Vạn Giới Pháp Thần

Chương 515: Chương 515: Ngọn nguồn của vấn đề




Chiến Thượng Thiên ánh mắt đảo quanh từng vị môn chủ, trong lòng cười lạnh, vẻ mặt nghiêm cẩn nói:

“Các vị. Mọi người hẳn biết hôm nay tại sao chúng ta có mặt tại đây phải không?”

Đám môn chủ sắc mặt khó coi, môn phái của bọn họ tổn thất trầm trọng, tuy không phải là trí mạng nhưng cũng thương gân động cốt. Nhất là các thế lực ngoại môn phụ thuộc, hai phần ba bị diệt.

Nhiều người khác trong sân đi cùng chưởng môn nhân của mình không kìm được gầm lên:

“Đáng hận. Phục Ma giáo.”

“Chó chết bọn tà phái kia…”

“Sư huynh, sư muội của ta…”



Chiến Thiên môn môn chủ thấy không chưởng môn nào nói gì, hắn lại mở miệng:

“Tình hình mọi người hẳn biết rõ. Phục ma giáo đã lớn mạnh tới mức không môn một phái nào trong chúng ta là đối thủ. Chính đạo đang đứng trước một mối nguy hiểm lớn nhất từ trước tới nay. Các vị hẳn biết nguyên nhân này từ đâu mà ra… Hừ.”

Bảy vị trưởng môn sắc mặt càng đen lại, bọn họ làm sao không biết. Nếu nói từ đầu nguồn của tất cả việc này có thể kể tới từ cuộc Đại chiến Chính - Tà một trăm năm trước.

Đây là cuộc chiến thảm khốc nhất trong tất cả những lần giao tranh giữa 7 đại môn phái chính đạo với 3 đại tà phái. Tu luyện giả tử thương lên tới hàng vạn người, một phần ba các thế lực cỡ nhỏ và cơ vừa bị xóa sổ, kèm theo đó là rất nhiều môn phái bị đứt đoạn truyền thừa, suy sụp không thể phục hồi tới tận bây giờ.

Trả giá lớn như vậy, cuối cùng bảy đại chính phái là người thắng, ngay lúc ấy, một cuộc mâu thuẫn không nhỏ diễn ra trong chính nội bộ của liên minh bảy môn phái này.

Chiến Thiên môn chủ chiến, đề nghị tất cả đại phái tăng cường lực lượng vây quét, tận diệt 3 tà phái, trừ hậu họa về sau này. Nhưng, 6 môn phái còn lại không đồng ý.

Nguyên nhân rất đơn giản bởi vì kiêng kỵ Chiến Thiên môn.

Đối với họ, Chiến Thiên môn bây giờ quá mạnh, lại vô cùng hung mãnh như một con thú dữ. Nếu như mất đi 3 đại tà phái ngoại địch này, con thú dữ kia răng nanh sẽ nhằm vào ai, không cần nói 6 đại môn phái đều hiểu, bọn họ sẽ là con mồi tiếp theo.

Vì vậy, cuộc chiến lần đó, bọn họ rút lui. Một mình Chiến Thiên môn có mạnh hơn nữa cũng không thể một mình nuốt chửng được 3 đại tà phái.

Đặc biệt là khi Phục Ma giáo dù thua trận nhưng lực lượng trung kiên vẫn đầy đủ, không giống như hai môn phái khác bị đánh cho què chân cụt tay theo đúng nghĩa đen.

Thế sự khó lường, ai ngờ được quyết định ngày đó là nguyên nhân khởi nguồn tới tình cảnh bây giờ.

Phục Ma giáo dù bị thương nhưng lại ra quyết định liều một lần tiêu diệt, thống nhất hai tà phái què cụt kia, bọn chúng thành công, và lớn mạnh thành một con quái vật khổng lồ, mạnh mẽ như ngày hôm nay. Một mình một môn phái chấp chưởng hơn một phần ba lãnh thổ Trung Quốc.

