Vạn Giới Pháp Thần

Chương 307: Chương 307: Thanh niên bí ẩn




Cái chân sói va chạm với lồng sáng, lại thêm một tiếng nổ to inh tai nổ ra. Lần này con sói bị hất bay ra phía sau hai mươi mét.

Không dừng lại, Helios nhảy lên lao lên trên mặt đất như một mũi tên, khi đạt tới độ cao ba mươi mét và ngay trên đầu con sói.

Ông tay phải dơ cây pháp trượng ngang đầu, và chĩa nó thẳng xuống con sói. Helios điên cuồng vận chuyển ma lực trong cơ thể, tấm áo choàng của ông bay lên phần phật.

Cả người ông ta bắt đầu tỏa sáng rực rỡ… từ đầu cây pháp trượng biến thành một mũi nhọn… Phần còn lại ánh lên những tia sang bày vọt về phía giống như đuôi sao băng vậy.

Helios bây giờ trông giống một mũi giáo khổng lồ, và cái mũi giáo này đang rơi xuống cắm đúng vào đầu con ma sói…

“Oành oành oành..”

Một chàng nổ liên tiếp vang lên, cùng với những tiếng tí tách nhỏ hơn… Khói bụi mù mịt, sức ép lên không khí tạo thành từng luồng gió mạnh thổi ra bốn phương tám hướng.

Mười giây sau, khói bụi tan đi, ánh sáng bên trên lờ mờ rọi xuống. Ambrose thấy người đàn ông lúc nãy giờ đang nằm thoi thóp dưới mặt đất, trong một vũng máu.

Trước ngực ông ta là một lỗ thủng to bằng cổ bàn tay, vẫn không ngừng phun máu ra, ở bên cạnh cái lỗ đó, Ambrose có thể thấy trái tim đang đập từng nhịp.

Còn Helios Đại hiền giả thì đừng thở dốc ở một bên, vừa rồi, trận đấu nhìn có vẻ rất dễ dàng nhưng lão Đại hiền giả hơn một nghìn tuổi đã dốc hết sức. Nói cho cùng ông ấy cũng rất già rồi, đánh nhanh thắng nhanh là lựa chọn khôn ngoan nhất.

Người đàn ông tuy đau đớn nhưng miệng vẫn cứng:

“Bọn chó chết… các ngươi tưởng thế là giết được ta hả… ta sẽ không chết… ta là bất tử…”

Rồi hắn lại đổi giọng:

“Con trai… tha lỗi cho ta... “

“Im miệng… không nói nữa… khụ khụ… tới đây, lũ khốn nạn… ông lão kia, ông không tới thì ta sẽ chết đó… nhanh lên.”

Tên này bắt đầu gào thét gọi ai đó, Ambrose ngay tức khắc cảm thấy không ổn, cậu gọi:

“Helios, khanh trước lùi lại.”

Ambrose vừa nói xong, không gian bên cạnh người đàn ông sắp chết bắt đầu dao động, rồi từ mặt đất bỗng nhiên trồi lên một trụ đất.

Cái trụ đất này vặn vẹo và biến thành hình một thanh niên trẻ tuổi, trông tên này mới chỉ mười tám đôi mươi…

Nhưng cả người đều toát lên một vẻ tang tóc, ưu sầu… một thứ gì đó, một cảm giác vô cùng lâu đời… Ambrose có thể cảm thấy thời gian dường như không dừng lại trên con người kia.

Ambrose hai mắt híp lại, chỉ có một loại người mới như vậy, nhưng người bất tử, giống như tên chủ nhân của giáo sư Paines, họ gọi là Elders.

“Ông già, cuối cùng ông cũng tới rồi, ông định để con trai ông chết ở đây hả… ha ha.. >”

Người thanh niên chỉ nhàn nhạt ưu tư nhìn người đàn ông đang gào thét, chờ đến khi hắn nói xong, anh ta mới nói:

“Lycaon… không phải ta đã bảo ngươi ở nguyên trong này không được gây chuyện lung tung rồi phải không. Tại sao ngươi không nghe lời ta…”

“Hừ… lão ép ta ở trong hình hài người sói, và một trăm năm mới được biến thành người một lần… lão định ép ta điên lên hả… Khụ khụ… nếu không phải loại thuốc đấy khiến ta có thể trở lại hình người…”

Tên này nói xong lại đổi giọng:

“Là ngài… ngài tới xem tôi lần cuối sao…”

Người thanh niên lẳng lặng gật đầu:

“Ngươi giờ có hối hận…”

“Không, tôi không hối hận, tuy nó khiến tôi trở thành như vậy, nhưng nó cũng khiến tôi có con trai của mình…”

Người đàn ông vừa nói vừa dịu dàng nhìn Dubois đang đứng ở một góc kia…

“Đó là kết tinh của tôi với nàng… mong ngài giúp tôi bảo vệ nó… khổ thân thằng bé đã chịu rất nhiều đau khổ rồi…”

Người thanh niên thở dài:

“Đứa con ngốc nghếch của ta… đáng lẽ ra ta nên ngăn cản con một nghìn năm trước… thôi vậy, mong con được gặp cô ta ở thế giới bên kia…”

“Cảm ơn ngài, Father.”

