Độ Thần Hải vẻ mặt đường đường chính chính nhìn chu vi các đệ tử chính đạo, cất tiếng nói:
“Một trăm năm trước, Thái Hoành sơn môn bị Phục Ma giáo tập kích không phải ngẫu nhiên mà do sự sắp đặt chi li từ trước.”
“Các vị thử suy nghĩ xem. Trong cái lúc tiền tuyến Chính - Tà nóng nảy, lực lượng trung kiên của Phục Ma giáo đều bị chính đạo chúng ta cầm chân, thậm chí liên tiếp bị đánh lui. Vậy tại sao Phục Ma giáo lại có khả năng vượt qua phòng tuyến, xâm nhập rất sâu về phương bắc để rồi tấn công Thái Hoành môn cho được!!!”
Đám chính đạo nghe vậy không tự chủ gật đầu, nhất trí ủng hộ. Điều này khiến Độ môn chủ càng tự tin hơn:
“Chỉ có một khả năng. Đó là chính đạo có gian tế của Phục Ma giáo.”
Lời này nói xong, tiếng xì xầm ầm ĩ vang lên, tất cả chính đạo nghe xong phân tích này trong lòng đều nửa tin nửa nghi ngờ. Thái Khảo Sơn muốn nói gì nhưng bị Độ Thần Hải hỏi chặn miệng:
“Khảo môn chủ. Tôi hỏi hỏi ngài, có phải buổi tối hôm trước khi Phục Ma giáo tấn công, quý môn có một vị khách không mời phải không?”
Thái Khảo Sơn hai mắt nhíu vào như đang cố nhớ lại gì đó, hắn ta còn chưa kịp nói thì bên cạnh một vị trưởng lão hô lên:
“Ta nhớ. Lúc đó ta vẫn còn là đệ tử canh cổng của Thái Hoành môn. Tối hôm đó có một người đến… là…”
Trưởng lão nói tới đây, ánh mắt chập chờn nhìn về phía Chiến Thiên môn:
“Hắn nói mình là đệ tử của Chiến Thiên môn. Nhưng mà...”
Ngay lập tức, tiếc xì xào vang lên, tất cả chính đạo lẫn tà đạo đều bàn luận nhiệt tình, bọn họ đưa ánh mắt về phía Độ Thần Hải lão già chờ đợi, và đúng như vậy, họ Độ một lần nữa cắt lời, khuôn mặt đắng chát hút sự chú ý của mọi người nói tiếp:
“Các vị. Lúc đó Phục Ma giáo không đủ lực lượng để tấn công Thái Hoành môn... Tại sao?”
“Một là vì bọn chúng phải đối mặt với chư phái chính đạo trên chiến trường, hai là vì hộ sơn đại trận của Thái Hoành môn. Nếu không có lực lượng vượt hẳn so với đội ngũ chủ trì trận pháp thì Phục Ma giáo không thể tấn công vào Thái Hoàng sơn môn được.”
“Vấn đề chính là ở chỗ đó, trận pháp Thái Hoành môn bị phá, tôi nói có đúng không?”
Thái hoành môn chủ gật đầu nói:
“Đúng thế, ngay sau đó chúng tôi đã tra ra một đệ tử trong phái là gián điệp của Phục Ma giáo, chính hắn là người phá bỏ trận pháp.”
Đây là điều vừa rồi hắn định nói nhưng bị ngăn lại.
Độ Vĩ môn nghe vậy cười ha ha:
“Có thật như vậy không? Nói suông không ai tin, người đâu, dẫn nhân chứng lên.”
“Vâng, thưa chưởng môn.”
Một nhóm đệ tử Độ Vĩ môn rời đi, vài phút sau bọn họ dẫn theo một ông lão gầy còm xuất hiện, ông lão này già nhưng tinh thần rất có sức sống, ăn mặc thì như một dã nhân nhiều năm sống hoang dã trên núi.
Độ Thần Hải chỉ tay vào ông già dã nhân nói:
“Các vị Thái Hoành môn, mọi người xem xem đây là ai?”
