Vạn Giới Pháp Thần

Chương 442: Chương 442: Ứng dụng mới của Obscurus




Ambrose trong lòng nảy lên một cái, cậu còn đang định lẻn vào tộc yêu tinh trộm lấy tấm bản đồ gốc đây… không ngờ ông già cậu đã mang tới rồi.

“Cảm ơn.” Ambrose giọng bình bình nói.

“Ừ… là việc ta phải làm. Còn một chuyện nữa, có phải con đã tu luyện cuốn sách của một người thanh niên hay đi cùng một con sói màu bạc đưa cho không?”

Ambrose gật đầu, cậu biết cha mình đang nói tới cuốn sách chép nhạc của người thanh niên bí ẩn mà cậu gặp ở Pháp.

Nếu cậu nhớ không nhầm thì ông ta nói đại ý là vật trả lại chủ cũ… không lẽ là cha cậu đưa cho ông ta rồi nhờ một nghìn năm sau đưa lại cho cậu. Khả năng này rất lớn.

Philip Karling tới đây giọng trở lên, nghiêm túc hẳn:

“Con tu luyện bài nhạc đầu tiên hay là thứ hai, chuyện này rất quan trọng.”

“Số 2.”

“Thật sao?” Philip Karling chợt ánh mắt nhìn về phía Ambrose một cách đầy ẩn ý, ông biết thừa bài nhạc này ý tứ trong đó là như thế nào… nếu vậy con trai ông không phải là…

Thảo nào thằng bé lại muốn ngủ cùng cô bé gái kia, chỉ là nó còn quá nhỏ tuổi phải không?

Hơn mười tuổi là cùng… Philip Karling càng ngày càng thấy con trai mình không bình thường, một đứa trẻ cũng ra tay được.

Ambrose thấy ánh mắt kia đã hiểu cha mình nghĩ gì trong đầu rồi, cậu khuôn mặt thẹn quá nâng giọng lên nói:

“Không như ông nghĩ đâu… Tôi và Hermione không có gì… Tôi đã tìm ra cách xử lý tác dụng phụ rồi.”

“Thật không? Vậy nghĩa là con và một cô gái khác có gì rồi. Nói đi. Ai là con dâu tương lai nhà Karling?” Philip Karling hỏi dò, trong quá khứ ông gặp Ambrose, nhưng nó không nói gì về chuyện này.

Khiến ông cảm thấy không ổn, nhà Karling bây giờ chỉ có một giọt máu duy nhất, trọng trách xây dựng lại gia tộc để lại lên vai đứa con trai của ông, vì vậy ông mới quyết định tính toán để cho thằng bé tu luyện bản nhạc dâm dục kia.

Thấy Ambrose không nói gì, ông lại đoán thử bảo:

“Là một… Không… là hai… Ái chà, con còn muốn ba người.”

“Ông nói linh tinh gì vậy, có Fayola và…”

“Fayola… là con nuôi của Baemyn, con gái nhà Black, không tồi… Cô bé nữa là ai?” Philip Karling làm bộ dạng người cha ‘đau khổ’ suy nghĩ cho con nói.

Ambrose cũng không dấu trả lời:

“Là Takagi.”

“Người Nhật Bản…” Philip Karling không nghĩ khẩu vị của con trai minh lại đa dạng tới vậy đông - tây kết hợp… mà khoan đã, ông nhìn thằng bé nói:

“Cô bé không phải tên chỉ có mỗi chữ Takagi, mà Takagi viết như thế này…”

Cha Ambrose dùng ngón tay bắt đầu vạch trong không khí một hàng chữ Nhật Bản bằng ánh sáng…

“Mà không phải như thế này…”

Ông lại vẽ thêm ba chữ cái nữa, rồi nhìn con trai mình, chờ nó trả lời.

“Đúng vậy, làm sao ông biết…” Ambrose kinh ngạc nói.

Tên của Takagi trong tiếng Nhật tuy đọc phiên âm giống nhau, nhưng cách viết khác hoàn toàn họ Takagi ở Nhật, chính một lần cô ấy đã kể cho cậu nghe, và Ambrose cũng dành một khoảng thời gian để học tiếng Nhật nên cậu nhìn ra ngay mấy chữ cha mình viết.

