
“Vâng thưa bệ hạ.”
===== Chuyển cảnh =====
Trở lại với Ambrose.
Sau khi xử lý xong việc với nội các, cậu vội vã bước vào phía sau thần điện, nơi đặt Cây táo vàng…
Vừa mới bước vào, cậu đã bị một bóng người cao to lưng hùm vai gấu chặn lại, hắn chạy tới quỳ xuống ôm chân cậu khóc tu tu… Chuyện gì đang xảy ra?
Ambrose chỉ nghe thấy tên này nức nở:
“Ôi vua Ambrose… cuối cùng thần cũng sống đến khi gặp lại người… ôi sau bao nhiêu năm…”
Ambrose quan sát người trước mặt, đó là một ông lão rất cao to, ông ta phải cao hơn hai mét, tuy khuôn mặt đầy râu, tóc tai bạc trắng nhưng da dẻ lại hồng hào.
Các thớ cơ, bắp thịt vẫn săn chắc… Cậu thử hỏi:
“Khanh là Helios?”
“Phải... là thần tâu bệ hạ vạn tuế tuế…” Helios vui sướng tới khóc cả lên khi nhà vua vẫn còn nhớ tới ông…
“Được rồi, Helios không cẩn phải xúc động như vậy, dù sao khanh cũng nhiều tuổi rồi…” Ambrose thấy vậy không khỏi an ủi ông lão. Gặp một người cũ khiến cậu cũng thấy ấm lòng, tuy cậu và thằng nhóc học viên Helios ngày trước không gặp nhau nhiều lắm.
“Cảm ơn bệ hạ, thần vẫn còn khỏe, thần còn có thể phục sự bên cạnh người thêm mấy trăm năm nữa.” Helios Đại hiền giả hai tay lau nước mắt nói.
“Tốt, chuyện của Fayola như thế nào rồi?” Ambrose hỏi ngay.
“Thưa bệ hạ, nữ hoàng Fayola trong người có một lời nguyền rất kinh khủng… nhưng nó đã được một cỗ lực lượng nào đó phong ấn lại. Nữ hoàng hiện không có nguy hiểm về tính mạng, nhưng nếu không giải lời nguyền ngay thì... càng để thời gian lâu càng nguy hiểm”
Ambrose nghe vậy nghĩ, đó chắc chắn là do Alan giúp đỡ… Ông sư tử cũng đã nói nếu không giải được lời nguyền thì Fayola sẽ hôm mê vĩnh viễn. Cậu nói:
“Helios, khanh có giải được lời nguyền này không?”
Nghe thế, Helios Đại hiền giả và các Hiền khác xung quanh đều quỳ xuống nói:
“Xin bệ hạ trách tội, chúng thần quả thực là không có cách nào cả. Lời nguyền này rất lạ lùng và rất mạnh.”
“Cài này...” Ambrose khuôn mặt không tốt cho lắm, đến cỡ ma pháp sư cấp năm như Helios cũng không giải được thì…
“Nhưng thưa bệ hạ, chúng thần đã có phương hướng thí nghiệm, thần tin rằng trong thời gian ngắn nhất sẽ tìm ra cách giải nguyền cho Nữ hoàng Fayola.”
“Nếu các khanh có nguồn của lời nguyền (ý chỉ con dao trong tay tên thô kệch) thì khả năng thành công là bao nhiêu?” Ambrose không trách tội bọn họ mà hỏi.
Các vị Hiền giả nhìn nhau một lúc rồi nói:
“Thưa bệ hạ, nếu vậy thì có chín mươi phần trăm là thành công?”
“Chỉ chín mươi phần trăm thôi?” Ambrose cau mày hỏi.
“Thần e là đây là khả năng tối đa rồi ạ, thư bệ hạ.”
Ambrose quát lên:
“Không được, ta không thể để cho Fayola mạo hiểm được dù xác suất thành công tới tận chín mươi phần trăm. Ta hỏi các khanh có biết lời nguyền Notas Ignis không?”
Lời nguyền Notas Ignis là lời nguyền Fayola đang bị dính theo Deus nói.
Các vị Hiền giả lại nhìn nhau một lúc, cả bọn ai lấy đều cau mày như để cô nhớ lại xem có lời nguyền nào như vậy không, cuối cùng chả ai nhớ ra được thứ gì hữu dụng cả. Helios xấu hổ nói:
“Tâu bệ hạ, tha thứ cho sự ngu nguội của chúng thần, quả thật chúng thần không biết lời nguyền này.”
Quả là vậy, hai thế giới khác nhau nên phép thuật cũng rất khác, mới đầu cậu cũng không tin lắm là những pháp sư và phù thủy khác ở Thất đại đảo quốc có cách, trừ Ẩn sĩ ra.
Ông Ẩn sĩ cho Ambrose một cảm giác rất khác, ông ta sống ở thế giới Narnia này như lại giống như không sống ở đây… Ẩn sĩ là rất đặc biệt.
“Ta cũng không trách các khanh, mọi người đứng lên đi.” Ambrose quay lưng đi nói.
“Tạ hơn bệ hạ.” xN
“Helios…” Ambrose gọi.
“Thần ở.”
“Khanh và mọi người mang tất cả những thành quả nghiên cứu được trong suốt một nghìn năm qua mang lên trên đây. Ta có việc cần đến chúng.”
Tuy không hiểu nhà vua định làm gì nhưng Helios vẫn cúi đầu nói:
“Chúng thần biết, xin nhà vua chờ một chút.”
“Các khanh đi làm việc đi, với lại không cần có mặt bất kì ai ở đây. Ta muốn cùng với nữ hoàng ở một mình.”
“Vâng thưa bệ hạ.”
Ambrose muốn Fayola được giải lời nguyền một cách chính xác nhất, không phải là để cô bé cho mấy vị Hiền giả ‘thử’ chưa trị. Không phải cậu không tin bọn họ mà vì Ambrose có cách an toàn hơn, nguồn thông tin chính xác hơn.
Là Deus.
Muốn moi được cách chữa trị cho Fayola từ cậu ta, Ambrose cần một lượng lớn điểm thông tin… lần trước Deus đã nói bóng nói gió về điều này.
Lần cuối cùng cập ‘nạp’ điểm cho Deus đã qua mấy năm rồi, hồi đó chuyên dùng một lượng lớn vàng bạc, châu báu… và mấy thứ đẹp mắt để đổi điểm thông tin.
Nhưng những thứ này nói khó nghe chỉ là đổ phàm tục, thứ mà đổi nhiều được điểm nhất đó chính là tri thức. Chỉ có tri thức mới có giá trị để đổi lấy tri thức khác.
Vì vậy Ambrose với ra lệnh cho các hiền giả mang tất cả các tri thức mới mà bọn họ sáng tạo ra trong suốt một nghìn năm qua.
Chú thích:
(*) Gryphus hay còn gọi là Điểu sư là một sinh vật huyền thoại với thân, đuôi và chân sau của sư tử; đầu và cánh của đại bàng và móng vuốt đại bàng ở chân trước.
Vì theo truyền thống sư tử được coi là vua của các loài thú và đại bàng là vua của các loài chim, điểu sư được xem là một sinh vật đặc biệt quyền lực và cao quý. Điểu sư cũng được coi là vua của mọi loài sinh vật.
Link ảnh: https://bom.to/LmUBY.