Lần này chế khí coi như thành công, Tôn Lập thu Hỏa lôi việt vào trữ vật
không gian – gã không định coi Hỏa lôi việt là bản mệnh pháp khí, nên
không cho vào thể nội ôn dưỡng.
Ánh sáng từ khe Hỏa lôi việt đâm xuyên càng lúc càng rõ, là sáng sớm rồi.
Bên ngoài có tiếng múc nước, gã mở cửa xách thùng ra.
Lần này thời gian bế quan cực lâu, Tôn Lập đầm đìa mồ hôi rồi lại khô, không kém gì thuốc phơi mấy ngày.
Cửa và mở, bên giếng có một người trắng muốt, trút cả thùng nước lạnh lên
người, tức thì run lên, nhảy choi choi trên nền đất ướt, đập đập người:
"Oa oa oa, lạnh quá..."
Tôn Lập ngạc nhiên, là Giang Sĩ Ngọc!
Giang Sĩ Ngọc lấy hết dũng khí lại xách một thùng nước lên đổ.
"Ào, ào..."
"A -" Y rú vang!
Tôn Lập bật cười nhìn Giang Sĩ Ngọc nhảy choi choi, đã tháng mười, sáng sớm có phần lạnh nhưng không đến mức khiến một tu sĩ Phàm nhân cảnh đệ tam
trọng thành như thế.
Nước giếng cũng không phải vạn niên hàn tuyền.
Gã bước tới, toét miệng cười.
Lẳng lặng xách một thùng nước lên, cởi áo dội từ trên đầu xuống, lắc tóc: "Ha ha ha, thống khoái!"
Giang Sĩ Ngọc run cầm cập trong gió lạnh, làn da trắng nổi gai ốc, có phần "u oán" nhìn Tôn Lập: "Ngươi cười ta hả?"
Tôn Lập vừa xách nước vừa cố ý ngạc nhiên: "Ngươi còn hỏi? Lẽ nào kiểu công nhiên trào lộng thế này còn chqa dủ rõ?"
Giang Sĩ Ngọc kêu ầm lên định bóp cổ, Tôn Lập xách thùng nước lạnh lên hắt, Giang Sĩ Ngọc rú vang!
Tôn Lập cười ha hả, chỉ Giang Sĩ Ngọc: "Không ngờ nam nhân mà da trắng thế này..."
"Hả..."
Giọng nói ngạc nhiên vang lên ở cửa, hai nam tử ở trần nửa người quay lại, thấy một đệ tử tròn mắt nhìn họ.
"Hai các ngươi, hai các ngươi..."
Tôn Lập xám ngoét mặt mày: xong rồi, giải thích không thể được!
Đệ tử đó lắc đầu đi khỏi: "Kiểu tình cảm bất luân bất loại này nên kín đáo một tí, ban ngày ban mặt, Giang Sĩ Ngọc kêu thảm thiết như thế, Tôn Lập đúng là chán..."
"Đứng lại cho ta, không phải thế!" Tôn Lập gào lên định đuổi theo.
Đệ tử đó rùng mình chạy: "Đừng đuổi, ta sẽ giữ kín, thật đấy..."
Tôn Lập ngượng ngùng, đuổi hay không đều dở. Đệ tử đó chạy mất bóng.
Tôn Lập quay lại, mặt đầy sát khí: "Đều tại ngươi!"
Tôn Lập kêu to lao tới đè Giang Sĩ Ngọc mà đấm: "Sáng sớm ngươi tắm cái gì? Tắm mà còn gào rú, ngươi không phải nam nhân!"
Giang Sĩ Ngọc ôm đầu kêo: "Mau lên..."
"Không có cửa đâu! Lão tử không nay không cho ngươi u đầu thì không hết giận!"
"Ta không sợ ngươi đánh, nhưng thế này bị nhìn thấy thì càng khó nói!"
Tôn Lập run lên, sởn gai ốc, vội đứng lên chạy về phòng: "Danh dự của ta..."
...
Trên đường đến thư viện, Tôn Lập nhận ra có người chỉ trỏ sau lưng, họ bàn
tán gì gã hiểu hết. Thanh danh cả đời bị hủy trong phút chốc, gã muốn
khóc mà không có nước mắt.
