Buổi chiều, ba người lái xe tới bệnh viện Thánh Louis, ngay ở cổng đã có một người đàn ông trẻ tuổi mặc vest đen chờ bọn họ sẵn. Anh ta bước tới mở cửa xe cho Ambrose và Fayola hai người xuống. Đó là Adam, một nhân viên trong công ty, là trợ tá của Baemyn.
Cậu trợ tá Adam sau khi chào hỏi cậu chủ của mình nói:
“Mọi việc đã sắp xếp xong, bà Phillippe - bác sĩ đỡ đẻ cho mẹ ruột của Fayola - đang chờ trong phòng tiếp khách bệnh viện.”
“Cảm ơn cậu, Adam.” Baemyn vỗ vai khích lệ cậu trợ lý nói.
“Chúng ta đi vào thôi…” Rồi ông nói với hai đứa trẻ.
Bệnh viện Thánh Louis là một bệnh viện cỡ trung cách làng Sunwest hơn năm cây số về phía Bắc. Nó là một tòa nhà bốn tầng, mặt tiền rộng hơn một trăm mét, bên ngoài ốp một lớp gạch cổ điển phủ rêu xanh ngát.
Ba người theo chân Adam đi tới tầng một, sau khi đi vào tiền sảnh - nơi tiếp đón khách và bệnh nhân, họ rẽ phải rồi tới một hành lang riêng dành cho công nhân viên của bệnh viện.
Adam đưa ba người tới trước cửa một căn phòng, bên trên nó có một tấm bảng ghi: Guest Room (Phòng khách). Anh nói:
“Bà Phillippe ở trong này…”
“Được rồi, cậu chờ ở đây, để chúng tôi vào…” Bác Baemyn nói.
Nói xong, ba người đi vào phòng, vừa gặp bà bác sĩ, Baemyn lịch sự chào hỏi:
“Xin chào bà Phillippe, tôi rất xin lỗi vì đã làm phiền bà chiều nay…”
“Chào ông, ông là ông Smiths, người của bệnh viện gọi cho tôi nói rằng ông muốn hỏi về ca sinh ngày hôm đó.”
“Vâng, đúng vậy.” Hai người bắt tay nhau, rồi họ ngồi xuống nói chuyện, Baemyn cũng giới thiệu Ambrose và Fayola hai đứa cho bà bác sĩ.
“Bà Phillippe, bà có thể kể lại ca sinh ngày hôm đó được không?” Baemyn ánh mắt nghiêm túc nhìn bà bác sĩ nói.
Bác sĩ Phillippe để tách trà xuống rồi nói:
“Tuy đã mười mấy năm, nhưng tôi vẫn nhớ như in ca sinh cuối cùng ngày 20 - 12 - 1977.”
“Tối hôm đó trời mưa rất to, có một cặp vợ chồng chạy tới bệnh viện, trên người họ toàn bùn đất và lá cây như thế họ vừa trải qua một vụ tai nạn vậy. Cô vợ thì bụng mang bầu hơn 8 tháng, lúc kiểm tra gì thấy có dấu hiệu bị động thai rất nặng. Cô ta cần phải vào phòng mổ sinh con gấp, nếu không sẽ không giữ được cả mẹ và con…”
“Chúng tôi đã phải cấp cứu gấp cho cô vợ, trận phẫu thuật diễn ra suôn sẻ, một đứa bé gái xinh xắn ra đời, nhưng ngay khi đó biến cố xảy ra, cô vợ bị sốc sau phẫu thuật cuối cùng qua đời. Người chồng đau khổ ôm vợ con một lúc lâu.”
“Đến khi thanh toán viện phí thì người chồng lại không có tiền, may là anh ta có một chiếc đồng hồ bằng bạc, tôi đã giới thiệu cho anh ta một tiệm cầm đồ.”
“Người vợ an táng ở đâu?” Baemyn hỏi...
“Người vợ được chôn trong nghĩa trang thành phố, con cô con gái bị người chồng bí mật ôm đi… chúng tôi không thể tìm thấy anh ta và đứa trẻ.”
“Bà Phillippe, bà có thể nói cho chúng tôi địa chỉ tiệm cầm đồ mà bà giới thiệu cho Người chồng không?” Baemyn hỏi thăm.
“Tất nhiên, địa chỉ là số 1028, đường Hiwinet, thành phố Manchester.”
“Chúng tôi cảm ơn bà…”
====
Sau cuộc nói chuyện với bà bác sĩ, Baemyn dẫn hai đứa ra khỏi bệnh viện, ông trầm ngâm nói:
“Theo truyền thống, khi mộ phù thủy trưởng thành sẽ được gia đình tặng cho một chiếc đồng hồ bỏ túi bằng vàng. Cha ruột của Fayola là phù thủy, thì rất có thể cái đồng hồ đã cầm cố ấy có manh mối…”
Đúng vậy, hơn nữa Ambrose cũng đoán ra bố ruột của Fayola có thể là một phù thủy thuần chủng, các gia tộc phù thủy thuần chủng thường sẽ khắc gia huy nhà mình lên đồ đạc như một cách thể hiện đẳng cấp.
