Sau mấy phút dằn vặt.
“Vậy ngươi có thể trật tự rồi chứ?” Ambrose nhìn thẳng vào mắt Visutco nói.
Nghe vậy, hắn gật đầu.
“Tốt, Prior Incantato.” (ND - Bùa đảo ngược thần chú)
“Tôi… tôi nói lại được rồi…” Tên quản sự vui mừng lẩm bẩm.
“Được rồi, ai sai ngươi theo dõi ta?” Ambrose lạnh lùng hỏi.
“Là… là ngài quản gia sai tôi…” Nhớ bài học lúc trước, Visutco thành thật khai báo.
Tên quản gia, như vậy người trong phủ phần lớn khả năng bị mua chuộc hết rồi, Ambrose đoán.
“Các ngươi là người của Calormen?”
“Dạ không… tôi là người của Thất đại đảo quốc…” Visutco run rẩy nói.
“Tại sao ngươi lại phản bội quốc gia của mình?” Ambrose tức giận trầm giọng quát.
“Không… không phải vậy, xin ngài tha cho tôi, tôi chỉ nhận tiền từ ngài quản gia thôi…” Visutco lắp bắp nói.
“Có bao nhiêu người giống như ngươi trong phủ?”
“Dạ, trừ ngài Đại sứ Fresshmen, và một tên quản sự khác, còn lại bốn quản sự đều bị quản gia mua chuộc…” Visutco dùng hết sức lực của mình nói.
Xem ra một số hành động của cậu đã bị đối phương biết tới, bữa tiệc tối nay khó khăn hơn rất nhiều. Ambrose phải nghĩ phương án chạy thoát Tashbaan mới được, cậu đưa mắt nhìn về hướng nơi bốn vị đồng bạn đang ở.
Sau đó Ambrose bắt hắn khai ra những tên phản quốc, chằng chịt những cái tên ghi ra một tờ giấy. Làm xong tất cả, cậu cho hắn một cái bùa choáng.
=====
Ambrose tiến về khu nhà nghỉ của khách, Shasta, Aravis và hai con ngựa biết nói đang ở đó.
Vừa mới tới của, cậu đã nghe thấy tiếng hai đứa trẻ cãi nhau, thật phiền phức, Ambrose cảm thán. Ambrose bước vào, không khí trong phòng trầm hẳn xuống, hai đứa trẻ thận trọng hẳn lại.
“Cứ tự nhiên đi, chúng ta không phải người lạ.” Ambrose bình thản nói.
“Vị này Ambrose đại nhân, ngài có phải thuộc hoàng tộc Thất đại đảo quốc không?’ Aravis thằm dò nói, cô bé chỉ nghĩ tới một loại danh phận mới khiến ngài Đại sứ đặc biệt đối xử như vậy.
“Nói như vậy cũng không sai.” Ambrose gật đầu thừa nhận, Nói đến Thất đại đảo quốc, gọi là hoàng gia cho oai thôi nhưng số lượng thành viên chỉ có hai ngươi, Ambrose và Fayola.
“Vậy… Tên tôi là Aravis Tarkheena và tôi là con gái duy nhất của Kidrash Tarkaan, cháu gái của Rishti Tarkaan, chắt của Kidrash Tarkaan thuộc dòng dõi của Ilsombreh Tisroc – con trai của Ardeeb Tisroc, tức là con cháu trực hệ của thần Tash. Xin gửi lời chào tôn kính nhất tới ngài Hoàng tử Ambrose.” Đột nhiên, Aravis hành đại lễ của giai cấp quý tộc Calormen.
Shasta thì lúng túng bắt chước cô bé, cậu bé không rõ cha mẹ ruột là ai dẫn tới lời giới thiệu nhịp nhàng trở thành cộc lốc.
“Không cần nhiều lễ tiết như vậy, tôi cũng không để ý…” Ambrose xua tay bảo hai tên này dừng lại.
“Không được, là một Tarkheena cao quý, tôi không thể bỏ đi những phẩm chất truyền thống tinh hoa của mình được.” Aravis cứng đầu nói, xong cô bé nhìn Shasta đốp một câu:
“Tên nhà quê này, anh có thôi không bắt chước không, xem anh biến bài giới thiệu của tôi thành phiên bản bóp méo xấu xí thế nào.”
“Xin lỗi…” Shasta chỉ biết xoa xoa đầu nói.
Thấy Aravis lại muốn nói gì thêm, Ambrose dứt khoát nói:
“Được rồi, mọi người ngồi đi, chúng ta có chuyện phải bàn.”
Thấy Ambrose giọng nghiêm túc hẳn, Aravis cung không chấp nhặt Shasta nưa và hỏi:
“Hoàng tử điện hạ, có chuyện gì vậy?”
Shasta cũng nhìn Ambrose ánh mắt nói ý tương tự của cô bé.
“Không cần xưng hô là hoàng tử điện hạ, xưng tên như trước được rồi ở đây cũng không có người ngoài!”
“Vậy… Hoàng tử… Không… Ambrose, xảy ra chuyện gì hả?” Shasta cũng không quen lễ tiết nói.
“Tôi vừa phát hiện trong phủ đại sứ có gián điệp của Calormen.”
Tin này khiến Aravis chấn động, cô bé run giọng nói:
“Bọn họ biết tôi ở đây không?”
“Chắc chắn đã biết, Aravis, bạn không nên ra ngoài trong khi chúng ta ở trong thành phố.”