Gã bước nhanh vào giáo thất, vừa đặt mông xuống ghế thì một người nhanh cực độ luồn đến trước mặt.
Tô Tiểu Mai.
Tôn Lập ngẩn người: "Tiểu Mai tăng tiến tu vi rồi hả?"
Tô Tiểu Mai hưng phấn: "Không phải, Tôn Lập ngươi thật sự cùng Giang Sĩ
Ngọc? Đừng hiểu lầm, ta tuyệt đối không có ý khinh ngươi, hữu tình nhân
chung thành quyến thuộc, ta rất khâm phục dũng khí của ngươi... A!"
Tô Tiểu Mai rống lên thê thảm: "Sao lại giẫm chân ta!"
Tôn Lập không chỉ giẫm chân mà còn miết mạnh khiến Tô Tiểu Mai kêu oai oái.
"Sao lại đồn tin về ta?"
"Nhưng đệ tử trong thư viện đều biết..."
Tôn Lập: "..."
Gã nhì quanh, các đệ tử nhóm chữ Đinh đều tỏ ra sợ sệt – sợ bị gã nhìn trúng?
"A -" Tôn Lập rống lên thê thảm, ôm đầu gục xuống bàn.
...
Tam lớp, Sùng Dần gọi bốn nhóm đệ tử lại.
"Tháng này sắp hết, vốn là kỳ thứ tư trong nhập môn thất khảo."
Chúng đệ tử không ít người thần sắc ảm đạm, tháng thứ tư rồi, thời gian càng
lúc càng ít, tức là không lâu nữa sẽ phải rời Tố Bão sơn.
"Bất quá lần này môn phái đổi cách thi, tất cả về chuẩn bị, sáng sớm mai xuất phát!"
Sùng Dần nói xong không giải thích mà cười cười đi ngay.
Mấy đệ tử ở sau lớn gan hỏi: "Sùng Dần giáo tập, ngày mai đi đâu? Thay cho nhập môn thất khảo?"
Sùng Dần không ngoái lại, xua xua tay.
Bất quá không ngăn được các đệ tử hiếu kỳ, đến tối đã có người hỏi được: nơi đến là Cổ Lô sơn.
...
Cổ Lô sơn cách phía tây bắc Tố Bão sơn hai nghìn dặm, nằm giữa Tố Bão sơn
và một phái khác trong thất đại phái là Ngọc Kiếm sơn trang. Cách đây
không lâu một toán tán tu đuổi theo hung thú trong Cổ Lô sơn, vô tình
phát hiện Ngọc thiết mẫu khoáng mạch.
Khoáng mạch không lớn, các tán
tu hợp lực đào hết, vì thế mà chân giới Đại Tùy tu trong thời gian ngắn, giá Ngọc thiết mẫu giảm nhiều.
Lại có tin Cổ Lô sơn còn nhiều Ngọc thiết mẫu, chỉ là khó tìm khoáng mạch.
Tu sĩ cả Đại Tùy đều tham lam hắn. Tán tu đổ về như thác, Nhất lâu song
môn thất đại phái trấn định hơn, Cổ Lô sơn không phải động thiên phúc
địa, nằm giữa Tố Bão sơn và Ngọc Kiếm sơn trang, ngần ấy năm rồi, nếu có Ngọc thiết mẫu khoáng mạch thì đã bị lưỡng phái phát hiện.
Thất đại
phái không coi trọng tin này nhưng Tố Bão sơn và Ngọc Kiếm sơn trang vẫn thông tin cho nhau, thương lượng rồi quyết định, mỗi phái cử đệ tử mới
nhập môn đến xem, coi như rèn.
Tố Bão sơn coi lần rèn luyện này là kỳ thứ tư trong nhập môn thất khảo, thành tích thế nào là do biểu hiện của mỗi người.
Tin tức này là do Tô Tiểu Mai hào hứng đến cho Tôn Lập và Giang Sĩ Ngọc biết, đoạn cười cười: "Ta ở đây có thừa không?"
