“Bành.” Một tiếng.
Lão già tóc đỏ tiếp đất mà khiến chu vi mười mét nền đá xung quanh vỡ vụn. Lão ta ánh mắt sắc bén nhìn một vòng quanh chiến trường. Không một ai ở đây dám trực diện đối mặt với ánh mắt này, kể cả đám tiền bối chính đạo tu vi cao thâm.
Lão già hừ lạnh khinh bỉ, hắn định tiếp tục quăng ánh mắt tới chỗ Ambrose đám người thì Chiến Thượng Thiên đã bước tới cúi người hành lễ:
“Phụ thân, ngài xuất quan.”
Lão già tóc đỏ chắp tay ra sau lưng nhìn con trai mình, giọng ác liệt quát:
“Phải. Ngươi làm ăn kiểu gì. Chỉ có mấy tên phế vậy mà cũng không xử lý được.”
Chiến Thượng Thiên khuôn mặt trầm xuống, không dám phản bác, mở miệng nhận lỗi:
“Phụ thân, ngài nói phải.”
“Hừ. Lui sang một bên.”
Chiến Bá Thiên lão già phất tay đuổi Chiến Thượng Thiên sang một bên, hắn mắt nhìn cô gái che mặt gầm giọng hỏi:
“Đây là chuyện của nội bộ giới tu luyện Trung Hoa chính thống chúng ta, Thần Quốc Takama no Hara (Cao Thiên Nguyên) định can thiệp vào sao?”
Lão già này rõ ràng không để Ambrose trong mắt, trong đầu hắn, chỉ có Thần Quốc Takama no Hara (Cao Thiên Nguyên) là có sức đe dọa thôi, còn giới tu luyện phương Tây thì là một lũ ô hợp năm bè bảy mảng.
Cô gái biểu hiện không kém, miệng lạnh nhạt trả lời:
“Chính thống. Chiến Bá Thiên, các ngươi cùng mười tên Tiên tổ cũng dám gọi là chính thống.”
“Hừ, ý ngươi là gì?”
“Ta ý gì, chẳng lẽ ngươi không biết!!! Họ Chiến các ngươi một nghìn năm qua làm gì, ngươi còn biết rõ hơn cả ta.”
Chiến bá Thiên như bị nói phải chỗ hiểm, đùng đùng tức giận, ánh mắt đầy ý muốn giết người, giọng trầm thấp cực độ:
“Các ngươi biết…”
Cô gái che mặt không nói gì, ánh máy cứng cỏi không ngần ngại nhìn tới, so bì với Chiến Bá Thiên. Biểu hiện của cô ta nói lên câu trả lời của mình rồi: Ta biết tất cả.
Chiến Ba Thiên lão già da mặt run lên, bàn tay chắp sau lưng ửng đỏ, miệng lão hiểm độc nói:
“Đã vậy thì… ngươi đi chết đi.”
Chưa dứt lời, lão ta trong chớp mắt phi người lao tới vị trí cô gái che mặt.
Mười mấy tên tiền bối chính đạo thấy thế lập tức nhảy tới, tất cả đồng loạt ra chiêu:
“Chiến Bá Thiên, ngươi khinh người.”
“Ngươi không coi chính đạo chúng ta là gì sao…”
“Lần này giết ngươi, tên phản bội này, rồi giải quyết tận gốc lũ tà đạo.”
Mười mấy lão già này đã tập trung tinh thần ngay từ khi Chiến Bá Thiên xuất hiện, bọn họ đoán vị sứ giả của Thần quốc không phải đối thủ của Chiến Bá Thiên, còn cậu thiếu niên nước Anh kia thì thôi đi, dù có yêu nghiệt hơn nữa bọn họ cũng không tin Ambrose đấu lại được Chiến Bá Thiên.
Đám lão già này nhất trí chỉ có mấy người bọn hắn mới có thể đánh lại được Chiến Bá Thiên, mặc dù không chắc lắm nhưng cũng phải liều.
…
“Hừ. Gà đất chó sảnh.”
