Vạn Giới Pháp Thần

Chương 174: Chương 174: Truyền thuyết đảo Thiên đường




Buổi trưa, tất cả các mảnh của con thuyền đã xong, chỉ chờ buổi chiều bọn chúng ghép lại thôi.

Sau khi thưởng thức bữa, Ambrose hỏi thăm Trumpkin một số chuyện mà vừa nãy cậu không có cơ hội hỏi.

“Trumpkin, ông có nghe gì về Thất đại đảo quốc không?”

“Thất đại đảo quốc…” Ông người lùn Trumpkin cay màu như cố nhớ ra điều gì nói:

“A… đó là đảo thiên đường… Trong một quyển sách cổ có nói về Đảo thiên đường có một tên khác là Thất đại đảo quốc.”

“Vậy bọn họ bây giờ thế nào?”

“Tôi cũng không rõ, Đảo thiên đường là cái tên được các sứ thần ghi lại vào hơn một ngàn năm trước cơ…”

Một ngàn năm trước, không lẽ thời gian đã qua không phải là mấy trăm năm mà là hơn một ngàn năm… Thời gian dài như vậy, không biết Ẩn sĩ còn sống không nữa, cậu chưa bao giờ thấy phù thủy nào sống hơn một ngàn năm.

“Đảo thiên đường được gọi là thiên đường vì ở đó mọi người dân sống vô cùng sung sướng. Khoảng thời gian một trăm năm sau khi bốn vị va và nữ hoàng của Narnia biến mất, các phù thủy và pháp sư của đảo thiên đường thường xuyên qua lại Narnia. Bọn họ còn giúp đất nước này chống lại bọn khổng lồ phía bắc.”

“Người ta nói là tới tận bây giờ, tức là hơn một nghìn năm sau, các pháp sư phù thủy, chiến sĩ Đảo thiên đường vẫn bảo vệ phía Bắc Narnia… vì vậy trong vòng một nghìn năm đấy, không có bóng dáng của một tên khổng lồ xấu xa nào trên đất nước này.”

Ông người lùn đang kể lại sự kiện Ambrose và Fayola chiếm Bồn địa Ettinsmoor… xem ra Thất đại đảo quốc vẫn chiếm đóng khu vực này.

Ông người lùn nói tiếp:

“Chỉ có điều sau một trăm năm đấy, đảo thiên đường hoàn toàn biến mất trong mắt thế giới. Không ai nhìn thấy bóng dáng cửa bất kì phù thủy, pháp sư, hay người dân đảo này.”

“Narnia từ đó rơi vào thời kì suy yếu trầm trọng… và cuối cùng bị bọn người Telmarine xâm chiếm. Bọn người này lập nên nhà nước hiện tại, vị vua đầu tiên của bọn chúng là Caspian Đệ nhất. Caspian ở đây có nghĩa là chinh phục.”

“Sau khi thành công chiếm đóng Narnia, Caspian Đệ nhất bắt đầu tịch thu, thiêu hủy tất cả sách vở về đất nước Narnia cũ, về truyền thuyết Alan và bốn vị vua và nữ hoàng. Chuyện này khiến các cư dân Narnia cũ phải lẩn trốn vào trong rừng sâu.”

Thở dài một cái, ông người lùn tiếp tục kể:

“Tên Caspian Đệ nhất này sau đó hướng ánh mắt ra biển đông, và về phương bắc, lãnh thổ của Thất đại đảo quốc, hắn có nghe truyền thuyết về sự phồn hoa giàu có của Đảo thiên đường. Lòng tham che mờ lý trí của hắn, tên này cho quân tấn công hai mũi, một trên cạn tới phía bắc, một trên biển tới Đảo thiên đường.”

Lucy nghe tới đây che miệng nói:

“Thế thì thật khủng khiếp, kết quả trận chiến như thế nào?” Cả bốn anh em đều chăm chú nghe.

Tên người lùn Trumpkin cười khoái trí nói:

“Thua chứ còn sao, thua thảm bại… đội tàu hơn hai mười chiến thuyền của bọn chúng vừa ra khỏi cửa sông Vĩ đại (The Great River) không tới nửa ngày đã bị các pháp sư đánh cho tan tác. Còn hơn mười nghìn binh sĩ tấn công lên phía bắc vừa qua sông Shireble xong thì bị một ngàn kỵ binh đánh cho không còn mảnh giáp.”

“Lợi hai như vậy…” Mấy đứa ánh mắt ước ao nhìn Ambrose nói.

“Đương nhiên, sau trận thua này, Caspian Đệ nhất tức phun máu chết ngay trên đại điện, bốn đời Caspian sau đều cho quân chinh phục biển Đông và phương bắc nhưng đều thất bại. Do có quá nhiều binh sĩ chết trận nên người ta đồn nhau rằng bờ biển là có ma, và vùng đất phương bắc là vùng đất của ma quỷ.”

