Tôn Lập gần đây thường bế quan tu luyện, Chung Lâm chỉ đến gọi thử, xem có phải đúng lúc gã xuất quan không.
Thấy Chung Lâm đến khê cốc, Giang Sĩ Ngọc đã ăn rồi, thoáng thấy Tôn Lập là y tăng tốc, Tô Tiểu Mai cười vang: "Hai ngươi đúng là."
Tôn Lập ngồi xổm cạnh đống lửa, lấy một xâu của Giang Sĩ Ngọc: "Tệ thật, không đợi ta."
Chung Lâm đứng cạnh, ném một quả dại lên, dùng mũi ngửi ngửi.
Tôn Lập ngẩn người: "Chung Lâm, ngươi ngửi được mùi?"
Chung Lâm cười: "Hôm qua ta mới đột phá Phàm nhân cảnh đệ tam trọng, có thêm chút khứu giác."
Chúng nhân vui mừng: "Thật hả? Hay quá! Chung Lâm đúng là lợi hại, không có công pháp thích hợp cũng đạt đệ tam trọng."
Chung Lâm nhăn nhó: "Hay cái gì, sắp đến lúc rèn luyện đệ tử mới rồi, đệ tam trọng trở lên đều phải tham gia, không đơn giản là đi ra ngoài rèn luyện mà là rèn luyện thật sự, nghe nói sẽ tới Liệt Hỏa cốc, dù Hiền nhân cảnh cường giả mà không cẩn thận cũng mất mạng như chơi, hạng tôm tép Phàm nhân cảnh như chúng ta tính gì. Vốn ta không phải đi nhưng vì đột phá..."
Tin của Chung Lâm không từ Chung Mộc Hà - chân nhân lão tổ đâu có rỗi việc đến mức quả cả những việc đó.
Nhưng trong môn phái có người muốn lấy lòng Chung Lâm, có động tĩnh gì là báo tin ngay. Hiện tại Chung Lâm và Đông Phương Phù là "tai mắt" của cả nhóm.
Y nói thế, tất cả đều lo lắng, ở đây có bốn người Phàm nhân cảnh đệ tam trọng, hai người sắp đột phá, Đông Phương Phù và Lý Tử Đình nhìn nhau.
Tô Tiểu Mai vừa nướng cá vừa cười: "Các ngươi đúng là không biết tri túc, trước kia chỉ muốn đột phá cảnh giới, hiện tại cảnh giới có rồi lại lo cảnh giới quá cao."
Chúng nhân đều cười, chút ủ rũ tan hết, Giang Sĩ Ngọc cười hắc hắc: "Liệt Hỏa cốc thôi mà, chỉ cần chúng ta đoàn kết nhất trí thì đảm bảo đều an toàn!"
"Nào, uống rượu!"
Chúng nhân lại vui vẻ, Tôn Lập đang ăn cá, chợt thấy đống lửa của Tô Tiểu Mai khác thường, nhìn kỹ thì vốn màu đỏ cam đã thành trắng nhạt hoặc đen nhạt.
"Hả, Tiểu Mai, lửa của ngươi sao kỳ quái thế?"
Tô Tiểu Mai không để ý: "Có thể vì ta mới dung hợp thần hỏa mà thượng nhân để lại, khống chế kém nên để tiết ra ngoài."
Chúng nhân ghen tị: "Cái gì, Long Bối thượng nhân không chỉ để lại công pháp, nguồn lực tu luyện mà thậm chí thần hỏa cũng có? Quá lắm! Đâu thể dễ dàng thế được, phạt ngươi cả đời nướng cá cho bọn ta!"
Tô Tiểu Mai cười cười, hiển nhiên dung hợp thần hỏa khiến nàng ta rất vui.
Tôn Lập hỏi: "Long Bối thượng nhân chuẩn bị thần hỏa gì cho ngươi?"
Tô Tiểu Mai đáp: "Hắc thủy ngục hỏa."
"Phù!" Tôn Lập phun cá ra, đóng lửa bốc khói. Chung Lâm giật mình, thầm lấy làm may mắn không ngồi đối diện.
"Ngươi nói gì? Hắc thủy ngục hỏa?"