“Tôi biết rồi, cảm ơn bạn.”
“Cũng vì thế, nên chúng ta sẽ trốn đi, không đi cùng với thương đội về Narnia. Shasta hôm nay phải mua đủ đồ tiếp tế để vượt qua sa mạc. Đêm nay, sau khi tôi lấy một thứ đồ ở trong hoàng cung, chúng ta sẽ xuất phát.” Ambrose nói.
“Chúng ta hẹn gặp ở đâu?” Aravis tỉnh táo nói.
“Đương nhiên là ở ngoài thành rồi, tôi sẽ có cách ra khỏi thành sau khí cổng thành đóng. Chúng ta sẽ gặp ở khu lăng mộ phía bắc.”
“Ok, tôi đã biết.” Cả Aravis và Shasta đều gật đầu.
“Nếu quá nửa đêm, tôi không tới, hai bạn cứ khởi hành trước, Bree cậu ta biết đường tới Achenland.” Ambrose dặn dò thêm.
Sau đó ba người bàn thêm một số chi tiết của cuộc trốn chạy, tới gần trưa rồi ai việc gì thì đi làm việc đó.
==============
Ambrose trở lại phòng của cậu, cậu nghĩ phải cảnh báo Fresshmen về bọn phản bội, tên Visutco bị cậu nhốt trong tủ, cậu cho hắn một liều thuốc ngủ nặng, đảm bảo một tuần không tỉnh lại.
Thời gian đó, tên quản ra chắc chắn đánh hơi được sự không đúng, nếu vậy thì nguy hiểm cho vị đại sứ và những thần dân trung thành với vương quốc.
Đường thoát của Fresshmen bọn họ ở đâu, Ambrose nghĩ lại từng sự việc diễn ra trong đế đô mấy hôm nay (bản tình báo của Fresshmen).
Một ý nghĩ chợt lóe lên, đúng vậy chính là bọn họ. Ambrose tìm ra cách để người Thất đại đảo quốc rút lui an toàn.
Ambrose viết tất cả kế hoạch của mình vào trong một tờ giấy, rồi sau đó cậu lặng lẽ gửi cho Fresshmen, ông ta đủ khôn khéo để làm gì tiếp theo.
=======
Buổi tối tới rất nhanh, đoàn người ngựa của phủ đại sứ bắt đầu tới hoàng cung dự tiệc. Trên đường, chỉ có người và xe ngựa đi lại, không có bóng dáng một dân thường nào do lệnh cấm xuất hành.
Trước cung điện, một bãi để xe lớn với to nhỏ hơn một trăm chiếc. Xe của Fresshmen được một tên người hầu đón tiếp, hắn dẫn mọi người tiến vào nơi tổ chức tiệc.
Còn về phần Ambrose, cậu sử dụng bùa tàng hình để lẩn vào trong đám đông, cậu đã tiết kiêm tất cả ma lực mình có được sử dụng trong hành động lần này.
Theo dòng người tiến vào, Ambrose rẽ sang một hành lang nhỏ hơn, tại một góc khuất, Ambrose giơ đũa phép định vị cái va-li. Phép thuật này rất tiện dụng nhưng chỉ ở trong một phạm vi nhất định thôi, may mắn cho cậu là cái va-li trong tầm phủ sóng.
Rất nhanh, qua năm cái hành lang rồi sáu cái ngã rẽ, Ambrose phải lé hơn mười lượt lính tuần tra, càng gần cái va-li, lính tuần tra càng nhiều.
Cuối cùng, Ambrose tới một căn phòng, trước cửa phòng có hai tên lính đứng canh, vì căn phòng nằm giữa hành lang lên chúng thỉnh thoảng phải quay đầu qua lại mấy lần như đề cảnh giới. Điều này tạo cho Ambrose cơ hội.
Chờ khi một tên quay đi, Ambrose dơ đũa phép lên hướng thẳng vào tên con lại, miệng cậu nói nhỏ hết cỡ cậu thần chú nhue thì thầm:
“Petrificus Totalus.” (ND - Bùa tê liệt)
Kèm theo ánh sáng trắng nhè nhẹ, tên lính bị khóa chặt không thể cử động được. Trong chớp mắt tiếp theo cậu phát ra một câu thần chú khác:
“Immobulus.” (ND - Bùa đông cứng)
Bùa này khiến tên lính đứng yên không bị đổ. Nếu sử dụng bùa này không thì hắn còn có thể di chuyển hai mắt được, vì thế Ambrose được phải sử dụng hai câu thần chú.
Xong một tên, Ambrose di chuyển nhẹ nhàng tới tên thứ hai, cậu sử dụng tương tự hai phép thuật khiên hắn đứng yên.
Làm xong, Ambrose rón rén mở núm cửa, không được của khóa, cậu lẩm bẩm:
“Alohomora.” (ND - Bùa mở khóa)
Tạch một tiếng, cánh cửa mở ra, cậu vào phòng, phép thuật thật là tiện dụng, Ambrose cảm thán.
Chưa tới mười giây sau khi Ambrose vào phòng, bên ngoài hành lang, ba bóng người bước tới, họ là tên nhà vua, thái tử Rabadash và tên tể tướng mặt ngựa (kẻ có hôn ước với Aravis).
Lẽ ra bọn chúng phải ở bữa tiệc chứ? Tại sao chúng lại tới đây?