Vạn Giới Pháp Thần

Chương 222: Chương 222: Vị Đảo chủ thần bí




Trong khi Lucy đang bần thần và nghĩ lung tung về cái gọi là “tình yếu, thì thình lình một giọng nói vang lên:

“Cháu là ai… sao cháu lại ở đây…?”

Lucy giật bắt mình, những từ ngữ trong miệng cô bây đi đâu hết cả rồi, cô mãi mới nói được một câu cụt lủn không rõ tiếng:

“Là... mấy người... tàng... tàng hình…”

=====

Cùng lúc này, cách đó không xa… một nhóm khoảng mười người đang lần mó trong một bụi cây rậm rạp… đó là Caaspian bọn người, trông họ lúc này không được tốt cho lắm.

Caspian nói:

“Mọi người tìm thấy dấu vết chưa…”

“Không, chúng thần không thấy…”

“Tiếp tục chia nhau ra tìm…” Caspian hạ lệnh:

Sau khi tách ra với Ambrose, Caspian mọi người lập tức lần theo dấu vết mấy bàn chân khổng lồ… có điều khi mấy bàn chân đó dẫn tới trước một khu rừng - hay thứ gì đó đại loại như vậy - thì bọn họ bị mất dấu vết. Chuyện này thật tồi tệ…

Tuy hơi mạo hiểm, nhưng Caspian đành phải hạ lệnh chia nhau ra để tìm kiếm dấu vết, vùa nãy là lần tụ tập gần nhất của bọn họ… đã hai tiếng đồng hồ qua đi, mà chẳng thấy manh mối nào.

Tưởng như thật sự phải bỏ cuộc, thì bọn chúng nghe thấy tiếng của Edmund:

“Này mọi người… tôi tìm thấy con dao của Lucy rồi.”

Tất cả rời khỏi vị trí đang tìm, bọn họ chạy tới chỗ của Edmund theo tiếng gọi của cậu ta… chỉ có điều, Edmund đứng không phải ở trong rừng mà là trong một khu vườn tuyệt đẹp.

“Chuyện gì thế này… lúc trước chúng ta đi qua nào có thấy khu vườn nào đâu?” Caspian không hiểu nói.

“Chắc chắn lại có một phép thuật ở đây…” Edmund suy đoán.

“Khu vườn… có thể đây là nơi ở của vị đảo chủ mà bọn tàng hình muốn đối phó. Chúng ta tiếp theo nên làm sau bây giờ… hòn đảo này quá quái dị.”

“Ta chỉ còn cách chờ Ambrose thôi… tìm tới nơi này là kết quả tốt nhất rồi.” Caspian nói.

Ngay từ đầu anh cũng không nghĩ là với mấy người như vậy có thể cứu được Lucy, Nhưng bây giờ bọn họ đã biết nơi vị đảo chủ ở… chỉ cần ngồi đây ôm cây đợi thỏ thôi. không sớm thì muộn bọn chúng sẽ xuất hiện.

Nhưng có chết Caspian cũng không ngờ anh và người của mình lại bị phát hiện sớm như vậy…

“Vèo vèo vèo…”

Từ trong không khí đột nhiên xuất hiện mấy chục ngọn giáo, bọn chúng lao xuống cắm ngay trước mắt Caspian và mọi người.

Và mấy ngọn giáo này đều đâm xuống xung quanh Caspian đám người như để cảnh báo không được rời khỏi nơi đây vậy.

“Không xong, chúng ta quên mất… bọn chúng tàng hình… ta không thể thấy được.”

“Vậy mà vừa rồi chúng ta còn nghênh ngang đi khắp khu rừng, rồi lại hớ hênh đi vào khu vườn này…”

….

Từ khắp mọi hướng quanh bọn họ, hàng loạt tiếng nói vang lên:

“Đứng lại đó.. >”

“Đứng yên ở đó.”

….

Caspian an nói:

“Tất cả mọi người đứng gần vào nhau…”

Những người khác ngay lập tức hiểu ý vị vua trẻ, bọn họ mặt hướng ra ngoài, lưng quay vào nhau tạo thành một vòng tròn phòng thủ mọi hướng.

Nhưng cách này cũng không ăn thua… liên tiếp những tiếng thình thịch nổ ra, và nhưng chiến sĩ tự nhiên bị đánh, họ chẳng kịp phải ứng gì cả.

Kể cả chiến sĩ già đời như Edmund, cậu vẫn bị một cái tát “bôp” một cái vào mặt, rồi thanh kiếm bị cướp mất.

Chỉ trong vòng một phút chưa đến, toàn bộ đội quân của Caspian bị hạ, không có một sức phản kháng nào. Caspian giờ đang bị đau nằm ngửa dưới đất, anh ta cố trấn tĩnh nói:

“Các ngươi ruốt cuộc là thứ gì?”

