“Cái gì vậy?” Takagi bám chặt tay lo lắng Ambrose hỏi.
“Có cái gì đó di chuyển bên kia… Lắng nghe xem… Hình như có cái gì đó lớn lắm.” Cậu bé chỉ về một phía nói.
Cậu nhẩm một câu thần chú, một tia sáng màu vàng bắn về phía vụi cây và soi sáng một vùng nhỏ xung quanh nó, nhưng cậu thấy một thứ khá quen thuộc - một con nhện khổng lồ chân đầy lông lá.
Con nhện trong khá giống nhện Araranner ở Narnia, có điều lông nó màu đen xám và kích cớ nó nhỏ hơn nhện Araranner nhiều.
Hai con mắt đỏ lòm của con nhện nhìn hai đứa trẻ, Takagi chưa bao giờ thấy con nhện nào lớn như vậy cô bé run giọng nói:
“Chúng… chúng ta, bây giờ chạy hả Ambrose…”
“Không, cậu xem mình…” Ambrose vỗ vai trấn an cô bé, rồi cậu lấy ra một thanh kiếm, nó phát ra một thứ ánh sáng trắng nhè nhẹ, huyền diệu. Đó là thanh Lleuad.
Thanh kiếm này phải uống máu ít nhất mười con nhện khổng lồ khi còn ở Narnia, với con nhện rừng Cấm trông còn nhỏ hơn thì chỉ cần mấy chiêu là cậu có thể giết chết nó.
Ambrose khua khua thanh kiếm khiêu khích con nhện nói:
“Con quái vật, lại đây…”
Con nhện này thấy vậy cũng gầm lên một tiếng ngu ngốc rồi lao về phía cậu.
Ambrose quá quen với kiểu tấn công này, nhắm mắt cậu cũng xử lý tốt con nhện, tiếp đó bằng một cái nghiêng người điêu luyện, Ambrose chém một nhát đứt đôi người con nhện.
“Đã xong.” Cậu lau chất nhầy xanh lè trên lưỡi kiếm vào một thân cây và nói.
“Giỏi quá... “ Takagi ánh mắt lấp lánh nói.
“Chúng ta rời khỏi đây trước, không biết có thêm nhện nữa không?” Ambrose nói ngay, rồi hai đứa bé tiếp tục đi sâu hơn.
Vừa rồi, cậu quan sát con nhện, thấy các khớp của nó vẫn còn một ‘vòng’ không nhỏ, điều này có nghĩa là con nhện này chưa hoàn toàn trưởng thành, rất có thể bố mẹ của nó ở quanh khu vực này.
Mà một ổ nhện đẻ phải hơn một nghìn con, cậu cũng không muốn một mình đối đầu với một nghìn con nhện đấy.
Ambrose đã nói đúng, sau khi hai đứa rời khỏi mười phút, ba con nhện khác xuất hiện rồi cắp cái xác nhện ấy đi, bọn chúng mang cái xác cho một con nhện to hơn. Điều đặc biệt là con nhện này nói bặp bẹ được một hai từ tiếng Anh: “Ai… gết.. ton.. ta…”
Trở lại với Ambrose và Takagi hai người, bọn chúng đi thêm nửa tiếng nữa rồi tới một ngọn đồi nhỏ, trước mặt chúng là một cái hang bị che lấp khá kĩ càng…
“Chúng ta tới nơi rồi…” Takagi vui vẻ nói.
“Đúng vậy, có thể kho báu ở trong cái hang này…”
Nói xong hai đứa đi vào cái hang, miệng hang khá hẹp, nhưng đi sâu xuống lại rộng ra rất nhiều, không gian bên trong này quá rộng, một ngọn đồi không thể chứa hết được. Vì vậy Ambrose đoán mình đang ở trong một công trình kiến trúc phép thuật.
“Ở đây có một cánh cửa…” Takagi thốt lên.
Nói rồi, hai đứa hợp sức đẩy cánh cửa ra ngoài, nó rất nặng và khó dịch chuyển nhưng bọn chúng vẫn mở ra được một cái khe đủ để cơ thể lách qua.
Sau đó, Ambrose và Takagi lần lượt chui vào, bên trong là một căn phòng vô cùng rộng lớn, nó phải to như đại sảnh của trường. Trên trần là một giếng trời hình tròn có bán kính khoảng mười mét.
Ánh trăng chiếu thẳng xuống một bức tượng một thiếu nữ, trông chỉ khoảng mười năm mười sáu tuổi.