Các trưởng lão Thái Hoành môn nghe vậy liền tập trung quan sát lão già kia, chỉ trong mười giây ngắn ngủi, một vị hô lên, giọng kìm nén cảm xúc phun trào:
“Đây là Tân sư huynh, đệ tam chân truyền đệ tử… Không lẽ nào, sư huynh đã chết vào độc thủ của tên phản bội kia mà…”
“Ahh, ta cũng nhận ra. Đúng là Tân sư huynh… Tân sư huynh, huynh có nhận ra sư đệ không, tiểu Ngạc đây…”
Những trưởng lão Thái Hoành môn hiện tại đều là một đời trước đệ tử chân truyền, nên nhận ra nhau là điều hiển nhiên, có người quan hệ rất tốt với ông già họ Tân tức giận giậm chân nói:
“Khốn nạn, tên phản bội khốn khiếp, hại Tân sư huynh thành ra thế này... người không ra người, quỷ không ra quỷ… Ôi!!!”
“Đáng chết… Lần này mà thoát ta trở về đập mộ của hắn ra, quất thi ba ngày mới hả giận...”
…
Độ Vĩ môn chủ hài lòng nhìn phản ứng của Thái Hoành phái các trưởng lão, ông vẻ thành khẩn nói:
“Các vị, xin bình tĩnh. Tân trưởng lão tuy bị thương nặng, nhưng không phải không có cách nào chữa trị. Người đâu, nhanh mang vật đó lên...”
“Vâng.”
Một phút sau, Độ Thần Hải nhận một cái lọ bằng ngọc từ một tên đệ tử cung kính đưa tới, hắn nhìn mọi người nặng giọng nói:
“Các vị hẳn biết Tiên tổ Độ Vĩ môn là một vị si mê đan đạo tu tiên giả. Người cũng là tổ sư của các luyện đan sư hiện tại. Và... Đây là tiên vật Tiên tổ để lại trước khi phi thăng thành tiên, một viên tiên đan có thể trị bách bệnh.”
Đám tu luyện giả nghe vậy ánh mắt sáng lên, lóe vẻ tham lam nhưng ngay lập tức co rụt lại, miệng thì ton hót lời khen:
“Thần vật ah.”
“Nghe nói mười vị Tiên Tổ trước khi phi thăng đều để lại bảo vật cho chúng đệ tử của mình, không ngờ Tiên Tổ Độ Vĩ môn lại để lại món đồ nghịch tiên như vậy…”
“Phải… Chư vị Tiên tổ đúng là tiên có khác…”
…
Độ Thần Hải nghe đám người mà càng thấy hài lòng, ông trịnh trọng nói sau khi giơ tay ra hiệu mọi người im lặng:
“Đến lúc này thì mọi người biết rõ Tân trưởng lão chính là người biết được ai là kẻ phá hủy hộ sơn pháp trận của Thái Hoành môn. Phải không?”
“Đúng.” xN.
“Tốt, bây giờ ta sẽ để Tân trưởng lão phục dụng tiên đan. Ông ta sẽ là người nói cho chúng ta biết ai là hung thủ ‘thực sự’ là ai?.”
Tên này nhấn cực mạnh vào hai chứ ‘thực sự’, không cần nói cũng biết hắn muốn am chỉ điều gì.
Đám người hít một hơi lạnh, trong lòng thầm tiếc rẻ bảo vật lại bị lãng phí cho một ông lão tàn phế. Mặt khác thì khâm phục Độ môn chủ chính tâm, dùng tiên đan để tìm ra hung thủ, chứng minh ý kiến của mình là đúng, một lòng vì giới chính đạo.
Trong ánh mắt chờ đợi của tất cả mọi người, Độ Thần Hải từ từ đổ thuốc ra, đút vào miệng của Tân trưởng lão, đồng thời, tay của ông để sau lưng ông già dã nhân, thầm vận dụng linh lực giúp họ Tân tiêu hóa tiên đan dược lực.
Cứ như vậy, một phút sau, lão già họ Tân bề ngoài bắt đầu thay đổi rõ ràng, từ vẻ tàn phế, râu tóc bạc phơ, nay có sức sống hơn, thịt nhiều nên xóa đi những vết nhăn nheo, tóc trắng biến thành đen, đang xù bỗng mượt xuống, ngay lắp thành hàng mà không cần chải.
Tân trưởng lão khuôn mặt hồng lên, bỗng trợn mắt, lóe lên vẻ hận thù tột độ, miệng gầm thét:
“Chó chết Chiến Thiên môn. Các ngươi hủy Thái Hoành giáo chúng ta… ta liều mạng với người… AAAAAAA…”
Họ Tân phát điên, tay chân khua loạn. Độ Thần Hải ngay lập tức kiềm chế lão ta, tay bầm pháp quyết, rồi lại cho Tân trưởng lão uống một viên thuốc khác mới khiến lão nhắm mắt bình tĩnh lại.