Mấy giọng nói vô hình đang vung vẩy mấy thanh kiếm cướp được và nói:

“Chúng ta là một loài sinh vật to lớn…”

“Chúng ta bước đi dưới ánh mặt trời như trong màn đêm…”

“Với cái đầu hổ, và mình không phải hổ.”

“Các ngươi sẽ không muốn gây chiến với bọn ta đâu… ha ha…”

“Nếu có thì sao?” Edmund nói.

“Ha ha… chúng ta sẽ cào sẽ các ngươi như một con cừu non lạc bầy, không phải các ngươi vừa mới thử sao!!!”

“Phải phải…”

“Còn ta sẽ thò tay vào cái lỗ trên mặt ngươi, rồi xé đôi người các ngươi ra…”

“Ta sẽ nhau các ngươi bằng hàm răng khổng lồ… cho đến khi các người thành một đống thịt nhầy nhụa nước bọt… ha ha…”

Edmund nghĩ mình chưa kịp làm gì đã bị người khác chế phục… thật là mất mặt cho một trận chiến sa trường… Edmund tức giận nói:

“Các người có gọi không tàng hình, đánh với ta một chọi một một trận xem.”

“Thằng nhóc ngu ngốc… ai lại từ bỏ lợi thế của mình để mạo hiểm cả.”

“Chỉ có đứa ngu mới làm thế...

“Nếu là tổ tiên ngu ngốc của ta, có khả năng bọn họ sẽ nghe lời người. Nhưng chúng ta không phải bọn họ…”

“…”

Các giọng nói cứ chen nhau nói, thay nhau tiếp lời như một dàn đồng ca lạ lùng nhất Edmund từng thấy, cậu cắn răng nói tiếp:

“Lucy đâu? Các ngươi ép cô bé làm gì hả?”

“Ha... ha… ta không nói đấy, bọ mi làm gì được ta nào… ha.. ha … Á đau”

Có đều tên này chưa kịp cười cho khoái, thì đột nhiên kêu đau đớn nên… xung quanh các giọng nói khác cùng đều bị như vậy… nhưng đứa không bị làm sao thì hoang mang nói:

“Chuyện gì vậy các anh em… Á đau…”

“Medthod… chú làm sao vậy… Á… có cái gì tóm lấy chân tôi… ôi…”

“Bọn chúng vô hình… làm sao có người vô hình tấn công chúng ta… ối mẹ ơi…”

Sau đó hàng loạt tiếng “uỵch uých tán loạn, như thế có thứ gì đó sợ hãi lắm khiến bọn tằng hình này bỏ chạy bốn phía…

Nhưng chỉ sau mười phút, cả khu vườn yên tĩnh trở lại… Edmund không chịu nổi bầu không khí đó, cậu nói:

“Chuyện gì đã xảy ra… bọn vô hình đâu.”

“Tôi đau biết… hẳn có một thứ gì đó tấn công bọn chúng…” Caspian e dè nói.

Sau đó, Edmund đột nhiên có cảm giác một cơn gió mát lạnh lướt qua cơ thể cậu… và mọi thứ xung quanh trở lên rõ ràng, những thứ vô hình trước đó dần dần hiện lên.

“Là Ambrose…” Edmund hét lên.

Trước mặt bọn họ, là Ambrose, cậu ta trở lại và mang theo tất cả các thủy thủy trên tàu… là bọn họ vừa rồi đánh bại bọn người vô hình… làm sao họ làm được.

Edmund nhìn lại, cậu thấy trên đầu mỗi người có đeo một cặp kính kì lạ… có thể đó là bí quyết để nhìn thấy bọn người vô hình.

Thật ra, Edmund đã đoán đúng, ngày sau khi trở lại tàu, ngoài việc triệu tập tất cả các thành viên cứu viện, Ambrose còn vào trong khoang của cậu lấy ra mấy tấm kính phép. Đó là một sản phẩm đặc thù của Thất đại đảo quốc…

Tấm kính này có công dụng như kính dò nhiệt (kính tầm nhiệt) và nhiều công dụng khác, Ambrose chỉ cần thay đổi một vài ma pháp văn đơn giản là được.

Khi đeo kính, nhưng tên tàng hình này sẽ giống như một ngọn đuốc giữa đêm, công thêm việc Ambrose và Helios phù phép cho bọn họ tàng hình… như vậy trận đấu trở thành người tàng hình đánh người vô hình rồi.

Trở lại, Ambrose sau khi tháo kính ra, mỉm cười chào Edmund bọn người:

“Xin chào… xem ra mình đến đúng lúc… còn mấy anh kia, cái kính không phải đồ chơi, lát nữa các anh phải đưa trở lại cho Helios Đại hiền giả.”

