"Hừ, ngươi đến làm gì, đằng nào cũng vạch thứ mười, thử cả đời cũng thế."
"Lần tới cả nhóm bọn ta sẽ vượt ngươi!"
"Ngươi hay lắm, nhân lúc vạch thứ mười còn hơn được một số mà đến tìm niềm
vui? Thêm một thời gian nữa, ngươi sẽ xếp cuối, ha ha ha..."
Phùng Trung thấy Tôn Lập nhưng kiên định đứng cạnh Chu Chí Quốc. Một kẻ kinh mạch ứ trệ còn có tiền đồ gì?
Tôn Lập không nghe họ nói gì, vì gã củng cố cảnh giới, tu hành quên cả thời gian nên đến muội, không rườm rà bước lên thi ngay.
Tiếng cười nhạo vang vọng, Tôn Lập đã ấn tay lên trận pháp, linh nguyên cuồn
cuộn, thạch cầu lăn đi qua vạch thứ mười, rồi lăn tiếp, nhanh chóng qua
vạch thứ mười một, mười hai, mười ba!
Đoạn dừng lại.
Tiếng cười nhạo tắt hết, tất cả lặng ngắt, đệ tử nhóm chữ Giáp há hốc miệng.
Đệ tử các nhóm khác trừng mắt còn to hơn mắt trâu, phảng phất thấy việc khó tin nhất trên đời!
Thế là thế nào? Kinh mạch ứ trệ mà đột phá đến Phàm nhân cảnh đệ nhị trọng?
Gã là người thứ ba trong lớp đệ tử này, sau Tần Thiên Trảm cùng Điền Anh
Đông, đột phá đến Phàm nhân cảnh đệ nhị trọng, cơ hồ hạ gục hết đệ tử
nhóm chữ Giáp!
"Chuyện, chuyện này..."
"Phàm nhân cảnh đệ nhị trọng! Tuyệt đối không thể nào!"
"Ta có nhìn nhầm không..."
Tô Tiểu Mai kích động đỏ mặt như táo chín, vung tay: "Tôn Lập tuyệt thật! Quả nhiên không khiến bọn ta thất vọng!"
Giang Sĩ Ngọc ngẩn ra rồi cảm thán, ban nãy còn khuyên Tô tiểu muội, không ngờ Tôn Lập nhanh chóng thực hiện.
Điền Anh Đông hòa Tần Thiên Trảm cùng kinh ngạc nhìn phế vật nhóm chữ Đinh
này, lần đầu tiên cảm thụ được một kẻ không được coi trọng uy hiếp tới.
Phùng Trung ngẩn ngơ, không phải gã kinh mạch ứ trệ sao, sao lại đột phá?
Trước đó y định theo Tôn Lập nhưng biết gã kinh mạch ứ trệ, nhận định gã không có tiền đồ, thì không muốn lãng phí thời gian, chuyển sang nịnh
nọt Chu Chí Quốc. Y vạn lần không ngờ, tuyệt chứng của tu chân giới mà
Tôn Lập dễ dàng qua được!
Y ngẩn người, tâm tư chuyển động, tìm cách nối lại quan hệ với Tôn Lập.
Y không thấy xấu hổ, người như y không bao giờ biết đến hổ thẹn.
Sùng Dần luôn cười với tất cả, không để lộ vui buồn bao giờ, nhưng lần này
bút lông vung rất nhanh, ghi lại thành tích của Tôn Lập đoạn ném đi, kẹp quyển vào nách cười vang đi khỏi.
Đi chừng mười trượng, đột nhiên lấy ra một chiếc hồ lô rượu màu xanh cực lớn, mở nắp nốc mấy ngụm rồi cười vang.
- Hiển nhiên đắc ý quá độ.
Hồ rượu to bằng nửa Sùng Dần, Tôn Lập ngạc nhiên: Sùng Bá hóa ra nói đúng, Sùng Dần giảng quả là tửu quỷ!
...
"Tiểu tử đó đã đạt Phàm nhân cảnh đệ nhị trọng?!"
Sùng Bá không dám tin, Sùng Dần uể oải dựa vào ghế - cái ghế này lúc Tôn Lập vào lần trước không có, chỉ khi Sùng Dần xuất hiện tại đây thì mới có – tay cầm một hồ rượu lớn, uống từng ngụm: "Đương nhiên là thật, lẽ nào
ta gạt ngươi?"
