Vạn Giới Pháp Thần

Chương 342: Chương 342: Ký ức của Voldemort (3)




“Nghĩa là ta có thể tách đôi linh hồn mình ra, và giấu một phần linh hồn vào một vật nào đó bên ngoài cơ thể. Nếu ai làm như thế thì dù cơ thể có bị tấn công hoặc phá hủy, hắn vẫn không thể chết, bởi một phần linh hồn hắn vẫn còn ở cõi trần và không bị suy chuyển. Nhưng tất nhiên, tồn tại theo cách như vậy thì…”

Ông giáo sư nói một lèo rồi gương mặt co rúm lại, ông ta nhìn Voldemort nói:

“Chẳng ai muốn tồn tại theo cách đó đâu Tom ạ. Thà chết còn dễ chịu hơn.”

Nhưng sự thèm khát của Voldemort ngày càng rõ rệt, hắn không che giấu nổi vẻ tham lam nữa, khuôn mặt bắt đầu vặn vẹo. Hắn giọng ngọt ngào hỏi:

“Làm sao để chia nhỏ linh hồn mình?”

Giáo sư Slughorn tỏ ra rất miễn cưỡng:

“Con phải hiểu rằng linh hồn cần được giữ nguyên vẹn. Chia nhỏ nó ra là hành động đi ngược lại tạo hóa.”

“Nhưng làm thế nào ạ?” Voldemort dục nói.

“Bằng cách phạm một tội ác. Một tội ác khủng khiếp nhất. Bằng cách giết người. Khi giết người, linh hồn kẻ phạm tội sẽ bị xé ra. Tay phù thủy nào định tạo ra một Horcrux sẽ lợi dụng điều đó. Hắn sẽ đóng hộp phần linh hồn bị xé.”

“Đóng hộp ư? Bằng cách nào?” Voldemort truy hỏi.

“Bằng một phép thuật nào đó. Đừng có hỏi ta, ta đâu có biết.”

Slughorn lắc đầu, ông ta không chịu nổi chủ đề này nữa, giọng gắt lên hỏi lại:

“Trông ta giống kẻ giết người để đóng hộp linh hồn mình lắm sao?”

“Dĩ nhiên là không, thưa giáo sư.” Voldemort nhanh nhảu đáp. “Con xin lỗi, con không có ý xúc phạm.”

“Không sao đâu,“ Slughorn khàn giọng.

“Trò thấy hứng thú về những chuyện đó thì cũng dễ hiểu. Những pháp sư đã đạt đến đẳng cấp nhất định luôn bị những vấn đề như thế hấp dẫn…”

“Vâng thưa thầy.” Voldemort thu hồi vẻ mặt biến dạng, chầm chừ một lúc, hắn càng giống như học sinh ham học hỏi nói:

“Nhưng con vẫn chưa hiểu.... Tất nhiên con chỉ tò mò thôi… Liệu… liệu…”

Giọng của hắn sắc lại:

“Một Horcrux thì có đủ không? Liệu có tốt hơn không, có khiến ta mạnh hơn không nếu ta tách linh hồn mình thành nhiều phần? Bảy phần chẳng hạn…”

Không chờ Voldemort nói xong, Slughorn la lên ngắt lời:

“Thề có bộ râu của Merlin… Những bảy! Nghĩ đến việc giết một người còn chưa đủ tội lỗi sao? Chia linh hồn ra, dù vì nguyên nhân nào đi nữa, cũng đủ tệ hại lắm rồi…đằng này lại chia thành những 7 mảnh…”

Ambrose hai mắt híp lại… cậu không ngờ ông giáo sư phản ứng lớn đến vậy, giết bảy người đầu có gọi là nhiều, trên tay cậu cũng phải có hàng chục mạng người là ít.