“Quá ghê tởm.” Các đại chưởng môn thầm nghĩ.

Đồng thời, bọn họ cảm thấy ngày đó mình ngu tới như thế nào, nguy cơ lần này còn lớn hơn cuộc đại chiến chính tà một trăm năm trước nhiều.

Bọn họ không nghĩ Phục Ma giáo, sau khi bí mật nuốt chửng hai tà phái khác, dám lộ diện mà không chắc chắn khả năng giành chiến thắng trong cuộc chiến đấu sắp tới.

Tất cả chưởng môn cùng chung một ý nghĩ trên, vẻ mặt biến ảo không ngừng, âm thầm tính toán. Tất cả cảnh này, Chiến Thượng Thiên đều chứng kiến cả, ông nhìn đám chưởng môn mặt mũi ra vẻ mà thầm khinh bỉ. Trong lòng càng nhìn bọn chưởng môn như nhìn một đám ngu.

Chiến Thiên môn và Phục Ma giáo âm thầm cấu kết không phải ngày một ngày hai. Ngay từ cuộc đại chiến một trăm năm trước, hai phái đã có những hoạt động không thể lộ ra ánh sáng.

Ví như Phục Ma Giáo âm thầm bán tin tức ‘đồng đội’ mình cho Chiến Thiên môn, để rồi Chiến Thiên môn dẫn đầu chính đạo các phái đánh trọng thương hai đại tà phái.

Chiến Thiên môn có lợi thế về tình báo, tấn công vào phần thịt mềm, ăn phần thịt ngon bổ, từ đó làm lớn mạnh phái của mình.

Còn sáu môn phái còn lại, tấn công phần xương cứng, gặm phải xương, mà muốn gặm được làm sao không đánh đổi bằng mấy cái răng rơi rụng cho được. Vì thế, dù có hấp thu được một chút chất dinh dưỡng để mọc lại răng, nhưng số đó không đáng kể khi so với thu hoạch của Chiến Thiên môn.

Ngược lại, Chiến Thiên môn cũng cung cấp tình báo cho Phục Ma giáo, giúp giáo này tránh đợt tấn công từ phe chính đạo, hoặc giảm thiểu thiệt hại tới mức có thể chấp nhận được. Nhưng mà, Phục Ma giáo được lợi lớn nhất là việc chiếm đoạt được hai đại tà phái kia.

Có thể nói, cuộc đại chiến chính tà một trăm năm trước là một cuộc chia của giữa Chiến Thiên môn và Phục Ma giá, đối tượng chia của là hai đại tà phái đã diệt vong.

Đến cuộc đại chiến sắp diễn ra đây, đối tượng bị cắt sẻ không cần nói, nếu người nào biết tất cả ẩn tình trong cuộc chiến một trăm năm trước sẽ đoán được.



Trở lại, Chiến Thiên môn môn chủ lạnh nhạt khiêu khích một câu:

“Các vị chưởng môn, các vị nói gì đi chứ, sao ngồi im lặng hết như vậy!!!”

“Khụ khụ.” Thái Hoành môn môn chủ - Thái Khảo Sơn ho hai tiếng, khiến hai bên má phúng phính của lão rung động liêng đảo.

Ông ta đứng dậy cho mọi người nhìn rõ thân thể lùn tịt của mình và nói:

“Chiến môn chủ. Mọi chuyện đã qua rồi, bây giờ không phải lúc nói chuyện cũ, hoặc quy trách nhiệm cho ai.”

Rồi hắn ánh mắt nghiêm trọng đảo qua đám chưởng môn nhân nói:

“Mọi người có mặt ở đây để bàn bạc giải quyết vấn đề Phục Ma giáo, chúng ta nên gác lại chuyện cũ, trọng tâm xử lý việc này. Tôi không cần nói nhưng các vị ở đây đều biết rõ... tình thế nghiêm trọng hiện nay.”

Câu cuối cùng, Thái Hoàng môn chủ nói bằng giọng cực kì thấp, xong rồi, hắn đưa mắt nhìn trở lại Chiến Thượng Thiên, gật đầu và ngồi xuống.