Philip Karling không trả lời mà cười lớn, trong lòng càng cười to khoái chí:

“Benzaiten, bà tính toán thế nào cũng không nghĩ được con trai tôi lại cưa đổ con cháu của bà… ha ha… Kế hoạch một nghìn năm sau bà không thoát được rồi.”

Ambrose nhìn cha mình cười như điên, không hiểu hỏi:

“Ông làm sao vậy?”

Kìm nén cảm giác vui sướng trong lòng, Philip Karling nhìn đứa con trai kế thừa mọi thứ tốt đẹp nhất của cha mẹ nó, hơn nữa thằng bé như là ngôi sao may mắn của ông vậy.

Từ khi gặp nó tới giờ mọi chuyện của ông đều diễn ra đúng ý, cả kế hoạch một nghìn năm sau nữa, thằng bé lại giúp ông một chuyện lớn. Trong lòng thổn thức, ông càng ngày gần ngày đoàn tụ với vợ mình rồi.

Philip Karling trở lại bộ dáng nghiêm túc nói:

“Thân phận của cô bé đó không bình thường, con phải mà đối xử không tốt với nó…”

“Tôi biết, Takagi là người phụ nữ của tôi, tôi biết làm thế nào.”

Philip Karling gật đầu, ông vẫn rất tin tưởng con trai mình, ông tiếp tục chủ đề:

“Thế còn đứa con dâu thứ ba là ai?”

“Làm gì có…”

“Ồ không phải con rất thân với đứa con gái nhà Ravenclaw sao? Không suy nghĩ một lúc hả, ta có thể cho người đi cầu hôn… nhà bọn họ không dám không đồng ý?” Philip Karling kết thúc bằng một lời nghe bá đạo nhưng chỉ diễn tả sự thật.

Ambrose lắc đầu:

“Ông không nói gì thì tôi ra ngoài trước, tôi còn phải tu luyện hơn nữa.”

Ý chỉ rõ ràng: Ông mà tiếp tục chủ đề này nữa thì tôi đi đó. Philip Karling cười nhẹ nhàng nói:

“Được rồi, trở lại chuyện chính đi. Con vừa nói đã tìm ra cách giải quyết tác dụng phụ của bài nhạc phải không?”

“Vâng, tôi chỉ mới tìm thấy thôi.”

Ambrose kể lại chuyến hành trình tới Cung điện của Vua yêu tinh, về Obscurus và cái hình thái Obscurus.

Philip Karling trầm ngâm suy nghĩ một lúc nói:

“Con đưa cho ta xem Obscurus.”

Ambrose trong tay biến ra một làn khói màu đen, đưa tới cho cha của mình, Philip Karling tóm lấy làn khói, xem xét một lúc, rồi phất tay một cái.

Bỗng nhiên có một cái cũi xuất hiện giữa căn phòng, trong cái cúi là một người đàn ông đang sợ hãi la hét… Nhưng có vẻ ông ta không nhìn thấy Ambrose hai người, cũng không biết mình đang ở một khách sang trọng.

Philip Karling trong tay xuất hiện một đám khói đen khác bay lơ lửng và bọc trong một màng pháp thuật, ông phẩy tay ném đám khói đen trong tay về phía kẻ tù nhân, ngay khi tiếp xúc, đám khói đen tích tắc nhân lên rồi bao bọc xung quanh tên tù nhân.

Trong mười giây tiếp theo, tên tù nhân hiện ra, nhưng hắn trông hắn như trở lên kẻ ngu ngơ. Hắn ôm đầu ngồi co người vào một góc, hoảng sợ nhìn xung quanh...

Không dừng lại, Philip Karling vỗ tay một cái, tên tù nhân không hiểu sao lập tức sợ hãi la hét, cả người hắn bắt đầu biến đổi, mặt mũi, da dẻ nứt ra, biến thành một đám khói đen, giống hệt như Ambrose trong hình thức Obscurus.