Sùng Bá gãi đầu: "Nhưng... y trị được kinh mạch ứ trệ là tốt lắm rồi."
Y ngồi xuống cạnh Sùng Dần, kéo đùi Sùng Dần lui ra rồi đặt mông.
Sùng Dần mắt lóe tinh mang: "Chữa khỏi?"
Sùng Bá còn không hiểu: "Sao hả?"
Sùng Dần ngồi lên: "Lần trước ngươi nói Tôn Lập bế quan thì từ cửa có bốc khói?"
Sùng Bá nghi hoặc: "Ngươi định nói gì?"
Sùng Dần nói không to: "Bốc khói - cảnh giới của y không thể chế khí, vậy thì là đun thuốc!"
Đột nhiên nổi sấm! Sùng Bá giật mình lắc đầu: "Không thể nào, y không thể
luyện đơn, nếu nấu thuốc chỉ là bình thường, như thế mà có thể đả thông
kinh mạch thì..."
"Hừ, thế là thế nào?"
"Lẽ nào chân nhân lão tổ xuất thủ?"
"Ngươi tưởng vì cứu linh hồn Chung Lâm, chân nhân lão tổ sẽ cho Tôn Lập Vạn niên đoạn tục? Dù muốn cho thì cũng phải có đã."
Sùng Bá không hiểu: "Ai, thật nghĩ không ra."
Sùng Dần lại làm một ngụm: "Đừng coi thường Tôn Lập, đừng quên với tư chất
của y, có ai ngờ một tháng đột phá đến Phàm nhân cảnh đệ nhất trọng?"
Sùng Bá gật đầu: "Quả không nhìn thấy tiểu tử này."
Cả Sùng Dần, nghĩ đến việc Tôn Lập dễ dàng giải quyết tuyệt chứng kinh
mạch ứ trệ cũng dựng tóc gáy, tiểu tử này không ít bí mật!
...
Lúc thi đấu võ, Sùng Bá không ra tay, mặc các đệ tử song đấu, cũng như lần trước, Tôn Lập lại nhàn nhã.
Giang Sĩ Ngọc đi qua gã, nghiêm túc nói: "Ta muốn giúp ngươi nhưng chiến lực
của người quá biến thái, ta không cần thành tích cũng không muốn ăn
đòn..."
Đoạn y ưỡn ngực, ra tay đánh đối thủ!
Tôn Lập thầm lắc đầu: Giang huynh, kỷ sở bất dục vật thi ư nhân, làm thế hiển nhiên không phải quân tử.
Sùng Dần cân nhắc rồi cho Tôn Lập đứng thứ năm.
Đệ tử xếp thứ năm bị đẩy xuống thì bất mãn, Sùng Bá nhe răng cười: "Không phục thì ta để Tôn Lập đấu với ngươi nhé?"
Y run lên, lắc đầu: "Thứ tự thôi mà, nhường Tôn sư huynh cũng được!"
Tô Tiểu Mai ôm bụng cười.
Tiếp đó thành tích các môn đều được công bố.
Không có gì bất ngờ khi Tôn Lập đứng chót về chế khí và phù lục.
Không ngờ là thành tích đơn đạo lại đứng thứ tư!
Thư viện xôn xao, Sùng Trọng khi đó đã nói rõ năm nhánh Thất tử thủ ô là
một nửa thành tích, Tôn Lập trồng chết sạch, không bét là may, sao lại
còn đứng thứ năm.
Các đệ tử không cam lòng, có người chất vấn Sùng
Trọng, đơn đạo giảng tập nói ngay: "Thi thế nào là do ta, chấm điểm cũng do ta. Ta thích cho ai điểm cao thì cho, không phục hả? Vô dụng!"
Ai cũng biết Sùng Trọng trước đây ghét Tôn Lập nhất, giờ thái độ siêu cấp đại nghịch chuyển, quả nhiên lạ lùng!
Các đệ tử giận nhưng không dám nói, đoán là vì y muốn có quan hệ với chân nhân lão tổ.