Chiến Bá Thiên chân không chậm lại một chút nào, tay vung lên một cái, một cỗ lực vô hình kinh người bắn ra, đập thẳng vào người mười mấy lão già đối diện lao tới.
“Oành oành oành…”
“Phụt.” x 13. (Phun máu)
Một chiêu.
Mười mấy lão già bị đánh cho phụt máu hất bay ra sau. Lão già tóc đỏ Chiến Bá Thiên quá mạnh. Không dừng lại, lão ta tiếp tục lao về phía Ambrose đám người.
Cô gái che mặt bình thản nhẹ giọng nói:
“Niten.”
“Vâng. Tiểu thư.” Kiếm sĩ trả lời.
Nói rồi, ông ta rút ra trong người một lá bùa màu vàng, bên trên là loằng ngoằng vô số chữ viết Nhật Bản, trông giống trong phim truyện muggle, nhưng theo Ambrose thì đó là một ma pháp trận thì hơn.
Kiếm sĩ dùng hai ngón tay kẹp lấy lá bùa, giơ lên trước mặt, miệng lẩm bẩm một đoạn chú ngữ gì đó, xong xuôi, ông ta đưa lá bùa dính lên trán, miệng hét lên:
“Phong thư. Mở.”
“Vèo Vèo Vèo…”
Một tràng gió hú vang vọng.
Trên trán của kiếm sĩ bây giờ có một hình đồ án màu xanh biếc hình tròn nổi lên. Cùng lúc, uy áp từ người ông ta cũng tăng lên ầm ầm, cấp 5 hậu kì, cấp 5 tột cùng, cấp 5 tột cùng tột cùng, suýt nữa thì vào nửa bước cấp 6 mới dừng lại.
Niten kiếm sĩ hai chân đứng vững, kiếm giơ lên ngang vai, mắt nhìn thẳng vào lão già tóc đỏ đang phóng tới, khi chỉ còn cách vài mét, kiếm sĩ hét lớn:
“Lục Đạo Ngũ Luân - Phong Thư - Bách đao trảm.”
“Xèo xèo xòe…” Một trăm lưỡi đao gió chém tới, hòng băm xác Chiến Bá Thiên.
Chưa xong, Niten kiếm kĩ lại vòng kiếm một lần nữa:
“Lục Đạo Ngũ Luân - Phong Thư - Thiên... Đao... Trảm...”
Lần này không phải một trăm lưỡi đao nữa rồi, mà là một nghìn nhát. Mỗi nhát đao đều có uy lực của một đòn tấn công cấp 5 hậu kì.
Ầm ầm ầm ầm…
Chiến bá Thiên chân chậm lại, bàn tay khua động hết hướng này tới hướng khác, tốc độ cũng nhanh không kém những nhát đao gió kia, lão ta đang chống đỡ.
Đúng lúc này, cô gái che mặt hành động, bàn tay nâng lên rồi hạ xuống, cả người lóe lên ánh sáng màu xanh đầy sức sống.
Bùng bùng…
Dưới chân Chiến Bá Thiên lão già vang lên những tiếng nổ nhỏ, giây tiếp theo, một thân cây to lớn mọc lên, xé toạc mặt đất, uốn éo rồi buộc chặt người lão già tóc đỏ lại.
“Trò mèo.”
Chiến Bá Thiên khinh khỉ khịt mũi, cánh tay, bắp tay gồng ra, ngay lập tức, thân cây vỡ vụn. Lão già định xông tới thì trước mặt đột ngột xuất hiện một thân cây khác nhọn hoắt lão tới, chưa hết, phía sau lưng, bên trái, bên phải của lão ta đều có.
“Hừ.”
Không còn cách nào, Chiến Bá Thiên gẫm chân, đạp không khí, nhảy lên trên cao không trung né tránh. Nhưng, cô gái che mặt nào để lão ta được như ý, không biết từ lúc nào, một nhánh rễ cây nhỏ nhắn đã cuốn lấy hai chân lão ta.