Tô Tiểu Mai gật đầu: "Đúng, Hắc thủy ngục hỏa, sao hả?"
Ai nấy lấy làm lạ: "Tôn Lập, sao hả? Hắc thủy ngục hỏa được xếp trong thiên hạ thần hỏa, đích xác trân quý, nhưng không đến mức thế chứ?"
Tôn Lập xua xua tay, kéo Tô Tiểu Mai: "Mặc kệ đã, đi nào, giúp ta một việc."
"Ai -"
Tô Tiểu Mai bị gã kéo đi biến.
Chúng nhân nhìn nhau: Tôn Lập hôm nay sao thế?
Tôn Lập kéo Tô Tiểu Mai lao về phòng với tốc độ nhanh nhất, đống cửa, lấy Phong linh hạp từ trữ vật không gian ra.
Phong linh hạp là lấy được của Vọng Kiếp, y giấu rất kỹ, không hiểu y lấy từ đâu.
Đáy Phong linh hạp có cách mở, điều kiện là: thủy hỏa chi lực.
La Hoàn và Võ Diệu từng bảo có năm loại lửa như thế, một trong số đó là Hắc thủy ngục hỏa.
Nên Tôn Lập có ấn tượng rất sâu.
"Võ tổ, phải làm gì?"
"Bảo tiểu nha đầu thao túng Hắc thủy ngục hỏa, men theo các góc Phong linh hạp một vòng là được."
Tô Tiểu Mai ngây người, Tôn Lập vội nói: "Tiểu Mai, giúp ta, dùng Hắc thủy ngục hỏa men một vòng quanh cái hộp này."
Tô Tiểu Mai ngẩn người, chợt đỏ mặt: "Được."
Tôn Lập kỳ quái, giúp một chút thôi mà, đỏ mặt cái gì.
Tô Tiểu Mai trầm tâm tĩnh khí, song thủ đảo mấy lần, tựa hồ là pháp quyết gì đó, đoạn xòe tay ra, lòng tay hiện lên hắc bạch lưỡng sắc hỏa diễm nhỏ xíu.
Tô Tiểu Mai mím môi chỉ tay, ngọn lửa bay ra, liêu liêu xiêu xiêu như trẻ con tập đi, chật vật lắm mới khống chế được đến bên trên Phong linh hạp, vốn phải men theo một góc thì lại va vào chính diện.
Tôn Lập ngạc nhiên nhìn Tô Tiểu Mai, Tô Tiểu Mai đỏ mặt tới tận cổ.
Nàng ta ấp úng: "Ta không chế không chuẩn..."
Ngọn lửa khó khăn lắm mới khổng chế được đến rìa, chưa đi được nửa tấc là lại trượt xuống. Tô Tiểu Mai tỏ vẻ đáng thương nhìn Tôn Lập: "Xin lỗi..."
Tôn Lập che mặt: "Muốn tìm người khống chế thần hỏa tệ thế này không dễ, Tiểu Mai quả là kỳ hoa!"
Tô Tiểu Mai suýt khóc: "Làm, làm sao bây giờ?"
Tôn Lập hỏi Võ Diệu, đoạn nói: "Thôi vậy, ngươi dùng lửa bao lấy cái hộp đốt một lúc."
Tô Tiểu Mai gật đầu: "Không thành vấn đề."
La Hoàn nói: "Ta là ngươi thì sau này lúc nha đầu vận dụng lửa, ngươi nên tránh cho xa..."
Tôn Lập cảnh giác, lao vút đi, Tô Tiểu Mai xòe tay, ngọn lửa được linh nguyên tương trợ, bừng bừng lên, hắc bạch lưỡng sắc hỏa diễm bao kín nửa căn phòng!
Nếu gã còn ở cạnh Phong linh hạp tất bị trùm lên, với thực lực hiện tại thì gã không bị thương gì nhưng khó tránh “trần trụi đối diện” Tô Tiểu Mai, tóc tai trụi hết.
Tô Tiểu Mai xuất thủ, biết khả năng khống chế quá tệ gây họa, liên miệng: "Xin lỗi, xin lỗi, Tôn Lập, ... hả, vì sao ngươi bò lên tường như thạch sùng thế kia?"
