Vạn Giới Vĩnh Tiên

Chương 13: Q.3 - Chương 13: Mặc long thảo




Sùng Trọng không nhảy lên giận dữ như Tôn Lập nghĩ mà phất tay: "Ngươi trồng chết hết cũng không lạ, không có nửa phần điểm kia nhé."

Tôn Lập ra rồi còn thấy hạnh phúc đến bất ngờ, Sùng Trọng lại không phát tác?

Gã ngoái lại nhìn, trong giáo thất, Sùng Trọng cúi đầu đi đi lại lại, như con sói trên hoang nguyên...

Tôn Lập máy động: tựa hồ không ổn, Sùng Trọng quan sát việc gì?

Gã hoài nghi, nhưng không chú ý việc vô quan, về phòng liền chuẩn bị củng cố cảnh giới.

Gã vừa đột phá nên cần củng cố cảnh giới, vận chuyển và đại chu thiên “Phàm gian nhất thế thiên” đoạn dừng lại.

Vào nhà, chỉnh lý lại những thu hoạch trong thời gian qua.

Dù vì đột phá cảnh giới tổn hao nhiều linh thạch, nhưng Tôn Lập hiện tại vẫn khá giàu có, quý giá nhất là viên thượng cổ hỏa thiềm nội đơn và thiên vị công pháp “Thiên bộ binh hỏa liên thiên kiếp”.

Chỉ là hai thứ đó tuy trân quý, Tôn Lập lại không biết cách xử lý.

Đem bán tất thu được nhiều linh thạch để tu luyện, nhưng thứ trân quý này bán đi thì tiếc lắm.

Đại đỉnh cũng rất trân quý, hiện tại tuy chưa dùng được nhưng tương lai luyện chế xong thì là pháp bảo phòng ngự cực phẩm.

Chỉnh đốn lại, gã tìm được trong trữ vật giới chỉ có một hạt giống.

Hạt giống này là Mặc ngọc thảo đổi từ điểm thưởng sau cùng trong kỳ đầu của nhập môn thất khảo, gã không biết có gì bất phàm, lúc đó La Hoàn bảo gã đổi về.

Hạt Mặc ngọc thảo do một đệ tử ra ngoài chấp hành nhiệm vụ mang về, cả đơn đạo đại sư Vọng Thanh đạo trưởng cũng không cách nào khiến nó mọc được, nên ném ở Thương Lan đường.

"Vọng Thanh không khiến nó nảy mầm được vì tên ngốc đó không biết cách trồng Mặc ngọc thảo." La Hoàn không hề khách khí.

Tôn Lập không tin: "Không phải chứ, Mặc ngọc thảo tuy tại “Thiên hạ kỳ vật chí” được xếp ngũ phẩm thượng, nhưng không phải phi thường trân quý, Vọng Thanh sao lại không biết trồng?"

La Hoàn hừ lạnh: "Ngươi còn tranh luận thì trong lòng ta chỉ còn ngang với tên ngốc Vọng Thanh."

Tôn Lập im lặng đợi La Hoàn giảng giải.

"Mặc ngọc thảo không quý, nhưng đấy là Mặc ngọc thảo bình thường. Hạt Mặc ngọc thảo có một phần vạn sẽ dị biến, hạt Ma ngục thảo đó trồng xuống không còn là hạt Mặc ngọc thảo nữa, mà là Mặc long thảo."

"Mặc long thảo, nghe chưa? Quả của Mặc long thảo chắc ngươi có nghe: Ngọc châu bạch ngân quả."

La Hoàn nói nhẹ tênh, Tôn Lập giật mình: "Thiên hạ kỳ vật chí” xếp hạng nhị phẩm trung Ngọc châu bạch ngân quả!

La Hoàn hầm hừ: "Đương nhiên."

Ngọc châu bạch ngân quả chứa lượng thiên địa linh khí cực kỳ phong phú, một quả có thể giúp Hiền nhân cảnh đệ thất trọng điên phong cường giả phá quan, thành công đột phá đến Chân nhân cảnh!

Linh quả này tại “Thiên hạ kỳ vật chí” xếp hạng cực cao, chứng tỏ nó trân quý và bất phàm.

Tôn Lập cười hì hì: "Hắc hắc, La tổ, lão nhân gia nói thế thì tất biết cách trồng Mặc long thảo, mau dạy tiểu tử."

La Hoàn hừ lạnh: "Ngươi hoài nghi ta hả?"