Nhưng khi nghĩ lại, cậu và Fayola lơn lên trong một hoàn cảnh khác hoàn toàn, thế giới dạng trung cổ của những cuộc chiến tranh, giữa người với người, người với các chủng tộc phi nhân loại.

Nên cách tư duy suy nghĩ của cậu khác với mấy phù thủy hiền này tay không dính giọt máu như giáo sư Slughorn.

Trở lại, ông giáo sư bây giờ trông lo lắng ra mặt. Ông ta đăm đăm nhìn Voldemort tựa như hối hận vì đã trả lời hắn.

“Tất nhiên.” Slughorn lầm bầm. “Những gì chúng ta đang nói chỉ là giả thiết thôi… Chuyện sách vở thôi mà, phải không nào?”

“Vâng thưa thầy“. Voldemort đáp gọn.

“Nhưng Tom này, dù thế nào đi nữa cũng đừng hở ra với ai những điều thầy vừa nói, tức là, những điều thầy trò mình vừa mới thảo luận nhé. Mọi người mà biết thì không hay đâu. Chuyện Horcrux bị cấm ở Hogwarts, con biết đấy… Đặc biệt Dumbledore rất nghiêm khắc về chuyện này…”

“Con sẽ không hở ra một lời nào đâu, thưa thầy.” Riddle nói cúi đầu chào và bỏ đi.

Nhưng khuôn mặt hắn trông cuồng ngạo, độc địa không thể tưởng tượng nổi.

Sau đó, Voldemort trở lại cuộc sống học sinh đầy màu hồng của mình. Không những thế, hắn còn được tặng thưởng vì đã có cống hiến vô cùng xuất sắc với Hogwarts.

Bằng việc tìm ra hung thủ đã gây ra cái chết cho một học sinh nữ năm thứ tư… Trước đó, trong Hogwarts xuất hiện rất nhiều lời đồn về việc Phòng chứa bí mật xuất hiện và săn giết, đuổi bắt bất kì ai mà nhà sáng lập Salazar Slytherin cho rằng không xứng đáng học trong ngôi trường Hogwarts.

Vụ việc này đã chấm dứt sau khi hung thủ - là con nhện - đã giết cô bé năm bốn kia chạy trốn. Người liên đới trực tiếp tới việc này lại là lão Hagrid, thì ra đây là lý do khiến ông ta bị buộc thôi học.

Sau vụ đó, danh tiếng của Voldemort lan ra ngoài khỏi khuôn viên Hogwarts, nhiều tổ chức, thậm chí cả Bộ pháp thuật sẵn sàng không nhìn xuất thân không rõ ràng của hắn và vươn cành ô liu mời chào.

Nhưng để cho bọn họ thất vọng, Voldemort không nhận lời bất kì ai và trở thành một nhân viên quèn trong tiệm Borgin & Burkes, sau một vài năm mất dấu vết, hắn trở lại và muốn trở thành một giáo sư trong Hogwarts, tất nhiên, giáo sư Dumbledore - khi đó, ông ta đã lên làm hiệu trưởng - từ chối thẳng thừng.

Cuộc sống sau này của Voldemort tiếp tục bằng việc bắt đầu chế tạo Trường sinh linh giá, Ambrose thấy hắn giết ông ngoại của chính mình, lấy chiếc nhẫn của ông ta và biến nó thành một chiếc Trường sinh linh giá.

Nạn nhân tiếp theo của hắn Hepzibah Smith, bà ta là một hậu duệ xa của Helga Hufflepuff. Riddle đã giết bà, lấy đi chiếc cúp và đổ tội giết người cho con Gia tinh của bà.

Và cướp di vật của Helga Hufflepuff - một chiếc cốc bằng hoàng kim… biến nó thành một chiếc trường sinh linh giá.

Cái trường sinh linh giá tiếp theo là mặt dây chuyền do mẹ của hắn để lại, và nạn nhân ở đây là muggle vô gia cư.