Bây giờ là lúc nhánh rễ cây này phát huy tác dụng, nó phồng lên to bằng bắp chân người trưởng thành, hút lực, kéo thân hình lão già khựng lại.
Bị đòn bất ngờ, Chiến Bá Thiên hơi chậm lại một lúc, rồi phải cúi người đưa tay chém đứt đám rễ cây. Tận dụng cơ hội này, kiếm sĩ vác kiếm nhảy lên trực diện một lần nữa ra chiêu:
“Lục Đạo Ngũ Luân - Phong Thư - Thiên... Đao... Trảm...”
Lần này thì trúng đòn rồi, một nghìn phát đánh của cường giả cấp 5 hậu kỳ, lão già mặt đỏ quần áo tả tơi, bị đánh thẳng xuống mặt đất tạo thành một cái lỗ không hề nhỏ.
“Phụ thân. Chết tiệt.” Chiến Thượng Thiên vừa tức vừa lo lắng hết lên, xông tới.
Lão già họ Độ và Nhất Kiếm lão già cười ha hả chạy theo, đuổi kịp, trào phúng bảo:
“Chiến nhãi con, lần này ai cứu được tà đạo các ngươi.”
“Mọi người. Tiêu diệt bọn chúng.”
Chiến Bá Thiên gặp trở ngại, lập tức cổ vũ sĩ khí bên chính đạo, cả đám này trong đầu bây giờ chỉ muốn chém giết, giết một thì hòa, giết hai thì lời.
Chiến Bá Thiên xuất hiện hoàn toàn xóa bỏ đi đường lui của bọn họ, bây giờ không cố giết được thêm vài tên thì sau này con cháu đệ tử bọn họ dù có trốn chui trốn lủi cũng đỡ đi một tên kẻ thù.
…
Niten ra chiêu xong rơi xuống đất, ông ánh mắt chăm chú nhìn tới vị trí lão già họ Chiến tiếp đất, tay nắm chặt kiếm định bước tới thì bỗng hoảng hốt kêu lên.
“Không được.”
“Oành.”
Một nắm đấm đỏ ngòm từ trước mặt đập tới, kiếm kĩ theo bản năng đưa sống kiếm ra đỡ lấy. Nhưng.
“Rắc.. keng…”
“Không…”
Kiếm gãy, cú đấm không dừng lại lao thẳng tới ngực Niten.
“Phốc… Tiểu thư, cẩn thận.” Kiếm sĩ trung chiêu, không kêu rên mà lại dùng nốt sức lực của mình cảnh báo chủ nhân, thật đáng quý cho sự trung thành.
“Hừ, thân mình lo chưa xong còn lo người khác.” Giọng lạnh băng vang lên.
Giọng nói này như phát ra từ bốn phương tám hướng, khiến người khác khó lòng phán đoán, nhưng, đây chắc chắn là giọng của lão già Chiến Bá Thiên.
Và, mục tiêu tiếp theo của lão ta không khó đoán:
“Chiến pháp mười năm thức - Quyền hủy thiên địa.”
Lời vừa dứt, một bàn tay màu đỏ khổng lồ xuất hiện, năm bàn tay xòe ra và nắm lại thành cú đấm. Đúng là hủy thiên diệt địa, cú đấm đi tới đâu là mặt đất, bầu trời, không khí bị nứt ra, xé tan thành vụn.
Rồi nó hướng thẳng xuống phía dưới chỗ cô gái che mặt.
Nắm đấm rơi xuống, cô gái biến ra hơn mười thân cây bắn lên ngăn chặn.
“Ầm ầm ầm…”
“Rắc rắc rắc…”
Cây cối không phải là đối thủ, thi nhau ào ào gãy vụn, tạo thành một trận mưa vụn gỗ. Đến lúc này, cô gái che mặt như hoàn toàn bó tay rồi.
Đây cũng là cơ hội của nhân vật chính của chúng ta, tên này môi hơi nhếch lên, da mặt run run cảm nhận cơn áp lực từ cú đấm không hồ rơi xuống, Ambrose lặng lẽ gọi một câu:
“Obscurus.”