Ba hôm sau, Baemyn đã sắp xếp cho Ambrose và Fayola gặp mặt tên Tử thần thực tử Carey Lowell tại Viện thánh Mungo.
Ba người ra khỏi nhà từ sáng sớm, họ phải đến Viện thánh Mungo bằng ô tô, còn vì sao lại không sử dụng Hệ thống Bột Floo? Đơn giản vị Ambrose ba người không muốn để lại dấu vết.
Hệ thống bột Floo được vận hành bởi Bộ phép thuật, với số lượng chỉ mấy chục ngàn phù thủy ở Anh thì việc kiểm soát nó thật dễ dàng.
Mặt khác, Ambrose ba người là đi lén lút, tuy họ sẽ xuất hiện ở Viện thánh Mungo, nhưng Baemyn sắp xếp người xóa dấu vết ở khi ba người tới và rời khỏi viện rồi.
Baemyn lái xe từ phía đông đi vào thành phố, sau khi rời khỏi đường cao tốc, Ambrose ba người rẽ vào đường Pentonville - một trong những con đường huyết mạch của Luân Đôn. Từ đây họ rẽ phải vào phố Amwell.
Ông quản gia cho xe đỗ lại ven đường, ông nói:
“Tiếp theo chúng ta sẽ đi bộ một đoạn…”
Ambrose và Fayola nhanh chóng xuống xe, bên ngoài mới hơn tám giờ sáng nhưng người đi đường đã đông nghịt.
Baemyn dẫn hai đứa đi dọc con phố, có vẻ cửa vào Viện không dễ tìm, phải mất vài phút ông mới dừng lại.
Họ đã đến bên ngoài một tòa nhà bách hóa to lớn kiểu xưa xây bằng gạch đỏ, có tên là Công ty Purge & Dowse.
Chỗ này mang một vẻ tồi tàn, nhếch nhác; những cửa sổ bày hàng chỉ gồm có vài ba tượng người mẫu đã sức mẻ, trông càng khó coi hơn với mớ tóc giả xộc xệch, chúng mặc bộ quần áo phải hàng chục năm trước.
Mấy tấm bảng to tướng treo trên tất cả mấy cánh cửa đầy bụi bặm đều mang hàng chữ:
“ĐÓNG CỬA ĐỂ TÂN TRANG.”
Baemyn nhìn bức tượng người mẫu cực kỳ xấu xí ấy mà nói:
“Wotcher… chúng tôi đã đến.”
Ambrose và Fayola thì nhìn xung quanh xem có ai chú ý tới bọn họ không. Chúng không muốn bị coi là hai đứa trẻ không bình thường đứng trước một cửa hàng đã đóng của từ bao đời.
Sau khi Baemyn nói, thật bất ngờ bức tượng người mẫu nhẹ gật đầu, ra hiệu bằng mấy ngón tay dính liền với nhau.
“Chúng ta đi vào thôi, chỉ cần bước qua lớp kính này, như khi hai đứa đi vào sân ga 9 ¾ vậy…”
“Cháu / Con hiểu rồi.” Ambrose và Fayola hai người đồng thanh nói.
Sau đó Baemyn đi trước, ông bước xuyên thẳng qua lớp kính mà biến mất.
Ambrose và Fayola hai mắt nhìn nhau một cái rồi cả hai cùng nhau bước tới trước, xuyên qua cái mà cậu cảm thấy như một màn nước lạnh, để rồi hiện ra ở phía bên kia, một không khí hoàn toàn ấm áp và khô ráo.
Bên trong không phải là một cửa hàng bụi bặm, rách nát mà là một nơi có vẻ như một phòng tiếp tân.
Ở đây đang đông khách khứa, từng hàng từng hàng là những pháp sư, phù thủy ngồi trên những cái ghế gỗ ọp ẹp trông sắp đổ tới nơi.
Một số trông bề ngoài hoàn toàn bình thường và đang nghiên cứu kỹ lưỡng mấy tờ Tuần San Phù Thủy, hoặc mấy đầu báo khác trong rổ báo chí.
Mấy người khác thì trông thấy kinh khủng với những thương tật dị dạng xấu xí kinh hoàng, tỉ như thân mình chướng bự như thân voi, hay mấy cánh tay mọc thừa chìa ra từ ngực.
Bên cạnh đó, có một số phù thủy và pháp sư khác mặc áo chùng màu xanh vỏ chanh đi lên đi xuống mấy hàng ghế bệnh nhân, hỏi han và ghi chép trên mấy cái bìa kẹp hồ sơ, trên ngực hộ thêu một cái biểu tượng.
Đó là một cây đũa phép và một khúc xương bắt chéo thành hình dấu thập.
Đậy là các lương y, Ambrose vẫn nhớ mang máng tình cảnh của cậu mấy năm trước, khi cậu vừa tỉnh dậy trong Viện thánh Mungo sau cuộc tập kích trang viên Karling.
