Việc này quả chọc giận Fayola rất nhiều, dù sao xét về mặt huyết thống, Sirius cũng là bác của cô, sáng nay, khi biết tin, nếu không có Ambrose cản lại, e là cô bé đã phá tan cái ký túc xá nhà sư tử để tóm con chuột phản bội này rồi.
Bây giờ, nếu muốn giải quyết chuyện của Black, cậu có thể vận dụng được sức ảnh hưởng của nhà Karling trong Bộ pháp thuật, nhưng lúc này không phải thời cơ thích hợp để cho cỗ thế lực này nổi lên mặt nước.
Vì vậy Ambrose đề nghị cô bé giao chuyện này cho giáo sư Dumbledore giải quyết.
Xét về công, ông giáo sư này cầm đầu Hội phượng hoàng, trực tiếp có mối quan hệ với Sirius Black trong công cuộc chống đối Voldemort.
Còn về tư, ông giáo sư không phải là thầy giáo đã từng dạy bảo bọn họ hay sao, các thành viên Hội phượng hoàng, không có lý do gì để ông Hiệu trường từ chối việc này.
Trở lại.
Ambrose sau khi đưa cho giáo sư Dumbledore một tập tài liệu chứng cứ về việc Peter Pettigrew là Tử thần thực tử, cộng với việc cậu nghi ngờ con chuột của Ronald Weasley là một phù thủy hóa thú…
Ambrose và Fayola hai người im lặng ngồi uống trà chờ ông giáo sư đáp lại, sau khoảng mười phút trầm ngâm, rốt cuộc giáo sư Dumbledore lên tiếng:
“Chuyện này quá bất ngờ… nếu tất cả là đúng sự thật ta sẽ nhờ người kiểm tra ngay lập tức. Ta sẽ cố gắng hết sức trả lại tự do cho Sirius.”
Giọng ông trông rất kiên quyết, rồi ông lại không hiểu nhìn hai học sinh nói tiếp:
“Xin lỗi, nhưng hai trò có quan hệ thế nào với Sirius không?”
Thắc mắc của ông giáo sư là đúng, không ai dở hơi lại điều tra về một tên Tử thần thực tử bị nhốt trong tù cả…
Ambrose nhìn thật sâu vào mắt ông giáo sư nói:
“Chuyện này không phải bí mật gì cần phải dấu ngài, thực ra Fayola là họ Black.”
Nói xong cậu cúi đầu chào ông Hiệu trưởng rồi bước ra khỏi phòng, mặc cho ông ta ánh mắt kinh ngạc đứng ở đấy.
Nói thực, trong Hogwarts địa vị của Ambrose và Fayola rất đặc thù, các giáo sư luôn cố không coi và đối xử với hai người như các học sinh bình thường khác.
Vì vậy khi Ambrose giải quyết con Quỷ khổng lồ, giáo sư Snape hay Mcgonagall không ngạc nhiên, chỉ có tên gián điệp mới không rõ lên phản ứng mãnh liệt như vậy.
Một phần là do ngài Hiệu trưởng nhất quyết yêu cầu, một phần khác là do hai đứa trẻ này trình độ đã vượt trên các giáo sư rồi, nên bọ họ không muốn mất mặt làm gì.
Cũng vì lý do trên, năm nay Câu lạc bộ Sáng chế của Ambrose không cần tìm giáo sư chủ nhiệm nữa, dù giáo sư Dippet đã mất từ trong hè và một nửa học kì đã qua đi.
….
Khi Ambrose và Fayola hai người trở lại Đại sảnh đường thì nó bây giờ đã đông nghịt học sinh, và vô cùng ồn ào. Nhất là ở chỗ bọn học sinh nhà Gryffindor, bọn này đang ăn mừng chiến thắng…
Xem ra thằng nhóc nhà Potter đã thi đấu tốt đem lại chiến thằng cho nhà sư tử. Trái ngược lại, bên nhà con rắn các học sinh mặt rầu rĩ không vui, bọn này vừa thua sấp mặt xong nên vậy.
Sau vài phút, Ambrose và Fayola tìm được Takagi, sau đó ba người kéo nhau ra vị trí tụ hội quen thuộc bên cạnh Hồ nước Đen.
Cô bé gốc Nhật này cũng hỏi nguyên do Ambrose và Fayola hai người vắng mặt, chuyện này không phải bí mật gì nên Fayola kể với Takagi về Sirius Black.
Nghe xong, Takagi kinh ngạc không kém, rồi cô bé an ủi cô bạn thân của mình. Thì đúng lúc này, con bé Hermione chạy vội vàng chân sáo tới chào nói:
“Chào anh chị.”
Xem ra cô bé rất vui sau trận Quidditch, Ambrose nhẹ nhàng cười đáp lại, Fayola cũng bình tĩnh hơn lúc sáng nhiều, cô gật đầu với Hermione. Còn Takagi đứng dậy, lôi kéo cô bé ngồi cạnh mình.
Cả đám đang ngồi nói chuyện phiếm thì Hermione rụt rè hỏi thăm:
“Anh Ambrose, chị Fayola và chị Takagi, anh chị có biết ai là Nicolas Flamel?”
“Nicolas Flamel!” Ambrose nhắc lại, cậu trao đổi ánh mắt với hai người bên cạnh rồi nhìn Hermione nói:
“Tất nhiên là anh biết, em hỏi có việc gì hả?”