"Đâu có, tên ngốc Vọng Thanh sao so với lão nhân gia được, tiểu tử không hoài nghi sự ngu xuẩn của y, tất nhiên càng không hoài nghi lão nhân gia anh minh thần vũ."

Võ Diệu nói: "Các ngươi nói đi, ta thổ xong sẽ quay lại."

La Hoàn được nịnh thì thoải mái: "Hừ, đồ mỏ nhọn lại ghen tị."

"Trồng Mặc long thảo rất phức tạp, phương pháp chính quy là dùng Tây cực hồng thổ, Âm mộc sa, Ngọc hương kim sa trộn lại, rồi cho chín mảnh lá Bạch chỉ thảo, sau chín chín tám mốt ngày mới trồng hạt vào, mỗi sáu canh giờ tưới Ngũ linh thảo trấp, sau mười ngày, Mặc long thảo sẽ mọc mầm."

Tôn Lập tặc lưỡi: "Phiền thế hả? Ngần ấy nguyên liệu thì mỗ tìm ở đâu?"

La Hoàn cố ý dừng lại đợi Tôn Lập nói xong: "Với ngươi không cần phiền hà thế, ngâm hạt Mặc long thảo vào Lôi thủy cam lâm ba canh giờ là được..."

Tôn Lập: "Lão nhân gia nói luôn thế có hơn không !"

Tôn Lập còn lại một tấm Linh lộ phù nên kích phát để lấy Lôi thủy cam lâm, ngâm hạt vào.

Sau ba canh giờ lấy hạt giống ra thì đã khác: hạt vốn trơ khấc giờ có thêm màu cỏ xanh, sinh cơ rờ rỡ.

Ba canh giờ nay, Tôn Lập không làm gì mà chọn một chậu sứ, cải tạo trận pháp.

Gã hiện tại là Phàm nhân cảnh đệ nhị trọng, linh nguyên nhiều hơn, nên La Hoàn tìm cho một trận pháp cao cấp hơn.

Trận pháp này cần khảm mười hai viên linh thạch, đương nhiên hiệu quả phụ trợ với linh dược hơn nhiều.

Gã cho hạt Mặc long thảo vào chậu sứ rồi chế tác một tấm Linh lộ phù đem tưới, đoạn đợi mọc mầm, tiếp theo sẽ có La Hoàn chỉ dẫn.

...

Sùng Trọng thu Thất tử thủ ô của mọi đệ tử về, lấy ngay của Điền Anh Đông ra xem, tức thì sầm mặt.

Không đủ bách niên!

Đừng nói bách niên, mười năm cũng chưa được.

Y thoáng thấy không ổn, ném năm nhánh của Điền Anh Đông qua bên, xem xét của Tần Thiên Trảm.

Vẫn không phải!

Sùng Trọng ngây ra: làm sao bây giờ? Y đã hứa với Vọng Thanh sư thúc, không tìm được bách niên Thất tử thủ ô, đừng nói thành thân truyền đệ mà Vọng Thanh sẽ trả đũa y!

Vọng Thanh thế này, y hiểu rõ, tuyệt đối dám làm thế.

Sùng Trọng cuống lên, lấy Thất tử thủ ô của mười đệ tử đứng đầu ra xem, trừ của Điền Anh Đông và Tần Thiên Trảm và của Tôn Lập không giao thì còn lại ba mươi lăm nhánh. Y kiểm tra kỹ nhưng không có nhánh nào trăm năm.

Y không cam lòng, kiểm tra lại của Điền Anh Đông và Tần Thiên Trảm mà vẫn không có!

Sùng Trọng ngẩn ngơ: thật ra là sao?

Vọng Thanh không thể lầm, đấy là đơn đạo đại gia.

Bách niên Thất tử thủ ô khẳng định nằm trong mười nhánh đó nhưng lần thứ hai trồng lẽ ra phải tốt hơn, sao lại không có bách niên?

Nghĩ đến cảnh không tìm được bách niên Thất tử thủ ô, sẽ bị Vọng Thanh trả đũa, Sùng Trọng nhũn người!

Y thật không biết nên làm gì.

Ngẩn ra cho đến trời sáng, ánh nắng chiếu vào cửa sổ, quét qua gương mặt tiều tụy của y thì Sùng Trọng chợt lóe linh quang: còn một người!

Sau cả đêm y mới nhớ đến Tôn Lập.