“Ồ!!! Ông biết chuyện này mà vẫn tin, thật nhát gan…” Edmund được dịp trêu chọc ông lùn một cái.

“Tại sao Thất đại đảo quốc không tiếp viện Narnia, để cho đất nước này rơi vào tay bọn người Telmarine.” Peter hỏi. Dù sao thì đất nước của anh em bọn chúng bị phá hủy.

“Cái này tôi cũng không biết, Đảo thiên đường không liên lạc với Narnia từ trước đó mấy trăm năm rồi. Có lẽ có một thế lực nào đó cản trở không cho phép bọn họ can thiệp vào đất nước này.” Ông người lùn đoán.

“Ambrose bạn có biết gì không?” Lucy hỏi cậu.

Chắc chắn là Alan ra tay, nếu không thì toàn bộ Narnia đều thuộc về Thất đại đảo quốc rồi. Tuy biết vậy nhưng cậu chỉ lắc đầu biểu thị không biết.

Cậu hỏi:

“Trumpkin, ông có biết cách nào để tới Thất đại đảo quốc hay Đảo thiên đường mà ông gọi không?” Đây mới là điều cậu quan tâm.

“Không, không thể tới đó được…” Người lùn Trumpkin nói.

“Biển cả bây giờ rất nguy hiểm… có một con quái vật ngoài đấy… cũng không phải chỉ vì sợ quân đội Đảo thiên đường mà mọi người sợ hãi biển cả.” Ông người lùn sợ hãi nói.

“Có một con quái vật, nó lang thang trên biển và ăn thịt mọi sinh vật nó gặp… Đoàn quân viễn chinh lần thứ mười ba và cũng là lần cuối cùng của các đời vua Caspian gặp phải nó. Chỉ có bảy thủy thủ còn sống duy nhất… bọn họ kinh hãi tới phát điên và luôn mồm nói về con quái vật xanh lè…”

“Màu xanh lè…” Ambrose nhắc lại. Câu liên tưởng tới ngay đó là màu đặc trưng của ‘Cái ác’ mà Ẩn sĩ đã nói.

Nếu vậy thì kế hoạch tới Thất đại đảo quốc bằng đường biển của Ambrose không ổn rồi. Cậu đã có mấy lần đối mặt với ‘Cái ác’, thứ này không nhớ cậu mới lạ. Và một lý do quan trọng nhất, mụ phù thủy Trắng, linh hồn mụ ta ở đấy.

Vậy phải làm thế nào bây giờ, thời gian của Fayola không còn nhiều, cậu không có cách liên lạc với thần tử của mình, lại không thể đi thuyền tới đó được.

Chỉ có Alan… Ambrose bừng tỉnh nghĩ. Nhớ lại mọi chuyện từ trước tới nay cậu gặp ở thế giới này.

Alan đã tiên tri rằng bốn anh em nhà Pevensie sẽ đánh bại Phù thủy trắng lên làm vua của Narnia, sự thực đúng là như vậy thậm chí chính ông ta đã kết liễu mụ phù thủy.

Sau đó, Alan chọn Shasta làm vua của Archenland, ông sư sử đã cứu cậu bé từ khi còn nằm trong nôi và đi theo tên này hầu như cả đoạn đường từ cái làng chài cũ nát tới Thủ đô Tashbash của Calormen rồi tới tận Archenland.

Và bây giờ, Alan lại gọi bốn anh em nhà Pevensie trở lại, một vị vua Narnia mới sắp lên ngôi, cậu đoán chín mươi phần trăm là tên Caspian gì gì đó.

Ambrose không ngây thơ cho là nhóm người Trumpkin chỉ cần thổi một cái tù và là có thể triệu hồi người từ thế giới này tới thế giới khác. Kiều gì thì Alan cũng đứng sau chuyện này.

Ambrose liếc nhìn bốn anh em nghĩ: Alan chắc chắn sẽ hiện thân trước mặt bọn chúng như một cách để tăng niềm tin.

Và người mà dễ gặp phải nhất ông sư tử chính là Lucy, cô bé vẫn còn cái vẻ ngây thơ, hiền lành, tốt bụng như lần đầu tiên cậu và Fayola gặp bên dưới cây cột đen.

Trong khi ba anh chị của cô bị nhiễm khá nặng thói quen, cách hành sử, cách nhìn của những vị vua chúa. Hơn nữa, cô bé luôn tin vào Alan.

Ambrose chỉ cần bám theo Lucy là kiểu gì cậu cũng gặp được Alan. Đến khi đó, Fayola có khả năng được cứu rồi.

Quyết định đồng hành cùng Lucy bọn người, Ambrose rất tích cực sử dụng phép thuật để chế tạo con thuyền, Fayola còn có sáu ngày thôi.

Buổi chiều, bọn chúng đã hoàn thành con thuyền, sáng hôm sau cả lũ lên đường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.