Sắc mặt Tôn Lập cực kỳ khó coi: "Ngươi nói đi?"
Tô Tiểu Mai đỏ mặt khống chế hỏa diễm.
Cách của Võ Diệu giản tiện nhất nhưng Tô Tiểu Mai không làm được, dùng Hắc thủy ngục hỏa để đốt thì chậm hơn nhiều, mất đúng một tuần trà thì Tôn Lập mới nghe đinh một tiếng, tựa hồ hộp ngọc có thứ gì đó mở ra.
Tôn Lập vội nói: "Được rồi."
Tô Tiểu Mai từ từ thu hỏa diễm lại. Tôn Lập cầm Phong linh hạp, bị Hắc thủy ngục hỏa đệ thất đẳng thiêu lâu như thế, hộp vẫn lạnh băng, quả thật bất phàm.
Tôn Lập mong chờ, Tô Tiểu Mai cũng tròn mắt muốn xem là gì mà gã coi trọng như thế.
Phong linh hạp để giữ những vật phẩm quý, thứ này khác nhau với mỗi người.
Có người cho là pháp khí tối trân quý, có người không tìm được pháp khí nhưng gom đủ nguyên liệu cũng cho là trân quý. Đương nhiên có người trọng tình cảm, có khi trong Phong linh hạp đựng thư nhà cũng nên.
Tôn Lập không biết cái hộp này là gì nhưng biết chắc không phải của Vọng Kiếp - Vọng Kiếp không đủ tư cách sử dụng Phong linh hạp.
Nắp hé ra, lớp ngọc thạch mịn như chưa từng bị cọ xát, thứ đựng trong đó hiện ra.
Một cái nhẫn màu trắng bạc tinh xảo nằm đó, trừ ra không còn gì.
Tô Tiểu Mai thất vọng: "Trữ vật giới chỉ mà phải thần bí thế hả."
Nàng ta xua xua tay: "Ta đi trước, không có ta, có khi họ ăn cá sống cũng nên."
Tôn Lập cũng xua xua tay, Tô Tiểu Mai đi ngay.
Tôn Lập đóng cửa, mở trận pháp phong ấn căn phòng.
Xong xuôi, gã đột nhiên kích động đỏ mặt: "Võ tổ, thật hả? Có phải tiểu tử nghe lầm? Thứ nhỏ thế này mà là..."
Võ Diệu khẳng định: "Đích xác là pháp bảo khí phôi!"
"Thật hả!? Ha ha ha, hay quá, hay quá..."
Tôn Lập thích quá, cái nhẫn bình thường này không ngờ lại là pháp bảo khí phôi trân quý vô cùng! Pháp khí cửu phẩm, tam phẩm trở lên là thành pháp bảo.
Nhưng thật ra pháp bảo là ở trên pháp khí cửu phẩm.
Pháp bảo thật sự đều có khí linh.
Khí linh không chỉ đơn giản là sinh ra ý thức trong pháp bảo, khí linh cần quá trình trưởng thành rất dài, mấy trăm cho tới hơn nghìn năm, nên có kinh nghiệm vô cùng phong phú, có thể chỉ dẫn cho chủ nhân pháp bảo về nhiều phương diện, tức là chỉ cần có pháp bảo thật sự, dù phế vật tu chân cũng sẽ thành cao thủ.
Pháp bảo khí phôi này nếu thành sẽ vượt qua mức pháp khí cửu phẩm, không phải cứ tam phẩm pháp khí là được xưng thành.
Dù hoàn thành cũng cần mấy trăm năm mới được khí linh non nhất, rồi tích lũy nghìn năm mới thành khí linh thật sự. Lúc đó khí phôi với xứng là "pháp bảo".
Tôn Lập không quan tâm những thứ đó, gã chỉ cần pháp bảo khí phôi, nguyên khí thạch nhãn đủ để mở động thiên thế giới, trừ các loại nguyên liệu cực kỳ quý giá thì khó khăn nhất với gã là cần pháp bảo khí phôi để chứa, giờ đã có rồi.