Linh quang vừa lóe, Sùng Trọng lại phủ định: Tiểu tử đó? Không thể nào!

Thuần túy là phản ứng theo ý thức, nội tâm y gần như theo bản năng căm ghét Tôn Lập.

Đoạn Sùng Trọng nghiêm túc tính toán.

Tôn Lập là đệ tử tư chất bình thường, lúc nhập môn không nổi vật, ai nhắc đến gã cũng lập tức cho rằng gã là đồng hương của Điền Anh Đông, chỉ thế thôi.

Lên lớp hay lơ đãng, gần như mọi giảng tập đều ghét y.

Ác đồ bảng đệ nhất nhân - thực tế thì Ác đồ bảng chỉ có mình Tôn Lập.

Trong gã kiểu gì cũng bất thành khí mà có thể trồng được Thất tử thủ ô lọt vào mười vị trí đứng đầu, tu hành một tháng cũng đột phá đến Phàm nhân cảnh đệ nhất trọng!

Sùng Trọng lâm vào đường cùng thì xem xét kỹ về Tôn Lập, tức thì đầm đìa mồ hôi lạnh!

Gã không có thiên tư, không có bối cảnh, không có nguồn lực thì sao làm được? Trước kia vì quan niệm nên không thấy gì, giờ nghĩ lại mới thấy là kỳ tích. Sùng Trọng tuyệt đối không làm được.

Người như thế vốn bị tất cả khinh thị thì thật không biết nói gì, nếu bách niên Thất tử thủ do Tôn Lập trồng... thì gã là yêu nghiệt nghịch thiên!

Sùng Trọng máy động động: Tôn Lập lần này không giao một nhánh Thất tử thủ ô nào, nói là chết rồi, thật ư? Có lẽ gã đã biết nên không chịu giao?

Sắc mặt y liền sầm xuống, lập tức cho rằng gã không nghe lời.

Đấy là phản ứng, tuy biết Tôn Lập bất phàm, nhưng có những mô thức tư duy cố hữu không dễ chuyển biến.

Đoạn y tỉnh ngộ: nếu y đoán không lầm thì những gì đã làm đã đắc tội Tôn Lập, gã hiện có chân nhân lão tổ che chở, đánh giết thì không được, tin tốt duy nhất là gã kinh mạch ứ trệ, không thể tiến bộ. Không thì gã mà bay cao, y khó tránh tai ương.

Sùng Trọng tính toán, mặc kệ có phải Tôn Lập không thì cũng phải cải thiện quan hệ.

Tôn Lập hiện tại có chân nhân lão tổ sau lưng, gã chịu dẫn tiến thì dù không tìm được bách niên Thất tử thủ ô, cũng không cần lo đến Vọng Thanh.

Nếu là gã... Sùng Trọng run lên, lập tức mở ngăn kéo lấy ra một cái hộp nhỏ đựng năm khối linh thạch, ngũ hành chi lực mỗi loại một khối, đẳng cấp cũng hơn linh thạch thông thường một chút. Y cầm hộp đến Vọng Sơn biệt viện.

Tôn Lập vừa xử lý xong Mặc long thảo, định đi tắm thì có giọng nói khách khí vang lên: "Tôn Lập có nhà không?"

Tôn Lập ngẩn người rồi nhận ra là giọng đơn đạo giảng tập Sùng Trọng, nhưng Sùng Trọng xưa nay cau có với gã, có bao giờ khách khí thế này? Khiến gã cũng hoài nghi.

Mở ra thì là Sùng Trọng đang cười: "Tôn Lập, ta đến thăm, Thất tử thủ ô tuy chết rồi, nhưng đừng nản."

Tôn Lập nghi hoặc: Chuyện gì đây? Không phải y vẫn ghét mình nhất sao?

Nhưng gã không thể thất lễ, để giảng tập đứng lại, nên khách khí mà lạnh lùng mời vào.

Sùng Trọng quan sát căn nhà: "Lại để ngươi sống ở đây, để ta bảo họ chuyển ngươi qua khu tây."

Tôn Lập vội ngăn: "Bất tất, học sinh ở đây cũng tốt."

Sùng Trọng trượng nghĩa: "Đừng khách khí, nơi này quá đơn giản."

Tôn Lập nheo mắt, không hiểu y giở trò gì nên nói thẳng: "Sùng Trọng giảng tập, thật ra có chuyện gì?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.