Chiếc trường sinh linh giá cuối cùng hắn tạo ra lại là Vương miện của Ravenclaw, được tìm thấy trong một hốc đá ven một trang trại ở Albani.

Như vậy là bốn cái, thêm một cái nữa là Harry Potter mới là năm… kiểu này là Voldemort cũng nhận ra tác hại của việc chia cắt linh hồn liên tục… nên mới dừng lại ở đây.

Ambrose cũng không nghi ngờ sau này khi hắn sợ chết quá chế tạo nốt hai cái Trường sinh linh còn lại cũng nên, không may cho hắn, giờ hắn không còn bất kì cơ hội nào cả.

Nhưng, tất cả điều trên không phải thứ mà cậu muốn thấy, Ambrose không tìm thấy bất kì manh mối hay thông tin nào về cái linh hồn khổng lồ và hồ nước đầy xác chết kia.

Ngoài việc, Voldemort tình cờ lấy được một cuốn giấy ghi lại các yếm chú biến xác chết thành quân đội để điều khiển… Chỉ có vậy.

Ambrose cau mày nhìn Helios Đại hiền giả hỏi:

“Chỉ có như vậy?”

“Vâng thưa bệ hạ, đó là tất cả ký ức của hắn. Có một số đoạn hơi mờ nhưng chúng thần chắc chắn là không có sự sửa chữa gì ở đây cả.”

Vậy thì cái hồ làm sao lại như vậy, không lẽ Voldemort chó ngáp phải rồi kiếm được một địa phương như thế, hoặc người viết lên cuộn giấy da kia lợi dụng Voldemort để thực hiện một âm mưu hay để hoàn thành một mục đích nào đó.

Càng nghĩ Ambrose càng thấy rối rắm, cậu nhắm mắt lại và nói:

“Helios, các khanh có thể một lần nữa đọc tìm kí ức trên linh hồn của Voldemort không?”

Đại hiền giả im lặng suy nghĩ một lúc rồi nói:

“Thực ra linh hồn của hắn giờ không được tốt cho lắm, nếu thần mà tiến hành đọc ký ức của hắn một lần nữa có khả năng dẫn tới linh hồn tan rã…”

“Không sao, hắn kiểu gì thì cũng phải chết, các khanh cứ thẳng tay mà làm.”

“Vâng ạ. Còn một chuyện nữa… chúng thần có thể mất nhiều thời gian hơn để làm việc này…”

“Ta chỉ cần kết quả.” Ambrose sao không biết cái linh hồn vốn tàn tạ nay càng tàn tạ hơn của Voldemort khi cưỡng ép đọc trí nhớ thì nó hỏng thật luôn.

Chờ đến khi Helios rời đi, Ambrose quay sang nói với Fayola:

“Chúng ta trước tiêu hủy tất cả Trường sinh linh giá của hắn trước đã.”

Fayola không phản đối nói:

“Sợi dây chuyền thì đã bị phá hủy rồi, chiếc Vương miện Ravenclaw thì ở Hogwarts, cái Cốc của Helga Hufflepuff thì đang trong Gringotts, và cái nhẫn thì ở căn nhà cũ của ông ngoại hắn.”

“Trong mấy món này, món đầu tiên dễ dàng lấy nhất, món thứ hai ở Gringotts, nếu chúng ta muốn thì vẫn lấy được, còn cái cuối cùng thì... Nếu muốn tìm một nơi mà đã được phù phép che giấu thì rất rắc rối, vừa nãy ta chỉ thấy Voldemort hắn độn thổ tới độn thổ đi…”

Hai mắt cô bé lóe lên vẻ thông thái nói:

“Chúng ta cần biết thêm nhiều thông tin về Voldemort nữa mới được, ai biết được hắn bằng cách nào đó tự xóa trí nhớ của chính mình…”

Lừa người đã giỏi rồi, nhưng tự lừa được chính mình lại là ở một đẳng cấp cao hơn nhiều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.