Hermione nghe vậy vui như sắp nhảy tung lên, cô bé cố kìm nén giọng nói:
“Chuyện là như vậy…”
Cô bé tóc xù bắt đầu kể lại chuyện về con quái vật ba đầu cùng cái nắp sập mà Harry và Ron kể với cô, khi đó hai tên nhóc này chạy tới khu vực hành lang cấm tầng ba và chúng đã thấy tất cả.
Mới đầu Hermione không quan tâm lắm nhưng khi Harry đọc tờ báo Nhật kí phù thủy và liên tưởng giữa vụ trộm và cái hành lang đột nhiên bị cấm ở Hogwarts.
Nên bọn họ đã mạnh dạn suy đoán là có một thứ gì đó được giấu ở trong khu vực cấm kia, và con chó ba đầu là kẻ ngăn đường.
Mấy đứa nhóc cố dò hỏi người giữ khóa lâu đài Rubeus Hagrid và biết được một cái tên: Nicolas Flamel.
Vốn với trí nhớ tốt của mình, Hermione biết này cái tên này có ấn tượng với cô, nhưng nó chắc chắn chỉ được nhắc qua một lần và ở đâu đó trong đống sách vở cô bé đã đọc.
Chứ nếu có cả một quyển sách, một chương, một bài hay thậm chí một đoạn văn nói về cái tên này thôi thì cô bé đã nhớ ra.
Trong lòng Hermione cũng muốn tự giải quyết vấn đề này bằng cách đọc lại đống sách của mình, nhưng có một các nhanh gọn và tiết kiệm thời gian hơn cô có thể thực hiện:
Đó chính là đi hỏi ba anh chị giỏi nhất trường.
Nên Hermione có mặt ở đây.
….
Ambrose nghe kể tới đây biết ngay Voldemort phái tên gián điệp Quirrell tới trường Hogwarts làm gì rồi. Mục đích của hắn là Hòn đá phù thủy (Sorcerer”s Stone).
Hòn đá phù thủy chỉ là cái tên thông thường được các phù thủy nói với nhau mà thôi, cái tên chân chính của hòn đá này gọi là Hòn đá Thông thái.
Sự xuất hiện đầu tiên của cái tên này có từ rất lâu rồi, lâu hơn cả cái tên Nicolas Flamel. Nó được viết lại trong một tờ giấy có tuổi đời cách đây hơn hai nghìn năm, Ambrose và Fayola tìm thấy chúng ở trong Kho báu của Ravenclaw.
Nhưng cũng kể từ thời điểm đó, hòn đá này dường chư biến mất trong lịch sử cho đến khi Nicolas Flamel công bố rằng ông ta đã chế tạo thành công Hòn đá phù thủy.
Và ông ta cũng là manh mối duy nhất dẫn ta tới Hòn đá Thông thái.
Hòn đá này không chỉ có thể biến đá thành vàng mà nó còn là một vật liệt để chế tạo thuốc trường sinh bất lão… chuyện này đã có chứng minh lù lù rồi, Nicolas Flamel và vợ của ông ta đã sống trên 600 năm, cao hơn rất nhiều giáo sư Dippet.
Mà Ambrose chắc chắn nhà giả kim này không mạnh hơn giáo sư Dippet là bao nhiêu, chắc chắn ông ta không đột phá cấp 5 để có tuổi thọ gần hai nghìn năm.
Không chỉ vậy, trong tờ giấy đó có ghi lại là Hòn đá Thông thái có nắm giữ sức mạnh của chuyển hóa vật chất, sức mạnh của thời gian… mấy thứ dường như chỉ có ‘Thần’ mới làm được
Nhưng mấy việc đó không quan trọng, nếu quả thực Hòn đá phù thủy ở trong Hogwarts, mà giáo sư Dumbledore hào phóng tới mức mang nó tới làm mồi bắt Voldemort.
Thì Ambrose không có lý do gì bỏ qua cơ hội này cả, trong đầu Ambrose đang hình thành một kế hoạch để phỗng tay trên tên Chúa tể hắc ám và trộm lấy hòn đá.
Đúng lúc này, một giọng nói mang đầy vẻ bất mãn hét lên:
“Anh Ambrose, anh chưa trả lời em…”
Ambrose giật mình nhìn lại, cậu thấy Hermione khuôn mặt sưng lên vì tức giận, cậu vội vàng nói:
“Xin lỗi, anh đang nghĩ tới chuyện khác…”
Sau đó thình lình Ambrose lóe ra một ý nghĩ, cậu có thể lợi dụng Hermione và hai đứa nhóc kia, theo cậu nghĩ, với cáo biểu hiện tò mò như thế này thì bọn chúng sẽ theo tới cùng… rồi cậu lắc đầu nghĩ.
Không, không thể nói là lợi dụng được, đây là một mũi tên trúng hai đích. Ambrose vừa có thể rèn luyện cho Hermione vừa lấy được Hòn đá phù thủy.
Vấn đề là việc này sẽ rất nguy hiểm, chắc chắn tên Tôm kia sẽ tới Hogwarts… xem ra cậu cần bàn bạc với Fayola và Takagi chi tiết hơn.
Trở lại hiện thực, Ambrose vuốt tóc Hermione nói tiếp:
“Nicolas Flamel là tác giả duy nhất của Hòn đá Phù thủy!”
Cô bé không hiểu nhìn Ambrose, thấy vậy cậu nói thêm:
“Thuật nghiên cứu giả kim cổ điển chú trọng đến Hòn đá Phù thủy, một vật chất huyền thoại có những sức mạnh lạ kỳ. Hòn đá có thể đổi bất cứ thứ kim loại nào thành vàng ròng. Hòn đá cũng tạo ra thuốc Trường sinh làm cho người uống bất tử.”