Tôn Lập và Giang Sĩ Ngọc đều cười khổ, một ngay nay họ đã quen, người khách thích thì để họ nói.
Tôn Lập xua tay nói: "Nếu phân tổ, tốt nhất ba chúng ta một tổ."
Giang Sĩ Ngọc và Tô Tiểu Mai không hề dị nghị. Thương lượng mấy câu xong, Tô Tiểu Mai và Giang Sĩ Ngọc cáo từ.
Tôn Lập đóng cửa phòng, xếp bằng xong. Hôm nay sao tỏ, Tố Bão sơn chìm
trong ánh sáng như ơ bạc, là thời cơ tốt tu luyện “Phàm gian nhất thế
thiên”.
Lần trước bế quan đoán khí là rèn luyện với gã, không chỉ trình độ luyện khí tăng nhiều mà tu vi cũng có tiến cảnh.
Gã vừa tĩnh tâm, chưa kịp tu luyện thì nghe có tiếng bước chân rồi có người gọi to: "Giang Sĩ Ngọc ở đâu?"
Tôn Lập lấy làm lạ, chống tay xuống đất lướt đến cửa sổ, khẽ hé ra xem.
Trong sân có một đệ tử, Tôn Lập thấy quen mắt, người nay thường đi cùng Tần Thiên Trảm.
Y gọi, Giang Sĩ Ngọc mới về, lại mở cửa: "Việc gì đấy?"
Đệ tử đó có phần cao ngạo: "Giang Sĩ Ngọc, ngươi may mắn rồi, Tần sư huynh muốn gặp người, theo ta."
Giang Sĩ Ngọc bất động, đệ tử đó đi được hai bước, sau lưng không có động
tĩnh, ngoái nhìn Giang Sĩ Ngọc cười lạnh: "Giang Sĩ Ngọc, ngươi tưởng
một đệ tử bình thường đấu nổi Tần sư huynh? Dù ngươi là Phàm nhân cảnh
đệ tam trọng, nhưng đừng quên sư phụ Tần sư huynh là ai!"
Giang Sĩ Ngọc nhạt giọng: "Tần Thiên Trảm ở đâu?"
Đệ tử đó thoáng tỏ vẻ vừa ý: "Ở bên ngoài, Tần sư huynh đích thân đến, coi như lễ hiền hạ sĩ?"
Giang Sĩ Ngọc chợt nói: "Cũng được, ta đến."
Tôn Lập lấy làm lạ: Tần Thiên Trảm tìm Giang Sĩ Ngọc làm gì?
Cả hai vừa đi, Tôn Lập như linh hầu từ song cửa chui ra, vô thanh vô tức áp sát tường ra cổng, có thể nhìn được bên ngoài.
Tuy trời tối nhưng Tần Thiên Trảm xuất hành vẫn rình rang, có bảy, tám đệ
tử đi theo. Y ngồi trên một tảng đá, các thủ hạ ngồi vòng quanh.
Giang Sĩ Ngọc được đưa tới, Tần Thiên Trảm rặn cười: "Giang Sĩ Ngọc, ngươi
nên biết tu chân giới cá lớn nuốt cá bé, hiện ngươi cũng là cường giả,
được đãi ngộ như thế."
Giang Sĩ Ngọc thản nhiên: "Đãi ngộ gì?"
Tần Thiên Trảm nói: "Mau gia nhập phe ta! Ngươi theo Tôn Lập tiểu tử đó sẽ
không ra gì, đừng quên tư chất của y quá kém, dù hiện tại bằng vào thủ
đoạn nào đó mà ở lại được Tố Bão sơn, nhưng thiên tư là thế, thành tựu
không thể nào cao."
Giang Sĩ Ngọc lại hỏi: "Tức là bảo ta theo ngươi?"
Tần Thiên Trảm gật đầu: "Có thể nói thế."
Giang Sĩ Ngọc tiếu cười: "Ha ha ha!"
Tôn Lập ở sau thầm gào lên: Sao lại cười như thế? Y như nữ nhân, không phải càng khiến người khác hiểu lầm sao?
Tần Thiên Trảm nhìn Giang Sĩ Ngọc, nhãn thần không vừa ý: "Có gì đáng cười?"