Chiến môn chủ chủ động mở lời như tỏ vẻ “ta không đề cập tới chuyện cũ nữa, mọi người không cần nghĩ nhiều”, nói:

“Chúng ta trước hết chia sẻ tình báo của các phái. Muốn bàn cái gì đầu tiên phải biết được lực lượng Phục Ma giáo như thế nào? Môn phái các vị hẳn đều có tin báo lên từ bên dưới…”

Các chưởng môn nhân gật đầu, không phản đối. Thái Hoành môn môn chủ - Thái Khảo Sơn lại đứng lên tiếp, ông ta bắt đầu nói về tin tình báo mà Thái Hoành môn thu thập được.

Tiếp tục là tới Tiên Linh phái, Độ Vĩ môn, Nhất Kiếm môn, Tuyết Sơn thành, Cổ Giang phái và Nhạn Đăng bang. Sau khi các Chưởng môn nói hết, cả đám này mới hít hà một hơi lạnh.

Bọn chúng nhận ra một điều: “Phục ma giáo quá mạnh”, mạnh hơn cả những gì họ nghĩ trước kia.

Chỉ riêng Hóa Thần lão tổ đã ẩn ẩn hiện hiện có hơn hai mươi vị xuất hiện, về Nguyên Anh cấp cường giả, Phục ma giáo có tới không dưới một nghìn người, còn Kim Đan chân nhân, Trúc cơ đệ tử thì nhiều vô cùng.

Đó chỉ là mặt nổi, mặt ngoài mà thôi. Bên trong không ai biết Phục Ma giáo có bao nhiêu cường giả ẩn dấu.

Âm thầm so sánh lực lượng của Phục Ma giáo với môn phái của mình, các chưởng môn đều tin tưởng môn phái mình sẽ bị diệt vong nếu như 1 vs 1 với Phục Ma giáo, là diệt vong chứ không phải thua thảm hại chạy trốn. Quá kinh khủng.

Thái Khảo Sơn giọng càng trầm trọng nói:

“Tôi đề nghị chúng ta bây giờ lập tức cử lực lượng tới phòng thủ bờ Bắc sông Trường Giang, đề phòng Phục Ma giáo bất ngờ tấn công khiến chúng ta trở tay không kịp.”

Hắn ánh mắt nhìn về vị trí của Cổ Giang phái và Nhạn Đăng bang nói:

“Hai vị môn chủ, Cổ Giang phái và Nhạn Đăng bang trụ sở ở ngay gần sông Trường Giang. Tôi nghĩ chúng ta nên đặt doanh địa chỉ huy ở đấy. Một chính tuyến, một dự phòng hậu cần.”

Hai vị chưởng môn không ngần ngại đáp ứng, bọn họ biết vị trí môn phái của mình là tiền tuyến đối đầu trực diện và ngăn cản Phục Ma giáo bước lên trên phía bắc, nếu đặt doanh địa ở đó có thể hợp lực sáu môn phái bảo toàn được phần nào lực lượng tông môn.

Chiến môn chủ cũng lên tiếng:

“Chiến Thiên môn ngay khi nhận được tin đã cử đệ tử xuống miền Nam trinh sát. Ta đã truyền tin ra lệnh cho bọn chúng lập phòng tuyến tình báo. Nếu Phục Ma giáo có hành động vượt Trường Giang, thì Chiến Thiên môn sẽ nhận được tin đầu tiên.”

Mấy chưởng môn nghe vậy thở ra một hơi, nếu Chiến Thiên môn đảm bảo như vậy thì có thể hơi bông lòng một chút, ít nhất bọn họ cũng không bị động như trước.

Chỉ có một người âm thầm nhíu mày, Độ Vĩ môn môn chủ Độ Thần Hải không biết có phải người già kĩ tính không, ông âm thầm liếc nhìn Chiến Thượng Thiên mấy cái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.