Lúc này, cả quảng trường im phăng phắc, lời nói của Tân trưởng lão vừa rồi văng vẳng trong tay bọn họ.
“Chiến Thiên môn. Không thể tin được. Là bọn họ làm.”
“Chuyện đ*o gì đang diễn ra thế này. Làm sao có thể Chiến Thiên môn là hung thủ.”
“Khó tin.. nhưng là Tân trưởng lão…”
“Phải. Tân trưởng lão… ngài có phải nhầm lẫn gì không?”
…
Một vài đệ tử Thái Hoành môn tử nhỏ biết và thấm nhuần sự tích ‘công ơn’ giúp đỡ của Chiến Thiên môn với môn phái mình, trong khoảnh khắc không tin được bèn hỏi lại.
Lúc này, Cổ Vô Tâm và Nhạn Thần Hỉ hai vị trưởng môn bỗng chợt rời xa vị trí Chiến Thiên môn, đừng gần hơn với Độ Vĩ môn bốn phái.
Ánh mắt nói lên tất cả: Bọn họ nghi ngờ, không, bọn họ tám phần tin Chiến Thiên môn cấu kết ma giáo là thật.
Lúc đầu, hai người họ đứng về phía Chiến Thiên môn không phải vì môn phải này đáng tin hơn Độ Vĩ môn bốn phái, ngược lại, bọn họ biết thừa dã tâm của Chiến Thiên môn, nhưng vì hai người vô cùng bất mãn với Đỗ Vĩ môn đám người.
Đúng thế, bọn chúng biết Phục Ma giáo sẽ đánh nén chư phái chính đạo, vậy mà dấu tin một mình, không thông báo cho Cổ Giang phái và Nhạn Đăng bang. Để bây giờ, sơn môn hai phái bị diệt.
Đối với hai tên này, Độ Thần Hải nhìn đường đường chính chính nhưng chả là một tên tốt lành gì.
Bọn chúng bí mật giăng kế hoạch tiêu diệt Phục Ma giáo, lại dùng lực lượng hai phái ở sơn môn tiêu hao quân địch. Thế đã đành, giờ lại muốn hợp lực những người bị bọn hắn hại, tấn công kẻ thù của chúng là Phục Ma giáo.
Đời sao có người ăn tiện, làm bẩn như vậy, trận chiến chính tà sắp nổ ra đây, Cổ Giang phái và Nhạn Đăng bang càng ở thế bất lợi.
Nhưng.
Giữa việc lựa chọn Chiến Thiên môn cấu kết với ma giáo và bốn phái chính đạo thì hai người bọn chúng cắn răng nén đau cũng phải đứng ở chính đạo bên này.
Bọn họ không thể quên được chính Phục Ma giáo đã diệt sơn môn để tử của mình, chính Phục Ma giáo đã giết chết các vị tiến bối trong phái… Và hận thù tích lũy từ hàng trăm năm trước, thù mới hận cũ phải tính bằng được.
Cả hai ánh mắt đỏ nên, tay cầm sẵn vũ khí nhìn chằm chằm vào đám tà đạo.
Một bên khác, Tân trưởng lão sau khi hồi phục bình tĩnh lại, lão mở mắt nhìn về đám người Thái Hoành môn chảy nước mắt nói:
“Các sư huynh đệ… Tân Liệt ta là tội nhân của Thái Hoành môn… Ahhh… Ta không bảo vệ được hộ sơn pháp trận... “
“Tân sư huynh… chúng ta không trách ngài… nhưng. Rốt cuộc là ai… ai là hung thủ?”
Tân trưởng lão cố nín nước mắt, hắn khàn giọng nói:
“Là Chiến Thiên môn đệ tử, ta nhìn thấy hắn cùng tên phản đồ nói chuyện với nhau, bọn chúng theo lệnh của giáo chủ Phục Ma giáo và chưởng môn Chiến Thiên môn lúc đó, Chiến Bá Thiên…”
“Chết tiệt thật là hắn…”
Thái Hoành môn mọi người cấp tốc di chuyển tới gần bên cạnh 6 phái chính đạo, ánh mắt phẫn hận nhìn Chiến Thượng Thiên.
Thái Khảo Sơn khuôn mặt không một giọt màu, bộ dạng như bị sốc vô cùng, từ một người hắn luôn ngưỡng mộ, ân nhân cứu mạng, Chiến Thượng Thiên bỗng trở thành kẻ thù diệt môn…
Thế sự thật khó lường.