Thiếu nữ trên người mặc một chiếc trường bào phù thủy nhẹ nhàng, lộ ra vóc người thướt tha của mình. Trên tay phải cô gái đậu một con quạ, đang cong chân và giang đôi cánh chuẩn bị bay đi. Tay trái cầm một cây đũa thần...
Trên đầu cô gái đội một chiếc vương miện khá giống cái vương miện trong phòng sinh hoạt chung nhà Ravenclaw, cô gái đang ngẩng cao đầu nhìn về phía bầu trời với những vì sao xa xăm.
Hai đứa tiến tới nhìn bức tượng, chân tượng có khắc một dòng chữ: Rowena Ravenclaw.
“Đây là tượng chân dung của Ravenclaw sao? Hồi trẻ, trông bà ta thật xinh đẹp...” Takagi cảm thán nói…
Bức tượng được bảo quản vô cùng nguyên vẹn, từng đường nét khuôn mặt, cơ thể, quần áo vô cùng rõ ràng… vì vậy, cô bé mới thấy rõ bà Ravenclaw rất đẹp.
“Nhưng mà kho báu ở đâu?”
Ambrose vừa dứt lời thì một tiếng nổ to như sấm vang lên… khiến cho hai đứa trẻ ung cả tai.
“ẦMMMM…”
Chúng quay đầu lại nhìn thì thấy cánh cửa bằng đá nặng nề vừa nãy bị mở tung ra và một bóng đen trôi nổi trên không. Đó là tên tập kích hai bọn họ ở hồ nước Đen.
“Hạ... hạ... ha…” Tiếng cười ghê rợn từ từ cái bóng đen phát ra, rồi nó nhanh chóng bay lơ lửng về phía Ambrose và Takagi hai người…
Nhưng Ambrose cảm thấy bóng đen này hơi khác với bóng đen tập kích cậu lần trước một chút, bóng đen này phải nói là có sức sống hơn.
“Ngươi là ai… Tại sao lại có mặt ở đây?” Cậu quát hỏi.
“Hà... ha… không phải ta chỉ dẫn chúng bay tới đây sao…?”
“Cái gì?” Ambrose cảnh giác nhìn tên áo đen nói tiếp “Không lẽ chính ngươi để lộ mật mã Ravenclaw cho mọi người biết…”
“Phải, xem ra mi không ngu lắm, thằng nhóc nhà Karling… Nhưng mà trước hết xử lý kẻ dư thừa này đã.”
Tên áo đen vừa nói xong, một tia sáng trắng lóe lên bay về phía Takagi. Cô bé không kịp phản ứng, đứng chôn chân tại chỗ.
Bên cạnh, Ambrose trong tíc tắc đưa tai trái lên đỡ tia sáng, cậu bị trúng thần chú của tên bóng đen.
“Khà khà… Thằng nhóc ngu ngốc, ta biết ngay là mi sẽ cứu con nhỏ yếu ớt này mà… thế nào, bây giờ mi đang cảm thấy trên người như có hàng trăm con kiến đốt không, và cơ thể không thể cử động được nữa… hưởng thụ đi… đây là trả giá cho việc phá hủy con rối của ta...”
Cậu bé khuôn mặt trắng bệch, cắn răng nhìn bóng đen nói:
“Ngươi rốt cuộc muốn gì…?”
“Yên tâm, đằng nào mi cũng sẽ chết không phải lo…” Bóng đen khò khè nói.
Nói xong, bóng đen không để ý tới hai đứa bé mà lôi trong áo ra một nắm củi, rồi sắp xếp chúng thành một đống rất to…
“Ngươi có phải kẻ đã giết dần dần người nhà Karling không?” Ambrose giọng hơi hụt đi nói.
“Ồ, nói như vậy chắc nhóc đã nhìn thấy gia phả của nhà Karling rồi hả?”
Ambrose không nói, hai má run run có vẻ cậu đang rất đau đớn.
“Thôi vậy, vì nhóc là người cuối cùng trong dòng họ, ta sẽ bật mí cho nhóc. Đúng là ta đã giết người nhà Karling, nhưng không nhiều lắm đâu, kẻ giết nhiều nhất là các vị tiền bối đi trước của ta cơ...”
“Vì sao?”
“Tại sao ư?” Bóng đen khinh thường nói một câu “Có lẽ bởi vì ta thích, nhưng nguyên do lớn nhất là nhà Karling đắc tội với chủ nhân của ta…”