Ba người lái xe tới tiệm cầm đồ Malkovich, nó bề ngoài cũ kĩ đến ngạc nhiên, bên trong chứa đầy đồ, trong giống như một tiệm đồ cổ hơn.
Baemyn đi trước, ông nói với người bán hàng đang ghi chép, tính toán sổ sách:
“Chúng tôi có thể gặp ông chủ hay bà chủ được không?”
Người bán hàng cũng không mù, hắn nhìn ra ngay đẳng cấp của ba người, hắn nở nụ cười nhiệt tình chuyên nghiệp nói:
“Xin ba vị chờ một lúc, tôi sẽ thông báo cho ông chủ…”
Nói xong, hắn cúi chào ba người rồi biến mất sau cánh cửa phía sau. Ba phút sau hắn dẫn một ông già đi ra, ông này râu tóc bạc trắng, da dẻ nhăn nheo. Ông ta giọng đầy vẻ tinh tế nói:
“Không biết ngài tới có chuyện gì? Tôi rất sẵn sàng giúp ngài.”
“Chúng ta vào trong nói chứ…”
“Vâng, thứ lỗi cho kẻ lớn tuổi đãng trí này, mời các vị…”
Trong phòng khách, tên bán hàng vừa chuẩn bị xong cho mỗi người một chén trà, Baemyn sau khi làm một ngụm mới nói:
“Chúng tôi muốn tìm một thứ đã được cầm ở đây?”
“Ngài có hóa đơn, hai biên lai gì không?”
“Không, nhưng tôi biết nó là một cái đồng hồ bạc, được cầm vào ngày 20 - 12 - 1977 hoặc trong vòng ba ngày sau đó…” Baemyn nói thẳng.
“Hơn mười năm trước à… thứ lỗi cho tôi, có lẽ tôi không nhớ rõ, nhưng tôi sẽ xem lại sổ sách…” Nói xong ông lão ra lệnh cho tên bán hàng lục lại sổ sách của năm 1977.
Sau khoảng nửa tiếng, ông lão chủ tiệm mới trở lại, ông lấy ra một cuốn sổ ẩm ướt cũ nát nói:
“Trong này có ghi lại vào chín giờ ba mươi phút sáng, ngày 21 - 12 - 1977, một chiếc đồng hồ quả quýt bằng bạch kim được cầm với giá bốn trăm năm mươi bảng Anh, người cầm tên là Redmayne. Ngài xem có phải không?”
“Đúng rồi, nó có còn trong tiệm không?” Baemyn gật đầu nói.
“Xin lỗi thưa ngài, cái đồng hồ này ở năm thứ hai chúng tôi đã bán đi rồi, quy định của tiệm là không giữ đồ cầm cố quá một năm. Mong ngài thông cảm!”
“Tôi hiểu, ông có thể tiết lộ bây giờ cái đồng hồ ở đâu?” Baemyn nói tiếp.
“Chúng tôi không được phép tiết lộ danh tính khác hàng…” Ông lão khó khăn nói.
“Không sao, ông nhận lấy đi, vị khách kia không trách ông đâu…” Baemyn đưa cho ông lão chủ tiệm một tờ một trăm bảng Anh.
“Tất nhiên, tôi bán nó cho ông XXX, ngài có thể gọi điện thoại cho ông ấy, số máy là 654876…” Ông lão mặt không đổi sắc nhận tờ tiền rồi nói.
Đã có manh mối, ba người trở về lâu đài Karling chờ kết quả. Baemyn đã sai người liên hệ với chủ nhân hiện tại của chiếc đồng hồ rồi.
Thời gian còn lại của chiều hôm đấy, Baemyn dẫn hai đứa trẻ tới thăm mộ của mẹ ruột Fayola… sau đó, bọn họ trở về lâu đài Karling.
Rất nhanh, hai ngày sau, Baemyn mang một cái đồng hồ về lâu đài, đó là của bố ruột Fayola.
Chiếc đồng hồ này thật sự có in một hình gia huy, và Ambrose và Fayola nhận ngay ra đó là của gia tộc nào.
Trên cùng là một hình đầu lâu, xung quanh có những tán lá Quiter bao bọc, tiếp theo bên dưới là một bàn tay bằng kim loại đang nắm chặt cây đũa phép trên nền các ngôi sao bảy cánh, xuống nữa là hình ảnh của ba con quạ và dưới cùng là dòng chữ:
“TOUJOURS PUR.”
“Vĩnh viễn thuần chủng.”
Đó là Gia huy của dòng họ Black, một trong những dòng họ được mang danh hiệu THE MOST ANCIENT AND NOBLE HOUSE – Dòng tộc cao quý lâu đời của thế giới phù thủy Anh quốc.