Đám khói này bắt đầu điên loại tấn công về phía chấn song, đáng tiếc là không có hiệu quả gì cả, rồi thời gian bên trong cái cũi bống trôi nhanh hơn, kim đồng hồ trong cái đồng hồ trong cũi xoay như tàu chạy…

Bên ngoài chỉ có vài giây nhưng Ambrose nhìn thấy ở bên trong tên ngục tù đã liên tục mấy ngày ăn, ngủ, đi vệ sinh, biến thành hình thái Obscurus…

Tới ngày thứ mười, tên ngục tù chết, đám kí sinh Obscurus bay ra khỏi xác hắn, lơ lửng trong không khí trong vài tiếng rồi tan biến trong không khí.

Ambrose xem tới đây hỏi:

“Nó chết sao?”

“Phải, Obscurus sau khi rời vật chủ trong không khí sẽ chết. Nhưng…”

Philip Karling bày tay cua ngang trong không khí, một cái cũi khác lại xuất hiện, một tù nhân khác, nhưng lần này cha Ambrose lại dùng đám Obscurus từ trong người Ambrose.

Sau khi tên tù nhân chết, đám Obscurus này không chết lại biến thành một cục đèn xì rời xuống đất.

“Đây là…” Ambrose không hiểu hỏi.

“Nó còn sống và chỉ đang trong trạng thái ngủ đông thôi. Nếu có một vật chủ khác thì nó sẽ sống lại.” Dứt lời, thí nghiệm tiếp tục bắt đầu, Obscurus trải qua hơn mười đời kí chủ,.. nó ngày càng mạnh hơn, kí chủ của nó cũng mạnh hơn… nhưng kết cục vẫn là chết.

Ambrose xem tới đây mặt đen lại trong lòng nghĩ: Không lẽ sau này cậu cũng chết như vậy.

Philip Karling như đoán được phần nào ý nghĩ trong đầu con trai mình, ông nói:

“Bọn họ chết là do sử dụng quá nhiều năng lực của Obscurus… con khi biến thành hình thức Obscurus hẳn phải cảm nhận được, chứ một con kí sinh không bao giờ muốn vật chủ của mình chết cả.”

Ambrose ngẫm lại gật đầu.

Trong thí nghiệm vừa rồi đám tù nhân dùng hết sức, đánh đổi tất cả để thoát khỏi ngục tù vì chúng biết mình nếu không thoát thì chết, nên dần dần bị đám kí sinh hút hết ma lực tới sinh lực và suy kiệt tới chết.

Còn trong lịch sử ghi chép lại, phù thủy bị Obscurus kí sinh tử vong thường được ghi lại hầu hết là trẻ con, đám này chưa phát triển nhận thức đầy đủ, không kiểm soát được ma lực nên dễ dàng dùng quá trớn dẫn tới trả giá bằng cả tính mạng, nhất là khi chúng lại rất nhạy cảm dễ bị ảnh hưởng bởi thế giới xung quanh.

Chứ còn người trưởng thành khi bị kí sinh nếu được trị liệu vẫn có thể sống được.

“Nhưng Obscurus trên người của con khác hoàn toàn, con thấy đó, nó có thể tồn tại ngay cả khi vật chủ chết… Bây giờ con thử xem.”

Nói xong, Philip Karling triệu hồi lại viên Obscurus trở lại đưa cho Ambrose.

Nhân vật chính của chúng ta nhận lấy phần Obscurus, ngay lập tức nó chui vào trong cơ thể, xèo xèo… Cả người cậu chấn động, một luồng ma lực tinh thuần theo phần Obscurus tiến vào cơ thể cậu.

Ambrose trong lòng vận chuyển pháp minh tưởng, một phút sau, cậu thở ra một hơi, khuôn mặt vui vẻ thầm mừng. Tu vi của cậu vừa rồi tăng lên một chút, cảnh giới cấp 4 tam đoạn ngày càng vững chắc hơn.

Vừa rồi phần Obscurus này chỉ qua mười tên kí chủ đã khiển tu vi cậu tăng như vậy, nếu nó qua hàng trăm, hàng ngàn vật ký sinh thì lúc đó lượng ma lực cậu nhận được lớn như thế nào.

Hơn nữa, lượng ma lực lại trực tiếp đánh vào trong tu vi, không có một tác dụng phụ nào… Theo thuật ngữ dân công nghệ muggle, đây là một phần mềm Hack trong tu luyện của cậu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.