Phù lục giảng tập Sùng Mạch, chế khí giảng tập Sùng Kim đều hối hận, mắng
mình ngu xuẩn, Tôn Lập đã chữa xong kinh mạch ứ trệ, lại là Phàm nhân
cảnh đệ nhị trọng, sau lưng có chân nhân lão tổ làm chỗ dựa, tiền đồ
sáng sủa, sao bọn y còn giữ tư duy cũ, nhận định gã là kẻ tư chất tầm
thường?
Thành tích? Thành tích là gì, tốt hay xấu chỉ do y.
Nhìn Sùng Trọng mà xem, công pháp mặt dày luyện đến đại viên mãn!
Muốn vươn lên, lấy Sùng Trọng làm ví dụ, nỗ lực để da mặt mình dày hơn!
...
"Tiểu tử này đã đả thông kinh mạch..." Chân nhân lão tổ mỉm cười ở động phủ.
Chung Lâm đã ngưng tụ thành âm thần, thân thể ngưng thực hơn trước nhiều.
"Thúc tổ..."
Chân nhân lão tổ khẽ xua tay: "Thúc công biết rồi, tiểu tử này qua được ải,
đủ tư cách lọt vào pháp nhãn. Bất quá... cần quan sát đã."
"Nếu y phẩm tính đều tốt, dù tư chất soa kém thì thúc tổ cũng thu y làm môn hạ, tự thân chỉ dẫn!"
Chung Lâm đại hỉ: "Đa tạ thúc tổ!"
Chân nhân lão tổ khẽ mỉm cười.
Võ Diệu mà nghe thấy tất sầm mặt: Tôn Lập có lão tử và đồ ẻo lả dạy, còn
cả Dạ Ma Thiên vạn năm im lặng kia, ngươi là cái thá gì? Tu vi rác rưởi
mà dám tranh đồ đệ với bọn ta!
...
Thư viện lại yên tĩnh như cũ,
Tôn Lập vẫn ngày lên lớp, tối tu hành, mặc cho Điền Anh Đông và Tần
Thiên Trảm đấu đến gà bay chó chạy, mặc cho Chu Chí Quốc tiểu nhân đắc
chí, mặc cho các đệ tử khác làm gì thì làm.
Mục tiêu của Tôn Lập là
đại đạo, hiện tại có linh thạch, có linh dược, không tranh thủ thời gian tu luyện, lẽ nào còn dính vào những việc vớ vẩn này?
La Hoàn cho gã
công thức mới, lấy Thất tử thủ ô làm dược tài chủ yếu, linh dược của
Vọng Kiếp làm phụ, nhưng không cần nấu mà nghiền nát, trộn theo tỷ lệ là được.
Mỗi bảy ngày, Võ Diệu chỉ dẫn Tôn Lập bố trí một trận pháp, ngưng tụ thiên địa linh khí để tu hành.
Trận pháp này không bằng lúc đột phá nhưng mỗi lần tiêu hao bảy viên linh
thạch. Tôn Lập nhanh chóng giảm tài sản, mười bốn ngày sau thì chỉ còn
lại mười tám khối.
Gã chợt nghĩ ra đấu võ xếp thứ năm, đơn đạo xếp thứ tư, còn cả mười ba điểm thưởng, nên hào hứng đến Thương Lan đường.
Đổi hết thành linh thạch, Tôn Lập lại có ba mươi mốt viên, đủ cho một thời
gian, không cần tới Qua Lam phường thị đòi nợ, an tâm tu luyện tại Tố
Bão sơn.
Dạo này gã nhận ra tu vi từ từ tăng tiến, gã không cần quá nhanh, cứ thong thả vững vãng tăng tiến cảnh giới là dủ.
Cách lần thi trước đã hai mươi tám ngày, Tôn Lập lại tiêu hao bảy viên linh thạch, linh dược cũng sắp hết.
Thất tử thủ ô vốn có sáu nhánh, gã bán một, một nhánh để luyện đơn dược
thông kinh mạch. Bốn nhánh còn lại giờ chỉ còn nửa nhánh, linh dược phụ
trợ hết sạch.
Ăn ba nhánh rưỡi lưỡng bách niên Thất tử thủ ô, hao phí hai mươi mốt viên linh thạch, mà vẫn là Phàm nhân cảnh đệ nhị trọng,
Tôn Lập ấm ức vô cùng.