Tiếp đó, Ambrose nhìn xuống phía dưới chân, một người tàng hình đang bị cậu dẵm lên mặt… không bây giờ phải nói là người có hình…

Vừa rồi, Ambrose cảm nhận được một sóng ma lực của một câu thần chú vô cùng mạnh, nó không những khiến bọn người vô hình này trở thành có hình, mà còn phá hủy phép tàng hình của Helios… nên nhớ Helios là một ma pháp sư cấp 5.

Nếu vậy thì vị đảo chủ trong lâu đài kia mạnh không kém Helios - còn lâu đài nào thì nó vừa mới xuất hiện trước mặt Ambrose, nó cũng bị ma thuật khiến nó trở lên vô hình.

Ambrose đang giơ chân định dẵm thêm một cái nữa để tra hỏi về Lucy, ai ngờ giọng nói cô bé phát ra:

“Ambrose… dừng lại.”

===== Chuyển cảnh ====

Quay trở lại với Lucy mấy phút trước…

“Cháu là ai… sao cháu lại ở đây…?”

Cô bé đang định trả lời thì ông đảo chủ ra hiệu cho cô bé im lặng, trông sắc mặt của ông hơi nghiêm túc, ông nói với cái giọng như một cây đàn dương cầm:

“Cái cảm giác này… vừa nãy là Alan ở đây?”

Lucy hai mắt kinh ngạc nhìn ông pháp sư nói:

“Sao ông lại biết?”

Đảo chủ nghe vật cười nói:

“Trên thế giới này không có mấy người có thế tự do ra vào lâu đài của ta mà ta không biết, may mắn là ta đã gặp Alan một lần rồi… nên vẫn nhớ.”

“Thế khi cháu vào thì ngài cũng biết ạ…” Lucy hai mắt to nhỏ nhìn, cô không muốn bí mật của mình lại bị thêm một người khác biết, đặc biệt là người lạ - mới quen.

“Không… con gái, con không đủ đe dọa đến tính mạng của ta. Nên ta mới không tỉnh dậy, nhưng Alan thì khác… lúc đó, ta quả thực không biết là ông ấy… ta chỉ biết một người rất mạnh đi vào trong lâu đài mà thôi.”

“Vâng, Alan vừa mới đến lại đi ngay.”

Nghe thấy giọng tiếc nuối của cô bé, đảo chủ không khỏi an ủi vài câu:

“Đúng vậy Alan đi rồi, chỉ còn lại cháu và ta bị bỏ lại tiu nghỉu. Bao giờ cũng thế đấy, cháu không thể giữ chân ông ấy, không giống như một con sư tử được thuần hóa. À mà cháu có thích cuốn sách của ta không?”

Không khó để đoán được Lucy đã đọc cuốn sách của ông, cô bé vẫn đứng ở gần cái bục.

“Có nhiều phần cháu rất thích.” Lucy thành thực đáp. “Thế ông biết là tại sao cháu ở đây phải không ạ?”

“Tất nhiên, trừ ngu ngốc đáng thương ngoài kia chứ còn ai?”

“Tại sao ông lại nói như vậy?” Lucy tò mò hỏi.

“Đó là một câu chuyện rất dài, nó bắt đầu từ hơn một ngàn năm về trước cơ… lúc đó ta còn rất trẻ…”

Nhìn ông pháp sư đang trong hồi ức, Lucy không tiện nói thêm, sau một lát, ông ta lại thình lình nói:

“Mà tại sao con lại có mặt trên hòn đảo này? Ta nhớ là mình đã dấu nó rất kĩ?”

“Dạ, chúng cháu đang trên đường đi tới phía đông… có thể là đi tìm Sương mù màu xanh (The Green Mist)...”

Lucy nói vậy vì bọn họ đang đi tìm sáu vị tướng công, mà sáu vị tướng công đó lại đang đi tìm Sương mù màu xanh (The Green Mist) để thực hiện lời hứa tìm lại người thân với các nô lệ.

Ông pháp sư nghe vậy lại bâng cua nói:

“Có lẽ đó là sự sắp xếp của vận mệnh đi… Ah có vẻ chúng ta lại có mấy vị khách khác… bọn họ đang giao chiến bên ngoài lâu đài...”

“Không xong, đó có thể là anh trai và các bạn của cháu… bọn họ sẽ bị mấy người vô hình giết chết mất…” Lucy thốt lên, giọng cô bé đầy vẻ lo lắng.

“Cháu yên tâm, người bị nguy hiểm bây giờ lại là mấy người vô hình trong miệng của cháu đấy… nếu chúng ta không đi nhanh có khi xảy ra án mạng thật…”

Nói rồi, đảo chủ đi trước, Lucy đi bên cạnh, hai người bọn họ đi xuống cầu thang qua một cái tiền sảnh và mở cánh cửa lâu đài.

Đập vào mặt Lucy là một cảnh tượng kì lạ….

=====

PS: Hôm nay, tác có việc lên trường cả ngày… tối vừa ngồi xem U23, vừa mới ngồi gõ được mấy chữ câu chương, mong các bạn đọc cảm thông.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.