Baemyn dẫn hai người đi tới bên cạnh một thứ gì đó làm bằng kim loại, cài này lại là một thang máy. Ông quản gia nói:
“Chúng ta sẽ trực tiếp lên tầng bốn luôn…”
Hai đứa trẻ không nói gì mà chúng nhìn sang bảng chỉ dẫn bên cạnh:
TẦNG TRỆT ------ TAI NẠN DO ĐỒ CHẾ TÁC.
(Nổ vạc, đũa phép phản phé, tai nạn chổi bay, vân vân)
LẦU SỐ 1 ------ THƯƠNG TÍCH DO SINH VẬT.
(Bị cắn, chích, đốt, đâm, v. v…)
LẦU SỐ 2 ------ RỐI LOẠN DO PHÁP THUẬT.
(Bệnh chứng truyền nhiễm, như long - đậu, sán biển, nấm bìu)
LẦU SỐ 3 ------ NGỘ ĐỘC DO THUỐC VÀ CÂY CỎ.
(Mụn nước, nôn ọe, cười không cắt cơn được, v. v…)
LẦU SỐ 4 ----- THƯƠNG TỔN DO BÙA CHÚ.
(Bị trù ếm bất khả giải, tà ma, và bùa chú dùng sai, v. v…)
LẦU SỐ 5 ------ PHÒNG TRÀ DÀNH CHO KHÁCH VÀ CỬA HÀNG BỆNH VIỆN.
Thang máy xuất phát, phải nói là nó đi xuống chứ không phải đi lên, tới lầu bốn, trước mặt họ là một hành lang hẹp bên tường treo nối tiếp nhau những bức chân dung của các lương y nổi tiếng.
Trên đường đi, họ gặp thêm nhiều pháp sư phù thủy mặc áo thụng màu xanh vỏ chanh đi ra đi vô những cánh cửa.
Baemyn dẫn hai đứa tiếp tục đi sâu hơn, tới khi cái hành lang hoàn toàn vắng lặng thì ông mới dừng lại nói:
“Chúng ta chỉ có mười năm phút trước khi người canh gác trở lại… nhưng trước đó ta phải chờ trong phòng bệnh này mấy phút.”
Baemyn chỉ vào cánh cửa bên phải cạnh ông, trên nó có một tấm biển ghi:
“KHU ĐIỀU TRỊ “BỆNH NGUY HIỂM” FIL HULLYUNIE: ĐIÊN LOẠN TRẦM TRỌNG.”
Bên dưới là một cái hộp đựng thiếp bằng đồng, trong có một tấm thẻ ghi bằng chữ viết tay: Lương y chủ nhiệm: Renée Zellweger, Lương y Tập sự: Jason Statham.
Theo kế hoạch của Baemyn, bọn họ sẽ chòe tên canh gác rời khỏi, đi ăn sáng, mấy tên lương y đã bị ông mua chuộc, họ sẽ làm như không thấy ba người.
Sau đó chỉ xem vào thủ đoạn của Fayola có moi được thông tin nào hữu ích không, bây giờ là chín giờ kém năm, cọn họ phải chờ mười năm phút nữa.
Đúng chín giờ mười, tên canh gác ra khỏi phòng bệnh, lúc này hai vị lương ý tiến tới kiểm tra định kì tình trạng của bệnh nhân.
Baemyn ba người rời khỏi phòng rồi đi vào phòng bệnh của tên Tử thần thực tử Carey Lowell, vừa đóng cánh của lại ông nói ngay:
“Cảm ơn Renée, cô đã giúp tôi một việc quan trọng…”
“Không có gì, Baemyn, tên này cũng là một tên đáng chết…” Bà lương y Renée Zellweger hơi căm tức nói.
“Đúng vậy, đáng lẽ ra hắn phải bị nụ hôn của Giám ngục, chứ không phải sung sướng ở trong bệnh viện thế này…” Baemyn đồng cảm nói.
“Anh còn mười phút, Baemyn, tôi và Statham sẽ ra ngoài trước…”
“Một lần nữa cảm ơn bà..” Baemyn hơi nghiêng đầu nói.
Bà Lương y thấy vậy xua xua tay rồi ra khỏi phòng. Cho tới khi hai người biến mất sau cánh cửa, ông quản gia mới thở dài nói:
“Đó là một người bạn của ta, chồng bà bị một tên Tử thần thực tử nổi điên giết chết, hắn vốn bị thương trong trận chiến với thần sáng… Enllen đang chữa trị cho hắn... Haizzz…” Nói xong ông thở dài.
“Với lại, tên Tử thần thực tử này cũng sắp chết, bà Zellweger dã nói hắn chỉ sống thêm ba tháng nữa là nhiều. Còn muốn là gì cũng được Fayola à!!”
Baemyn xoa đầu cô bé, ông ý nói cho dù cô có giết tên Tử thần thực tử Carey Lowell này cũng không sao.
Fayola gật đầu giọng lạnh nhạt nói:
“Con biết rồi…”