“Không, lão phải cứu ta… ta không muốn chết... khụ khụ…”

Người đàn ông run lên một cái, rồi tắt thở chết luôn, ông ta không có vẻ đau đớn mà trông rất thanh thản.

Người thanh niên lại thở dài thêm một cái, tay ông ta vung lên, lập tức một cỗ quan tài bằng đá hoa lệ đẹp đẽ hiện lên, nó tự đặt cái xác vào bên trong rồi đóng nắp lại.

Cái quan tài đá tự động chui xuống đất và biến mất.

Làm xong tất cả, người thanh niên mới đưa mắt nhìn sang phía Ambrose ba người, cái nhìn nhẹ nhàng của anh ta khiến cả ba người thấy áp lực cực lớn.

Cả đám đều căng thẳng, trong người đều vận chuyển ma lực sẵn sàng tấn công đáp trả.

Thấy thế, người thanh niên cười nói:

“Các ngươi không cần khẩn trương như vậy… chết đối với nó là một sự giải thoát.”

Nói rồi ông ta liếc thật sâu vào Ambrose, cái nhìn này rất nhanh nhưng lại khiến cậu cảm thấy dài đằng đẵng…

Ông ta nhìn cậu có ý gì? Đây là câu hỏi đầu tiên Ambrose hiện nên trong đầu.

Rồi, bỗng một thứ gì đó xé gió bay tới, Ambrose theo bản năng chụp lấy… cậu chưa hiểu gì thì người thanh niên kia đã biến mất.

Trước khi đi, anh ta nói:

“Đây coi như là vật về với chủ cũ… nhóc phải cẩn thận khi dùng nó…”

Ambrose sững sờ nhìn tờ quyển sách trong tay cậu, mãi cậu mới nói được một câu:

“Chuyện này?”

Thấy Ambrose định nói gì, Fayola ngăn cản cậu lại nói:

“Chúng ta trước rời khỏi nơi này… mình thấy chỗ này không an toàn đâu.”

“Ừ. Còn…”

Khi Ambrose quay lại, Dubois người sói trẻ tuổi đã biến mất, chắc tên này đi cùng người kia rồi. Thế là ba người vội vã rời khỏi cái không gian độc lập này.

Đúng như Fayola nói, chỉ năm phút sau khi ba người đi, xung quanh không khí hiện ra mấy trận vặn vẹo… nhưng không có bóng người nào xuất hiện, chỉ có vài tiếng nói:

“Hắn tại sau lại rời khỏi…”

“Xem ra con của hắn chết rồi… quả báo…”

“Thôi chúng ta trở về… ở đây không còn việc gì rồi…”



Mấy trận không khí lại vặn vẹo, nhưng lần này nó to lớn hơn rất nhiều, rồi một cái lỗ đen trồi lên, nó nuốt chửng toàn bộ khoang không gian xung quanh…

Ầm ầm…

Hôm đó, ở Pa - ri xảy ra một trận động đất kì lạ mạnh tới 6,5 độ Rít - te… các nhà địa chất vẫn không tài nào hiểu được nguyên nhân.

=====

Đến khi Ambrose ba người trở về tới trang viên thì trời đã tối om, Bọn họ nghĩ mình vừa mới ở trong cái hang động chưa tới nửa tiếng vậy mà bên ngoài đã qua hơn nửa ngày rồi.

Đến khi hội họp với Dante đám người, Ambrose lập tức ra lệnh trở về trang viên ngay. Trên đường, cậu cũng nghe ông ta báo cáo về tình hình lũ người sói.

Dante bọn người đã giết tổng cộng mười bảy ma sói cấp 4, và gần hai trăm ma sói khác, điều kì lạ tất cả ma sói ở đây chỉ có con đực, không có con cái hai con non nên bọn họ thẳng tay tàn sát.

Xem ra đây cũng không thể gọi là một gia tộc - đây là bọn chúng tự nhận thôi, chư thực chất tất tả ma sói đều là do tên ma sói khổng lồ đã chết trong kia tạo ra. Có điều bọn chúng sống quá lâu năm nên mới vậy.

Sau khi về tới trang viên, Ambrose và Fayola ngay lập tức đi vào trong thư phòng và dặn dò Baemyn không để ai làm phiền hai người. Trong khi đó, Helios Đại hiền giả thì ngồi minh tưởng hồi phục lại ma lực.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.